Mười Ba Lời Nguyền
Chương 47 : Chiếc Bóng ( Tám )
Nghe xong lời tường thuật lại của vú Từ, ba người họ đều cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc.
Ninh Tiêu ôm lấy bờ vai của vú Từ, nghiêm túc nói : ” Vú Từ, vú đừng lo lắng quá, ông ấy là cha cháu, không cần vú phái nói , thì cháu cũng sẽ phải cố gắng hết sức để cứu ông ấy.”
Lại trấn an vú Từ thêm một lúc, ba người họ mới rời khỏi nhà vú Từ. Ninh Tiêu bảo vú Từ tạm thời cứ ở lại nơi đây, dù sao thì hiện giờ Ninh gia cũng vô cùng không an toàn. Sau đó, anh ta lại còn cẩn thận lấy tấm bùa chú mà Bách Phú đưa để đưa cho vú Từ, nhắc bà phải luôn nhớ mang theo mình, qua một thời gian nữa sẽ đón bà về.
Trên suốt đường về, Ninh Tiêu rất trầm mặc, chẳng hề động đậy gì cứ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, đối lập hoàn toàn với sự hưng phấn lúc mới đến đây. Sự trầm mặc này cũng ảnh hưởng không ít đến Bách Phú và Lăng Hạo. Cũng do không khí quá mức trầm lặng, nên làm Bách Phú và Lăng Hạo cảm thấy thực sự rất khó xử. Hai người họ cứ liên tiếp liếc nhìn Ninh Tiêu, rồi lại lập tức chuyển tầm mắt ra chỗ khác, như sợ sẽ làm cho anh ta biết được.
Thực sự không thể chịu đựng thêm nữa Lăng Hạo đành phải mở radio trên xe lên, hi vọng có thể mượn cớ này mà tìm ra được đề tài để nói, phá vỡ bầu không khí bị đè nén lúc này. Thế nhưng Lăng Hạo vạn lần cũng không thể ngờ đến được, là sau mấy tin tức chán phèo, trên đài này lại đưa một tin tức kinh hoàng, lại càng làm cho toàn bộ cảnh tượng bị ngưng trọng lại.
Tin tức như sau : ở trong một con lạch ở ngoại ô thành phố, đã phát hiện có một thi thể phụ nữ chưa biết danh tính. Thi thể người phụ nữ này khi được phát hiện thì cực kỳ kinh dị, bộ mặt cô ta và trên thân thể vẫn được mặc quần áo đầy đủ, nhưng da thịt trên thân người thì đã không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại xương cốt. Hơn nữa theo suy đoán của pháp y, thì thi thể người phụ nữ này dường như là bị dao lọc bỏ toàn bộ cấu tạo cơ thịt, hơn nữa trên xương còn lưu lại vết răng của một loài động vật nào đó.
Nghe thấy tin tức này, gương mặt vốn dĩ đã trắng bệch của Ninh Tiêu lại càng bị phủ lên một tầng sương mù. Trước mắt anh ta lại lần nữa hiện lên cảnh tượng bóng Ninh Chấn Hoa dưới ánh trăng cùng với cái tủ lạnh đầy thịt sống, nhịn không được mà trong dạ dày dâng lên từng đợt buồn nôn. Những dự cảm bất thường cứ vậy mà mãnh liệt hướng đến anh ta.
Lăng Hạo nhìn thấy Ninh Tiêu gương mặt trắng bệch thở hổn hển, nhanh chóng vỗ vỗ cậu ta, rồi tắt radio đi, bật nhạc êm dịu lên.
Nhưng như vậy cũng không thể làm giảm bớt được sự bất an của Ninh Tiêu, song Bách Phú lại nói một câu làm biến đổi hoàn toàn không khí này.
Lúc đó Bách Phú vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào bỗng quay sang Ninh Tiêu, gương mặt tò mò hỏi : “Vú Từ bà ấy … …thích cha anh sao ?”
Nhất thời, gương mặt Ninh Tiêu đỏ lên, còn Lăng Hạo lại không hề khách khí mà cười to lên : “Hỏi hay lắm. Đây vốn là bí mật công khai a, cái thằng này còn chết cũng không chịu nhận đấy ! Ha ha ha ha … … ”
” Thực ra vú Từ cũng rất được mà, hơn nữa lại chờ đợi biết bao năm như thế, tôi cảm thấy cha anh cũng có thể suy nghĩ một chút.” Bách Phú nói vô cùng nghiêm túc.
Song Ninh Tiêu lại không ngồi yên được, mặc dù trong lòng anh ta sớm đã coi vú Từ như mẹ, nhưng nếu thực muốn anh ta gọi vú Từ một câu là ‘mẹ’ thì anh ta lại bất luận thế nào cũng không thể tiếp nhận được, lại nhịn không được mà quay sang trách Bách Phú : “Cô nói linh tinh gì thế ? Vú Từ vốn dĩ tận trung với công việc, nghiêm túc có trách nhiệm. Sao lại xiên ngang xiên dọc thế !”
Nói xong, lại quay mắt sang Lăng Hạo, “Có điều em không trách Bách Phú, Bách Phú trước đây đâu như thế này, nhất định đều là do anh họ dạy hư cô ấy.”
“Này, liên can gì đến anh chứ ?” Lăng Hạo bất mãn mà nói , ” Đây nào có phải là do anh bảo Bách Phú nói đâu, là Bách Phú người ta tự cảm nhận mà phát hiện ra đấy chứ . Anh nói em ý, cứ không bỏ xuống được cái giá của đại thiếu gia.”
Ninh Tiêu phẫn nộ mà phản kích lại : “Em không bỏ được cái giá xuống ? Em lúc nào bày giá ra chứ , Bách Phú, cô nói xem !”
Thấy chỉ một câu nói vô tâm của mình lại làm khơi dậy một cuộc chiến, Bách Phú nhanh chóng giả vờ như người không có liên quan, nhàn nhã mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bất luận thế nào, Ninh Tiêu cũng đã thoải mái được một chút rồi.
Thấy thái độ này của Bách Phú, Ninh Tiêu lại càng tức giận, song lại chẳng biết nên nói gì để phản kích lại, chỉ đành không ngừng đâm đâm vào cái bóng của Lăng Hạo mà trút giận.
Đang lúc đâm sướng tay nhất, Ninh Tiêu chợt dừng tay, chỉ cảm thấy một trận hàn khí đang đi từ chân lên trên, sau đó đi vào từng tế bào của anh ta … …Ninh Tiêu rốt cuộc đã biết được cảm giác kỳ lạ của chính mình là cái gì.
Chính là chiếc bóng !
Đúng, là chiếc bóng của cha !
Cha vốn rất gầy, hơn nữa trước giờ luôn đứng thẳng. Nhưng nhớ lại lúc mới về, lần đầu tiên nhìn thấy bóng của cha, sau lưng ông lại nhô lên cao cao ! Giống như, giống như đang bị còng xuống vậy. Không, lại càng giống như đang có thứ gì đó nằm sấp trên lưng hơn.
Nghĩ tới đây, Ninh Tiêu không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Lần thứ hai nhìn thấy bóng của cha, lại càng không bình thường. Lần trước là lưng cha nhô lên, mà sau đó lại là trước phần ngực bụng cha !
Nhưng rõ ràng là cha vốn rất gầy cũng đứng rất thẳng, vậy thì trong cái bóng đó là thứ gì chứ ? … … Liệu có phải chính là thứ đã làm cha biến đổi tính nết như vậy không ?
Thảm nào mà anh ta luôn cảm thấy bất thường … … Ninh Tiêu không ngừng trách móc chính mình vô ý, rõ ràng có kẽ hở như vậy, mà mình sao lại để lâu đến vậy mới phát hiện ra chứ …
Thảm nào mà anh ta luôn cảm thấy bất thường … … Ninh Tiêu không ngừng trách móc chính mình vô ý, rõ ràng có kẽ hở như vậy, mà mình sao lại để lâu đến vậy mới phát hiện ra chứ … … ~
Bách Phú ngồi bên cạnh Ninh Tiêu phát hiện anh ta lại lần nữa bàn tay run rẩy lên, thấy kỳ lạ vô cùng nghĩ : Vừa rồi anh ta không phải đã đỡ hơn rồi sao ? Làm thế nào mà bây giờ lại, liệu có phải là xảy ra chuyện gì chăng …. … Cô vội vã mà nắm lấy tay Ninh Tiêu, quan tâm hỏi han : “Anh sao thế , không thoải mái sao ?”
Nghe thấy Bách Phú nói, Lăng Hạo cũng nhanh chóng dừng xe lại bên đường, căng thẳng nhìn Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu nhìn sự quan tâm của Bách Phú và Lăng Hạo, nỗ lực trấn tĩnh lại tinh thần, đem sự phát hiện của mình nói lại với hai người họ. Hai người kia vừa nghe xong, cũng lập tức mà nổi hết cả da gà lên.
Sau một hồi không nói được nên lời, Lăng Hạo cuối cùng cũng nói : “Cứ đoán mò thế này cũng không phải là cách hay, chúng ta hay là cứ đến nhà Ninh Tiêu xem trước đã.”
Ý kiến này lập tức được hai người còn lại ủng hộ.
Ba người họ cứ trong trạng thái bất an như vậy mà đi về nhà Ninh Tiêu.
Khác hẳn với mấy hôm trước, hôm nay trong nhà Ninh Tiêu đèn đuốc lại sáng rõ ràng, nhất là ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn nhỏ trước cửa hàng rào kia, thoạt nhìn thực ấm áp, hoàn toàn bất đồng với sự tưởng tượng kinh khủng mà Ninh Tiêu đã hình dung ra.
Lăng Hạo và Bách Phú cũng nhìn Ninh Tiêu đầy nghi ngờ.
Bản thân Ninh Tiêu cũng ngây ra mà nhìn, lại nghi ngờ những thứ mấy ngày trước nhìn thấy có phải là ‘hậu di chứng ‘ sau khi từ cổ mộ về hay không . Có điều, cứ cho là chính mình bị ảnh hưởng vì cổ mộ, nhưng vú Từ cũng không thế nào. Không đúng, vẫn là có vấn đề !
Đưa cho Lăng Hạo và Bách Phú một ánh mắt phòng bị, Ninh Tiêu dũng cảm bước vào trước.
Đèn toàn bộ đã được bật lên, khắp căn phòng đều được chiếu sáng rực rỡ.
Nhìn thấy căn phòng được bày biện xa hoa, Bách Phú ngạc nhiên mà thốt lên : “Woa, Ninh Tiêu, nhà anh thực sự là đẹp quá !”
“Thích không ? Có muốn suy xét việc chuyển qua đây sống không ?” Ninh Tiêu bị bộ dạng ngốc nghếch của Bách Phú làm cho buồn cười, lại bày ra một cái nhìn mỵ hoặc cực kỳ khiêu khích.
“Cậu có ghê hay không cơ chứ ?” Lăng Hạo đối với chuyện này chẳng thích thú gì, “Bách Phú người ta không tùy tiện như cậu đâu.”
Ninh Tiêu lại cảm thấy thực buồn cười : “Bách Phú đâu phải bạn gái anh, anh căng thẳng làm gì .”
Lời nói này của Ninh Tiêu vô tình mà cùng gây xúc động tại nơi mẫn cảm trong tim Lăng Hạo và Bách Phú, hai người họ mất tự nhiên đối diện một chút, sau đó lại nhanh chóng đưa ánh mắt chuyển qua chỗ khác. Có điều Ninh Tiêu đang trong trạng thái cảnh giác lại không hề phát hiện ra tình cảnh lúc này.
Bách Phú một mình chìm đắm trong sự vui sướng, vì từ giác quan của một cô gái, cô có thể cảm thấy rõ ràng hảo cảm Lăng Hạo đối với mình. Còn Lăng Hạo lại bị lời nói này của Ninh Tiêu dọa đến nhảy dựng lên, lại mãnh liệt mà nghĩ tới hôn thê tương lai đang đợi mình ở nhà lúc này — Kỷ Nhan. Mặc dù tình yêu của mình đối với cô ấy không thực sâu đậm, nhưng cô ấy thực sự đã vì mình quá nhiều. Nhất là khi nghĩ tới bàn tay vốn dĩ thon dài xinh đẹp của cô ấy … … Không được, không thể phụ cô ấy nữa.
Lăng Hạo nhanh chóng bày ra bộ dạng như chẳng có chuyện gì, gọi điện thoại cho Kỷ Nhan : “Em yêu, xin lỗi, anh tối nay có lẽ không về được rồi. Ừm … …oh, không phải đâu, anh hôm nay ở nhà Ninh Tiêu… …đúng đấy, từ lúc ở cổ mộ về cậu ấy thường xuyên bị sợ đến nỗi không ngủ được, cho nên anh ở cùng cậu ấy. Xin lỗi em nhé, … …anh biết rồi, bảo bối … …anh cũng yêu em. Ngày mai chúng ta cùng đi xem phim có được không ? Nghe nói có một bộ phim mới chiếu rất hay… …ưm… …được, em cũng phải ngoan đấy nhé. Ngày mai gặp. I love U ! ”
Trong suốt ba phút gọi điện thoại đó, Lăng Hạo đã đem toàn bộ sự thân thiết của một đôi vợ chồng mới cưới quấn quít diễn giải ra không chê vào đâu được.
Ninh Tiêu mang ý cười chẳng thể tránh né được. Còn Bách Phú lại thực sự là miễn cưỡng mà cười, song cô lại nghe thấy tiếng trái tim mình đang vỡ nát ra.
Kỳ thực đối với Bách Phú mà nói, thì Lăng Hạo mãi mãi chính là giấc mộng đẹp không tỉnh lại được. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Bách Phú đã biết trái tim mình, đã không thể chạy thoát được nữa, cứ giống như đã bị anh ta giam cầm đến trăm ngàn năm vậy. Nhất cử nhất động của anh ta, đều lôi kéo trái tim yếu đuối của Bách Phú.
Bề ngoài, anh ta lạnh lùng, anh ta cao cao tại thượng, không ai bì nổi với anh ta. Nhưng, Bách Phú lại thấy được một mặt khác của anh ta : ôn nhu chăm sóc, dũng cảm kiên định, anh ta … …cô độc tự ti. Bách Phú thậm chí còn cảm nhận được anh ta đã từng có nỗi đau cũng giống như mình vậy. Những điều này chỉ có cô mới nhìn thấy. Tất cả tất cả, đều làm cho Bách Phú cảm thấy cô khác hẳn với những người con gái bên cạnh anh ta, kể cả Kỷ Nhan. Nhưng cuộc điện thoại hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ niềm tin vào tất cả của Bách Phú.
Đúng vậy, so với Kỷ Nhan, thì Bách Phú cô là gì chứ ? Nói thẳng ra, bản thân chỉ là một kẻ yêu thầm đáng thương nực cười mà thôi. Ai sẽ để ý tới cảm giác của cô ? Lăng Hạo , chỉ là một giấc mộng mãi không thành sự thực mà thôi.
Còn Kỷ Nhan ? Cô ấy đúng thực là một cô gái ưu tú. Người vừa xinh đẹp, khí chất lại tốt, quan trọng nhất là cô ấy đặc biệt thông minh khôn khéo lại có khả năng. Những thứ này Bách Phú vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng được, một cô gái như vậy đối với Lăng gia có thế lực mà nói, thì đúng là rất thích hợp.
Đối với những người như Kỷ Nhan và Lăng Hạo mà nói, thì bản thân cô chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.
Nhưng trong tim hình như lại có một tiếng nói khác vang lên : Không, cô, không nên như vậy. Đừng coi thường bản thân, cô không giống với những người xung quanh đây. Bởi vì cô chính là cô gái quyến rũ nhất trên đời này, chỉ có điều bản thân cô không biết mà thôi. Muốn có được anh ta sao ? Thực ra trái tim anh ta vốn dĩ đã thuộc về cô rồi. Không chỉ có anh ta, mà tất cả những người đàn ông khác cũng sẽ đều bị cô dẫm dưới chân mình… …
Không sai !
Ngưỡng vọng ? Ngưỡng vọng !
Vì sao bản thân cô lại chỉ có thể đủ để ngưỡng vọng chứ ?
Vì sao bản thân cô vĩnh viễn cứ bị người ta dẫm dưới chân chứ !
Đúng ! Tôi muốn tất cả mọi người đều phải biết, Trần Bách Phú tôi … …khác hẳn với mọi người.
Một tia cười khẽ hiện lên bên khóe miệng cô.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương