Mười Ba Lời Nguyền
Chương 48 : Chiếc Bóng ( Chín )
Lăng Hạo nói chuyện điện thoại xong thực sự rất bất an. Kỳ thực kẻ thường xuyên đứng giữa đám hoa là anh ta làm sao mà lại không nhìn ra được hảo cảm mà Bách Phú dành cho mình. Thế nhưng ,lại không thể. Trực giác nói với anh ta rằng anh ta và Bách Phú ở cùng nhau sẽ không thể vui vẻ được.
Từng biến đổi của bản thân anh ta, Bách Phú còn không ngừng sâu sắc cảm nhận đuợc. Anh ta thực sự rất sợ sẽ làm tổn thuơng Bách Phú, vì cô hiền lành thiện lương, đơn giản đến vậy. Cô ấy đối với xã hội phức tạp ngày nay mà nói đúng thực là rất hiếm có.Cũng chính bởi nguyên nhân này mà Lăng Hạo đã đề bạt Bách Phú không hề có đủ điều kiện lên làm trợ lý.
Kỳ thực, để làm trợ lý cho tổng giám đốc thì Bách Phú còn rất nhiều khiếm khuyết, nhưng sự thoải mái khó có được mà cô ấy mang lại cho bản thân anh ta đã thay thế được tất cả những khiếm khuyết đó. Vì thế, để tránh gây hiểu lầm, để hai người họ bị rơi vào tình trạng khó xử, mà Lăng Hạo mới cố tình bày ra bộ dáng ông chủ.
Chứ thực sự anh ta hiểu rất rõ, ngoài chuyện công việc ra, anh ta và Kỷ Nhan vốn cũng chẳng có nhiều điều để nói chuyện. Những lời anh ta và Kỷ Nhan nói với nhau, có khi còn không nhiều bằng anh ta nói chuyện với Bách Phú. Thế nhưng hiện Kỷ Nhan đã là vị hôn thê của anh ta. Đã nói sau này sẽ có trách nhiệm với cô ấy, vậy thì chắc chắn sẽ phải làm được.
Anh ta chính là người như thế, không dễ gì đưa ra lời hứa hẹn, nhưng nếu đã hứa hẹn, thì nhất định sẽ làm cho được. Đồng thời, Lăng Hạo cũng rất sợ hãi cảm giác lúc này của mình đối với Bách Phú, sợ rằng đó chỉ là cảm giác muốn chinh phục cùng muốn giữ lấy của đàn ông mà thôi. Nếu thực như vậy sợ rằng sẽ làm vấy bẩn lên cô gái thuần khiết như Bách Phú mất.
Nỗi đau lâu dài không bằng nỗi đau ngắn, chuyện này nhất định phải xác định rõ ràng.
Do dự đến nửa ngày, Lăng Hạo mới ngẩng đầu lên, từ trong tim mình, anh ta thực không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn phiền của Bách Phú. Nhưng, có những việc trước sau cũng không thể trốn tránh mãi được.
Có điều biểu tình của Bách Phú lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Lăng Hạo.
Gương mặt của Bách Phú lại xuất hiện nụ cười đó, có một chút mỵ hoặc, lại có một chút tà khí. Cô ấy từ lúc nào mà học được kiểu cười này chứ ? Nụ cười phức tạp như vậy căn bản là không hề phù hợp với cô ấy, làm cô ấy dường như đã biến thành một người khác vậy. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng … …nụ cười như thế này làm cô tỏa ra một loại ánh sáng trước giờ chưa từng có.
“Xem ra Bách Phú căn bản không hề để ý đến mình như mình đã nghĩ chút nào.” Ý nghĩ này làm cho Lăng Hạo có chút uể oải, “Nhưng nụ cười đó lại là vì ai chứ ? Lẽ nào … …là vì Ninh Tiêu sao ?”
Lăng Hạo ghen tức nhìn Ninh Tiêu một cái. Kỳ thực cậu em họ này thực sự rất ưu tú, không nói đến gia thế hùng hậu của cậu ta, chỉ cần nhìn Ninh Tiêu, cũng đã có thể hấp dẫn không ít cô gái rồi.
Khác hẳn với anh ta, Ninh Tiêu là người lúc nào cũng tươi cười. Cậu ta sở hữu sự thân thiện, lại chính là thứ mà Lăng Hạo thiếu hụt. Đã rất nhiều cô gái bị nụ cười như tỏa nắng của Ninh Tiêu hạ gục, xem ra, Bách Phú cũng không phải là ngoại lệ. Lăng Hạo trong tim không đừng được lại dâng lên ý ghen tuông.
Ninh Tiêu lại chẳng hề để ý đến sự hoạt động phức tạp trong tim hai người kia, tự mình chạy lên lầu tìm cha là Ninh Chấn Hoa, song ông không hề ở trong phòng. Trái tim Ninh Tiêu lập tức trùng xuống. Bởi vì hành động của cha anh ta thực sự là không thể đoán được, anh ta thực sự rất sợ cha mình sẽ chạy đi làm những chuyện kinh khủng không thể tưởng tượng nổi nào đó.
Ninh Tiêu chẳng còn chút tinh thần nào bước xuống lầu. Lúc bước xuống dưới phòng khách, lại ngạc nhiên vì nhìn thấy cha mình không biết từ lúc nào đã đang ngồi ở sofa nói chuyện thân mật với Lăng Hạo và Bách Phú rồi.
Nhìn thấy cha đang ở ngay trước mắt, trái tim Ninh Tiêu đang treo tuốt trên cao cũng đã được buông xuống, anh ta hài lòng chạy về phía cha nói : “Cha, cha về lúc nào vậy ?”
Ninh Chấn Hoa cưng chiều nhìn Ninh Tiêu một cái, trách móc nói : “Con trai ngốc này, cha vẫn luôn ở phòng đọc sách mà. Con sao lại về trễ thế hả ?”
Thấy cha mình lại khôi phục lại bộ dáng thường ngày, Ninh Tiêu cực kỳ hài lòng, vội vàng giải thích : “Con hôm nay đọc tư liệu ở phòng làm việc, nên mới về trễ.”
“Thật sao ?” Ninh Chấn Hoa cười hỏi.
“Đương nhiên ạ.” Ninh Tiêu không muốn cho cha biết mình đã gặp vú Từ, sợ là cha thực sự đáng sợ như lời vú Từ đã nói.
Con người có lúc chính là như vậy, rõ ràng biết được sự thật rốt cuộc là gì, trong nội tâm lại vĩnh viễn hi vọng đó là giả, thà rằng tự mình tin vào những biểu hiện giả dối để mê hoặc chính mình, chứ cũng không nguyện ý thừa nhận sự thực tí nào. Lúc này Ninh Tiêu chính là như thế.
“Đúng không ?” Khẩu khí của Ninh Chấn Hoa đột nhiên cứng rắn, quay ngoắt 180 độ so với thái độ thân thiết vừa rồi với con trai, đến ánh mắt cũng biến thành lạnh lùng, “Vậy thì A Hạo cùng vị tiểu thư này làm sao mà lại về cùng với con ?”
Ninh Tiêu bị sự chuyển biến đột ngột của cha làm cho ngây ra, lắp bắp nói : “Đó … …đó là … … ”
Lăng Hạo ở bên cạnh vội càng nhanh chóng tiếp lời nói : “Là cháu gọi điện thoại cho Ninh Tiêu, vừa hay cậu ấy đang ở văn phòng, cháu nói đã lâu không được gặp chú, nên đã cùng cậu ấy về ạ. ” Nói xong, anh ta giơ tay chỉ vào Bách Phú nói, “Vị này là tiểu thư Trần Bách Phú, trợ lý của cháu.”
“Cháu chào bác ạ.” Bách Phú lễ phép chào hỏi : “Cháu sớm đã được nghe Ninh Tiêu kể không ít chuyện về bác, hôm nay cuối cùng đã được gặp bác. Anh ấy đúng là một chút cũng không nói sao tí nào !”
“Oh, Tiêu Tiêu nói bác gì thế ?” Ninh Chấn Hoa chăm chú nhìn vào mắt của Bách Phú.
“Anh ấy nói … … ” Bách Phú cố ý nhìn Ninh Tiêu một cái, rồi mới tiếp tục nói : “Anh ấy nói bác còn trẻ hơn cả anh ấy nữa !”
“Vậy sao ? Ha ha ha ha …. … ” Ninh Chấn Hoa cười vang lên.
Sự khôn khéo của Bách Phú làm cho Lăng Hạo cùng Ninh Tiêu ngây ngốc cảm thấy có điều kỳ quái, trong ấn tượng của họ, Bách Phú thành thực rất ít khi nói dối, mà lúc này cô ấy lại nói dối không biến sắc mặt làm cho hai người họ thực sự kinh hãi. Có điều, nhìn thấy Ninh Chấn Hoa cười vang không ngừng, hai người họ cũng vội vàng cười theo, tránh để Ninh Chấn Hoa đang tâm tình bất định nhìn ra được kẽ hở.
“Chú a, cháu nghe nói gần đây chú có sưu tầm một chiếc bình sứ màu trắng rất quý, có thể lấy ra cho cháu được mở rộng tầm mắt không ?” Lăng Hạo không để lỡ thời cơ đưa ra lời đề nghị.
Ninh Chấn Hoa sắc mặt lập tức biến đổi, song cuối cùng vẫn miễn cưỡng đáp ứng.
Trong lúc đợi Ninh Chấn Hoa lên lầu lấy bình sứ, Lăng Hạo nháy mắt một cái với Ninh Tiêu và Bách Phú, hai người họ hiểu ý mà gật gật đầu.
Ba người đợi dưới lầu hồi lâu, mới thấy Ninh Chấn Hoa đang cẩn thận từng chút một cầm một hộp gấm đi xuống. Đúng như Ninh Tiêu đã mô tả, Ninh Chấn Hoa thực đúng là cẩn thận như ôm một đứa trẻ vậy.
Hộp gấm mặc dù đã được lấy xuống, nhưng Ninh Chấn Hoa lại hoàn toàn chẳng có ý định mở ra cho ba người kia xem tí nào. Hơn nữa lại còn vô cùng cảnh giác mà nhìn ba người họ, như sợ cái đám ông đang chăm chú nhìn đây muốn lấy mất bảo vật của mình vậy.
Cảm giác này thực không tốt chút nào, Lăng Hạo và Ninh Tiêu đều có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa. Song chỉ có Bách Phú là cực kỳ dũng khí, lễ phép như vừa nãy mà nói hòa nhã : “Sao bác không định cho chúng cháu xem ạ ? Cháu vốn nghe nói bác rất rộng lượng, thích nhất là cho mọi người xem những thứ đồ sưu tập đắc ý của mình. Cháu thực chưa từng được nhìn thấy gì nhiều, hi vọng bác có thể cho cháu được mở rộng tầm mắt !”
Nghe Bách Phú nói vậy, Ninh Chấn Hoa đã không còn lý do gì để từ chối nữa. Ông ta chầm chậm mà dịu dàng mở nắp chiếc hộp gấm, vạch lớp bọc bằng tơ lụa màu đỏ tươi bên trong ra.
Rốt cuộc, chiếc bình sứ trong truyền thuyết cũng đã hiện thân, ánh mắt ba người họ lập tức tập trung vào trên chiếc bình sứ.
Chiếc bình sứ này thực sự là rất mỹ lệ. Ánh sáng màu ôn nhuận sáng sủa, trắng nõn nà, tinh tế mà mỏng manh, dưới ánh sáng chiếu vào ẩn hiện vẻ đẹp tinh khiết. “Loại ngân như tuyết” mà cổ nhân thường hình dung, trên chiếc bình sứ này đã hoàn toàn thể hiện ra được chỉ có hơn chứ không hề thua kém chút nào. Kỳ diệu nhất là, trải rộng trên bề mặt chiếc bình sứ là những sợi màu đỏ như những tơ máu ! Những sợi màu đỏ đó giống như dung dịch vậy, đang chầm chậm mà lưu động, tỏa ra ánh sáng đặc biệt sáng bóng. Những sợi màu đỏ đậm đặc này làm cho chiếc bình sứ hiện lên một loại màu phấn hồng đặc biệt, nhìn lên lại có cảm giác phấn phấn nộn nộn, cứ như thể đang có một sinh mệnh đập bên trong đó vậy.
Lăng Hạo cũng đã được nhìn thấy không ít đồ vật quý hiếm, nhưng thứ đồ cổ đặc biệt như thế này, lại chưa từng được trông thấy, cho nên cũng không ngớt lời ca ngợi.
“Cha, cha không phải đã nói bình sứ này khi đổ nước ấm 36 độ vào, sẽ xuất hiện một tiểu đồng thời cổ đại sao ? Mau cho anh họ và Bách Phú được mở rộng tầm mắt đi ! ”
“Được, được . ” Nghe thấy có người tán thưởng bình sứ bảo bối của mình , Ninh Chấn Hoa sớm đã vui vẻ ra mặt, nhanh chóng đứng lên đi rót nước.
Ninh Tiêu lại không như trước đây thường chạy đi hỗ trợ, mà lại trộm cầm chiếc bình sứ lên tỉ mỉ xem xét.
“Sao thế ?” Lăng Hạo thấy Ninh Tiêu thần sắc bất an vội hỏi.
Ninh Tiêu cau mày nói : “Cái bình sứ này thực sự rất tà môn. Lần trước lúc em nhìn thấy nó, những sợi đỏ bên trên rõ ràng chỉ là màu phần hồng mờ nhạt, vậy mà lần này nhìn thấy, những sợi màu đỏ này đã đậm lên không ít rồi. Hơn nữa, anh sờ mà xem, cái bình này rất ấm, lại đập như thể có trái tim vậy … … ”
Vừa nghe thấy Ninh Tiêu nói ra những lời không thể tưởng tượng được như thế, Lăng Hạo và Bách Phú cùng nhanh chóng giơ tay ra sờ vào một chút, sau đó, cùng kinh ngạc nhìn nhau nói : “Thực đúng a …. … ”
“Ây, đến rồi đến rồi ! ” Ninh Tiêu nhìn thấy Ninh Chấn Hoa quay lại, nhanh chóng đặt chiếc bình sứ vào lại trong hộp gấm.
Ninh Chấn Hoa vui vẻ đem hộp nước tới, khi liếc mắt nhìn hộp gấm một cái, lập tức giận tái mặt mà lạnh lùng hỏi : “Là ai đã đụng vào bình sứ của ta ?”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương