Mười Ba Lời Nguyền

Chương 61 : Nữ Quỷ Tiểu Song

“Chúng sinh đa kết oán, oán sâu khó giải được. Một đời kết thành oán, ba đời không ngừng trả. Ta nay truyền diệu pháp, giải trừ oan nghiệt này. Nghe thông chí tâm nghe, oan gia tự tán đến. Hiện!” Dịch Đạo lầm bầm trong miệng chú giải kết oan, sau đó, ngón tay trỏ trỏ một cái, một nữ quỷ tóc dài che mặt chầm chậm từ trong cờ định hồn bay ra. “Có thể hỏi được rồi đấy.” Ninh Tiêu vội vã hướng về nữ quỷ kia hỏi : “Cô … …là tiểu Song sao ?” Nữ quỷ gật gật đầu. “Cô làm sao mà chết ?” Nghe thấy câu hỏi này của Ninh Tiêu, thân thể nữ quỷ run lên một cái, chầm chậm mà ngẩng gương mặt thập phần thanh tú lên, nhìn chằm chằm vào Ninh Tiêu, cái nhìn làm cho toàn thân Ninh Tiêu đều cảm thấy không được tự tại chút nào. Chỉ thấy nữ quỷ há to khuôn miệng, song lại chỉ thấy miệng động đậy, chứ chẳng hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Lần này Ninh Tiêu hoàn toàn ngây ngốc ra ! Anh ta hoảng hốt nhìn Dịch Đạo, nhưng Dịch Đạo lúc này đang bận rộn niệm lời kết chú giải oan để giảm bớt oán khí của tiểu Song, không hề nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Ninh Tiêu lúc này. Làm sao đây ? “Cô ấy nói, cô ấy là bị cha anh giết chết.” Bách Phú khiếp đảm nhìn Ninh Tiêu, nhỏ giọng nói, như sợ sẽ làm Ninh Tiêu nổi giận vậy. Ninh Tiêu bị chấn động mạnh, có điều, không phải vì tiểu Song là do cha mình giết hại, mà là vì Bách Phú lại có thể nghe được ngôn ngữ của nữ quỷ. Nhìn thấy ánh nhìn xin lỗi của Bách Phú, Ninh Tiêu cảm kích cười cười, biểu thị mình sẽ không tức giận. Bách Phú nhìn thấy Ninh Tiêu trấn định tự nhiên như vậy, bèn dũng cảm làm phiên dịch cho nữ quỷ . Nguyên chuyện là như thế này : Tiểu Song là cô gái phải gánh vác trách nhiệm gia đình rất nặng, khi cha mẹ ở dưới quê bớt ăn bớt mặc cũng chẳng thể đủ để cho cô được tiếp tục học đại học, đứa con hiểu chuyện là cô ấy đã không có chút oán thán nào tự mình ra ngoài kiếm việc, dùng đôi vai nhỏ bé gầy guộc để gánh vác nhiệm vụ quan trọng của cả gia đình. Cô vừa làm việc, vừa đi học thêm. Cuối cùng, dựa vào sự cần mẫn khắc khổ của bản thân, mà tìm được công việc trợ lý văn phòng ở công ty của Ninh Chấn Hoa. Chỉ là một học sinh tự học, mà có thể tìm được một công việc như thế này ở Ninh thị, đối với tiểu Song cũng là thỏa mãn lắm rồi. Để có thể giữ được công việc hiện tại này, tiểu Song ngày nào cũng làm thêm giờ, luôn phải làm việc đạt kết quả tốt nhất. Dù cho là cả việc đi mua thức ăn vặt, cũng đều làm cho các đồng sự trong cùng văn phòng mãn nguyện. Sự chăm chỉ cần cù này của tiểu Song đã được giám đốc Lý Minh Cơ trông thấy, bèn thăng chức cho cô lên làm thư ký, đặc biệt để phụ tá cho thái tử gia — Ninh Tiêu. Sự nỗ lực trong công việc đã được nhìn nhận, tiểu Song chưa bao giờ lại cảm thấy mãn nguyện như thế, quyết tâm dùng sự chăm chỉ trong công việc của mình để đến báo đáp công ty. Trước một ngày khi Ninh Tiêu đến công ty, tiểu Song vì muốn chuẩn bị tài liệu hoàn hảo, mà tăng ca đến mãi tận mười hai giờ. Tiểu Song lúc đó đang chăm chỉ làm việc, bỗng đột nhiên phát hiện tổng giám đốc Ninh Chấn Hoa không biết từ lúc nào mà đã đứng trước mặt mình rồi. Tiểu Song vội vã đứng dậy chào hỏi Ninh tổng, song lại chỉ thấy ông chẳng nói câu nào chăm chú nhìn cô. Đột nhiên, trước mắt là một mảng đen, tiểu Song sau đó chẳng còn biết gì nữa. Khi tỉnh lại, tiểu Song phát hiện xác của chính mình đang nằm dưới chân, còn sau lưng của Ninh Chấn Hoa đang có một tiểu quỷ cười kỳ dị với mình, lúc đó cô mới biết mình đã chết. Kỳ thực, tiểu Song không hề oán hận Ninh Chấn Hoa, cô biết, Ninh Chấn Hoa là do bị tiểu quỷ có quỷ lực cao cường kia mê hoặc, chứ không hề có ý định hại cô. Nhưng, tiểu Song do bị quỷ hại mà chết, không cách nào chuyển thế luân hồi được, còn xác lại bị giấu dưới một gốc cây hòe già đã có mấy trăm năm tuổi, chỉ có thể đi về trong văn phòng mà cô không cách nào rời xa được. Nhìn công việc mà mình yêu thích này, tiểu Song cứ không nhịn được mà giúp Ninh Tiêu sắp xếp lại tài liệu, văn phòng. Lần trước khi Ninh Tiêu quên không kịp tắt máy vi tính, cũng chính là tiểu Song đến tắt giúp anh ta. Nhìn ra được Ninh Tiêu là một cấp trên tốt, chỉ đáng tiếc là bản thân cô lại không có số tốt như vậy, có thể được làm việc cùng Ninh Tiêu. Chỉ hi vọng Ninh Tiêu có thể giúp chăm lo cho cha mẹ cô, bản thân giờ đã không còn cách nào báo hiếu được cho cha mẹ, ơn dưỡng dục này chỉ có thể để kiếp sau báo đáp rồi. Nói đến đây, tiểu Song dừng lại. Vẫn u sầu như thế nhìn Ninh Tiêu, trên gương mặt thanh tú dâng lên một tia không nỡ rời. Trong tim Ninh Tiêu cực kỳ đau đớn, một cô gái thiện lương như vậy, nếu như cô ấy có thể ở bên cạnh giúp đỡ mình thì tốt biết bao. Đột ngột, tiểu Song nắm chặt lấy tay của Ninh Tiêu. Nhìn đôi tay tiểu Song, Ninh Tiêu nhất thời kinh ngạc thất sắc, đó đâu phải là tay nữa, rõ ràng là một bộ xương khô, bên trên còn có những đốm lấm tấm huyết máu ! Trong miệng tiểu Song dường như đang kêu gì đó, chỉ tiếc là Ninh Tiêu không thể nghe được. Rồi đột ngột, không thấy tiểu Song đâu nữa ! “Cô ấy nói gì thế ?” Ninh Tiêu quay đầu lại nhìn Bách Phú cấp thiết hỏi. Bách Phú vội vàng phiên dịch lại : “Cô ấy nói … … Sau đó, thì không thấy đâu nữa !” Dịch Đạo cũng mặt đầy mồ hôi đứng lên, nói to : “Có chuyện gì thế ? Nữ quỷ kia hình như là bị thứ gì đó cướp đi mất vậy !” “Bị cướp đi sao ? Quỷ mà cũng bị người ta cướp mất sao ?” Trương Dương ở bên kinh ngạc hỏi. “Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ biết thứ này có sức mạnh rất lớn, tôi không địch lại hắn được … … Có lẽ là hộ thân có vấn đề. Bách Phú, cô ta có nói với cô chỗ xác mình bị chôn ở đâu không ?” “Có !” “Chúng ta đi !” +++ +++ +++ +++ +++ Bốn người họ vội vã lái xe đến chỗ cây hòe già mà tiểu Song đã nói, đó là một địa điểm rất nổi tiếng ở thành phố G này, những du khách khi đến thành phố G tham quan đều rất thích đến chụp ảnh dưới tàng cây hùng vĩ của nó. Nhưng cảnh tượng nhìn thấy hiện giờ, lại làm cho bốn người họ kinh ngạc mất nửa ngày cũng không khép miệng lại được. Cây đâu ? Sao cây lại không thấy đâu nữa ? Hiện giờ nơi đây chỉ còn lại một cái hố tròn khổng lồ, đừng nói đến xác của tiểu Song, mà ngay cả cây hòe giàđó cũng không thấy tăm hơi nữa rồi ! Dịch Đạo hồ nghi nói : “Chúng ta đến chậm một bước mất rồi , xem ra nữ quỷ này giờ lành ít dữ nhiều.” Đón ánh mắt dò hỏi của ba người còn lại, Dịch Đạo lại tiếp tục nói : “Câu hòe già này chính là âm khí quá nặng, ngàn năm nay, những vong hồn bị chôn dưới tàng cây này không biết có bao nhiêu nữa. Cây hòe già ngày ngày hấp thụ quỷ khí của những vong hồn đó, cho nên mới tránh kiện đến vậy. Giờ một cái cây lớn như thế lại có thể bị nhổ bật cả gốc lên, đây tuyệt đối không phải là việc mà sức người có thể làm. Thiết nghĩ nhất định là có sức mạnh kinh khủng nào đó … … “ Bốn người họ ai nấy đều cúi đầu ủ rũ khi quay trở lại xe. “Xem ra ngày mai có tin tức lớn rồi.” Ninh Tiêu giả vờ nhẹ nhàng nói. Có điều, tin tức của ngày hôm sau lại không hề chỉ đơn giản là chuyện cây hòe già bị mất tích chút nào.