Mười Ba Lời Nguyền

Chương 59 : Bí Mật Của Bách Phú

Nhìn Trương Dương và Dịch Đạo đang vai kề vai kia, hắc y nhân trong mắt quét qua một tia nhìn ngưỡng mộ, nhưng lại cũng nhanh chóng biến mất, chỉ mình Ninh Tiêu đứng bên cạnh nhìn thấy điều đó. “Anh ta có lẽ cũng là một người rất cô đơn chăng ?” Ninh Tiêu nghĩ thầm. “Này, tiểu tử, anh có phải đã đi theo chúng tôi từ rất lâu rồi khộng ?” Dịch Đạo hỏi dò. Hắc y nhân không thèm nhìn đến anh ta chỉ ‘hừm’ một tiếng, coi như đã nhận. Chỉ một điểm này đã có thể giải thích nghi ngờ trước đây của Dịch Đạo : “Lần trước tôi bày trận , là anh dùng thủ đoạn đúng không ?” ( Việc Dịch Đạo và Trương Dương gặp nạn trong nhà của mẹ Tiểu Man ) Trương Dương nhất thời ngây ra, sau đó lập tức nhìn sang hắc y nhân. Hắc y nhân dũng cảm mà đón lấy ánh mắt mang đầy sát ý của Dịch Đạo, nhàn nhã gật đầu nói : “Đúng.” “Tại sao ? Chúng tôi đâu có đắc tội gì với anh đâu ? Anh suýt nữa thì hại chết chúng tôi rồi đấy, có biết hay không !” Trương Dương phẫn nộ kêu ầm lên, tình cảnh lúc đó còn như đang hiện rõ trước mắt này, nếu như không phải Bách Phú kịp thời đến nơi, hậu quả thực không thể tưởng tượng được. “Không sao cả.” Hắc y nhân dựa vào trên lưng ghế, lười nhác đáp lại : “Tôi chỉ là muốn thử xem pháp lực của vị đại sư Dịch Đạo đây cao cường thế nào mà thôi … … ” Hắc y nhân cố ý dừng lại , rồi mới nói tiếp : “Xem ra, cũng không ra làm sao cả !” Gương mặt của Dịch Đạo như thể mở thêm xưởng nhuộm, xanh đỏ tím vàng đủ các màu lần lượt trình diễn trên đó. Anh ta gầm lên : “Pháp lực của tôi không ra làm sao ? Pháp lực của tôi không ra làm sao !!! Tôi là bởi vì bị phong ấn lại nên mới không phát được ra như thế ! Đợi đến lúc tôi phát ra được, có thể dọa chết anh đấy !” Hắc y nhân chỉ cười ha ha lên, giống như đang nghe được chuyện nực cười nhất trên thế giới này vậy. Đột nhiên, hắc y nhân ngừng cười, lại nhắm đôi mắt lại, như đang cảm nhận gì đó. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt anh ta hơi run, tiếp tục lại nói : “Hôm nay có việc, không có thời gian chơi với mấy người nữa. Sau này gặp lại !” Nói xong, hắc y nhân loáng một cái đã không còn thấy đâu nữa ! “Chú ý cái cô gái tên là Bách Phú kia … … “. Giọng của hắc y nhân truyền vọng lại, song căn bản đã không còn thấy người đâu nữa. “Này, anh tên là gì ?” Ninh Tiêu hét hỏi, anh ta rất có hứng thú với cái người hắc y nhân này, trực giác nói với anh ta rằng, người này nhất định có rất nhiều rất nhiều câu chuyện. “Gọi tôi là thợ săn đi … …” Âm thanh vang vọng lại. “Thợ săn ?” Ninh Tiêu lặp lại lần nữa, cái tên này thực đúng là thú vị. “Này, hắn ta là người hay là ma thế ?” Trương Dương kinh ngạc mở to miệng hỏi. Dịch Đạo không phục mà nói : “Cái này gọi là thuật ẩn thân, thực ra chỉ là lợi dụng điểm mù của mắt con người mà thôi, chút tài mọn ,chẳng có gì tài giỏi cả !” “Đúng thế, đúng thế.” Trương Dương miệng lưỡi vui tươi hớn hở đáp lại, trong tim lại nghĩ : không biết chút tài mọn đó, anh mập này có biết hay không ? Hê hê … … +++ +++ +++ +++ +++ Cho đến khi ngồi trên xe rồi, Dịch Đạo vẫn không ngừng trù yểm cái tên hắc y nhân kia, làm Trương Dương và Ninh Tiêu ngồi bên cạnh cười không ngớt. Nói nửa ngày , Dịch Đạo cuối cùng cũng mệt, dừng lại. Nhưng hình như lại nhớ tới gì đó, quay lại hỏi người ở phía sau : “Vừa rồi tên đó có phải nói cần chú ý tới Bách Phú không ?” “Đúng oh … … ” Trương Dương nhớ lại. Ninh Tiêu cũng khẳng định nói : “Đúng là anh ta có nói.” “Tại sao chứ ? Bách Phú cô ấy … …làm sao ư ?” Dịch Đạo mơ hồ hỏi, cũng không biết là đang hỏi chính mình, hay hỏi ai khác nữa. Trương Dương và Ninh Tiêu cũng nhất thời trầm hẳn xuống. Ninh Tiêu nói : “Anh ta nói vậy có lẽ không phải vì có ý xấu đâu, thiết nghĩ chỉ là vì muốn nhắc nhở chúng ta thôi. Bách Phú cô ấy gần đây có gì lạ không ?” “Không có, dường như là rất bình thường … …vẫn giống như trước đây ăn được ngủ được, chỉ là … … ” Trương Dương vừa cố gắng nghĩ lại những biểu hiện hàng ngày của Bách Phú, vừa lẩm nhẩm nói, ” … …chỉ là gần đây rất thích tự nhốt mình trong phòng.” “Á ?” Ninh Tiêu kinh ngạc , “Cha tôi lúc bị quỷ ám, cũng rất thích tự nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai cả. Cô ấy liệu có phải cũng bị quỷ ám rồi hay không ?” “Không thể nào !” . Dịch Đạo nói luôn, “Nếu như Bách Phú bị trúng tà, tôi làm sao lại không cảm nhận được chứ , hơn nữa tôi đã bày kết giới trong nhà, những thứ bẩn kia căn bản là không thể nào lọt vào nhà được.” Trương Dương cũng lo lắng mà nói : “Có điều hiện giờ nghĩ lại, Bách Phú đúng là có gì đó không được bình thường ! Trước đây cô ấy luôn là người chạy đến phòng khách chiếm lấy cái điều khiển ti vi, còn giờ lại hình như chẳng còn chút hứng thú nào với ti vi nữa rồi … … ” Dịch Đạo ngán ngẩm than một hơi dài : “Được rồi, chúng ta cũng đừng đoán nữa, mau về nhà xem xem thế nào là biết ngay thôi.” +++ +++ +++ +++ +++ Cuối cùng cũng về đến nhà, ba người họ cấp tốc chạy từ trên xe xuống, Dịch Đạo thậm chí còn chẳng kịp khóa xe lại nữa. Trong nhà tối om om, chỉ có đèn ở tầng ba của Bách Phú là còn sáng, xem ra, cô ấy lại tự nhốt mình trong phòng rồi. Rốt cuộc cô ấy làm gì chứ ? Dịch Đạo hếch hếch đầu, chỉ hai ba bước là đã lên đến được cửa phòng của Bách Phú. “Bách Phú, Bách Phú , mau mở cửa !” Dịch Đạo gọi to, khẩn cấp mà đập cửa phòng Bách Phú ầm ầm. “Sao thế ? Sao thế ?” Bách Phú cũng nhanh chóng xuất hiện ở cửa, lo lắng nhìn , “Đã xảy ra chuyện gì thế ? Là Anh Đào có chuyện gì sao ?” “Ưm … …khụ khụ … …là thế này, chúng tôi hôm nay thu được một nữ quỷ ở văn phòng của Ninh Tiêu, muốn cô giúp đỡ siêu độ, nếu không, cô ta sẽ hồn phi phách tán mất !” Biết trái tim Bách Phú trước giờ rất mềm yếu, cho nên Dịch Đạo mới đem chuyện này nói thành nghiêm trọng đến vậy. “A, vậy thì còn ngây ra làm gì nữa? Mau nói cho tôi biết phải làm sao đi … … ” Bị lừa gạt, Bách Phú thiện lương đơn thuần lập tức theo Dịch Đạo xuống dưới lầu, thậm chí còn chẳng nhớ đến chuyện chào hỏi Ninh Tiêu nữa. Trương Dương liếc mắt một cái với Ninh Tiêu, thấy Ninh Tiêu hiểu ý gật gật đầu, cũng lập tức theo lên. Ninh Tiêu cẩn thận mở cửa phòng mà Bách Phú do đi vội quá quên cả khóa, bước vào bên trong. Đây là một căn phòng đúng kiểu cổ điển của con gái, đơn giản mà sạch sẽ. Bức tường màu tuyết trắng, bàn trang điểm và giường cũng màu tuyết trắng, đồ dùng trên giường màu tuyết trắng, còn có cả rèm cửa màu tuyết trắng nữa … … Bách Phú thích màu trắng đến thế sao ? Ninh Tiêu kỳ quái mà lắc lắc đầu. Trên chiếc giường trắng kia còn bày thêm mấy con búp bê bằng lông cừu dễ thương nữa, làm Ninh Tiêu nhìn thấy mà không nhịn được cười, trong lòng lại nghĩ, Bách Phú này thật đáng yêu như một đứa trẻ vậy. Trong phòng ngoại trừ mấy thứ đồ đạc làm bằng mây tre như giỏ túi hộp gì đó, còn lại chẳng có gì. Mở tủ quần áo, ngăn kéo, vẫn là chẳng có gì thu hoạch. Ninh Tiêu cau mày suy nghĩ, lại lật gối đầu của Bách Phú lên, quả nhiên phát hiện ra dưới đó có một chiếc gương đồng to bằng cái bát, hơn nữa xem ra còn có chút lịch sử ( ý nói là đồ cổ.) Anh ta vội vàng cầm chiếc gương đồng kia lên xem xét kỹ : tay cầm được tạo hình( Suy nghĩ của Ninh Tiêu : Ừm , rất kỳ lạ, không giống với phong cách gương đồng của Trung Nguyên ) ; mặt kính đen nhánh bóng loáng đến giờ còn có thể soi rõ bóng người ( Xem ra công nghệ tốt thật, nếu không thì không thể nào mà đến một điểm mờ nhỏ cũng không có được, hẳn là không phải đồ bình thường mà bách tính có thể sử dụng, rất có khả năng đây là thứ đồ thuộc về hoàng thất vương quốc nào đó ) ; hoa văn được điêu khắc tinh tế … … “Á ?” Ninh Tiêu nhìn hoa văn trên đó mà đột nhiên ngây ngẩn cả người ra, đây không phải là nhân diện hồng hoa nhìn thấy trong cổ mộ sao ? Chẳng lẽ chiếc gương đồng này cũng là ở trong cái cổ mộ nguy hiểm quỷ dị kia mà ra sao ? Bách Phú mang ra từ lúc nào chứ ? Mà vật này cũng đâu có phải nhỏ gì, sao mọi người lại không phát hiện ra được chứ ? Sự bất thường gần đây của Bách Phú liệu có phải là có liên quan đến chiếc gương đồng này hay không ? Ninh Tiêu suy nghĩ không ngừng, trước mắt lại hiện lên mảnh sứ vỡ dính máu cùng với gương mặt cười âm lãnh của tên mắt chuột kia … … Anh ta không chịu nổi mà rùng mình một cái. Ninh Tiêu trả lại gương đồng về dưới gối của Bách Phú, lại tìm quanh phòng lần nữa, lần này vẫn chẳng phát hiện ra gì cả. Ninh Tiêu chầm chậm mở ra cánh cửa kình chạm đất trong phòng, bước ra ngoài ban công. Kết quả, ở đó anh ta lại phát hiện ra một thứ còn làm anh ta kinh ngạc hơn nữa — nhân diện hồng hoa !!!