Mười Ba Lời Nguyền

Chương 49 : Chiếc Bóng ( Mười )

Ninh Chấn Hoa vui vẻ đem hộp nước tới, khi liếc mắt nhìn hộp gấm một cái, lập tức giận tái mặt mà lạnh lùng hỏi : “Là ai đã đụng vào bình sứ của ta ?” ~ Biểu tình của Ninh Chấn Hoa thoáng chốc trở nên dữ tợn, Ninh Tiêu và Lăng Hạo đều ngây ra vì sửng sốt, lại chỉ có Bách Phú, dường như chẳng hề có chuyện gì cười cười nói : “Là cháu ạ, tại cháu thấy bình sứ này đẹp quá nên đã đụng vào một chút. Cháu xin lỗi bác ạ.” Ninh Chấn Hoa ánh mắt lạng băng nhìn thẳng vào mắt Bách Phú, còn Bách Phú cứ thong thả nhìn lại ông, rốt cuộc, Ninh Chấn Hoa cũng hòa hoãn. Ninh Tiêu lập tức nhanh nhảu nói : “Cha, mau đổ nước xuống đi, nếu không nước sẽ lạnh mất.” “Đúng a.” Ninh Chấn Hoa tức khắc quên mất chuyện không hài lòng vừa nãy, lại cao hứng hẳn lên. Nhìn thấy Ninh Chấn Hoa biến đổi còn nhanh hơn cả mặt trời mùa Hạ, ba người còn lại trong tim cùng chỉ biết lắc lắc đầu. Ông Ninh Chấn Hoa này, từ lúc nào lại biến thành giống một đứa trẻ như vậy chứ ? Ninh Chấn Hoa chậm rãi đem nước ấm đổ vào trong bình sứ, trên bình sứ lập tức xuất hiện thứ mà mọi người chờ mong bấy lâu — tiểu đồng trên đó. Tiểu đồng tròn tròn mập mạp tay chân ngắn cũn, giống như củ sen từng khúc từng khúc vậy, đáng yêu vô cùng ! Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, hai mắt đen láy to tròn đen trắng rõ ràng, lấp lóe ánh sáng trong đó. Nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ đó thực sự rất ngọt ngào. Tiểu đồng này chỉ mặc một cái yếm nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy giống búp bê nhân sâm trong phim hoạt hình, thực chỉ muốn nựng một cái. Tiểu đồng này thực sự nhìn vào thấy quá chân thực, đến nỗi giống như đang ở trước mắt vậy. Lăng Hạo cau mày hồi lâu , hỏi : “Bức họa này … …không giống như là tác phẩm của Trung Quốc cổ đại nhỉ ? Tranh thủy mặc không có khả năng vẽ được giống như thật thế này, cứ như là một bức ảnh vậy ?” Cẩn thận xem xét đến nửa ngày, Lăng Hạo lại hoang mang nói : “Cũng không giống như tranh sơn dầu nhỉ ? Thực là kỳ quái ?” Thân là người nối nghiệp một doanh nghiệp lớn, Lăng Hạo đương nhiên phải có thứ được tu dưỡng tinh thông đáng được đề cao. Nhưng , dù đã xem qua vô số vật quý trước đây mà anh ta cũng hoàn toàn không thể hiểu được, chỉ cảm thấy đầy những dấu hỏi trong đầu. Ba người còn lại ở bên cạnh lại mỗi người một biểu tình : Ninh Chấn Hoa gương mặt đầy cảnh giác ; Bách Phú hưng phấn tò mò ; Ninh Tiêu lại là gương mặt kinh ngạc có chút kinh dị trong đó. “Thật đáng yêu quá ! Giống y như thật vậy. “ Bách Phú thở dài nói, “ Nếu có thể ôm nó vào trong lòng thì thích biết bao.” Lăng Hạo lúc đó đột nhiên vươn tay ra đụng vào chiếc bình sứ, song chiếc bình sứ lại như đã dự liệu được trước mà ngả rơi về phía đằng sau. Ngay trước một khắc bình sứ kia rơi xuống chạm đất, Ninh Chấn Hoa như phát điên mà lao tới, dùng thân thể mềm mại thay cho mặt đất cứng đỡ lấy, chiếc bình sứ thân thiết mà ngã vào trong lòng ông ta. Ninh Chấn Hoa trừng mắt mà nhìn Lăng Hạo, còn Lăng hạo lại rất vô tội mà giải thích : “Cháu xin lỗi chú ạ, cháu thực không phải cố ý đâu. Chú, chú sẽ không nổi giận chứ ạ ?” Ninh Chấn Hoa còn chưa định thần lại kia cố nén lửa giận, ôm chặt lấy chiếc bình sứ vào trong lòng, giống y hệt như một đứa trẻ lo sợ sẽ bị mất đi đồ chơi vậy, “Mấy đứa đã nhìn đủ rồi, chú muốn cất đi.” Nói xong, tự mình đem chiếc bình sứ gói gém lại cẩn thận mà cho vào trong hộp gấm, rồi chẳng hề để ý đến bất kỳ ai nữa xoay người đi thẳng về phòng. Ngay vào khắc mà Ninh Chấn Hoa xoay người rời đi kia, thân thể Bách Phú đột nhiên bị chấn động kịch liệt, Lăng Hạo và Ninh Tiêu ở bên cạnh cảm nhận thấy được đều vô cùng lo lắng mà đưa mắt nhìn cô. Còn Bách Phú chỉ mở to hai mắt một cách ngây dại, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Ninh Chấn Hoa, đôi môi không ngừng run rẩy. Hai người bên cạnh nhìn nhau một cái, đồng thời lại cùng có một dự cảm rất không tốt. Chờ Ninh Chấn Hoa về phòng rồi, hai người kia vội vàng hỏi Bách Phú : “Cô sao thế ? Có phải là nhìn thấy gì không ?” Bách Phú hoảng sợ nhìn hai người họ, lắp bắp mất một hồi mới nói được : “ Tôi … …tôi nhìn thấy … …trên lưng của … …Ninh tiên sinh … …có một cái bóng đen … …nằm úp sấp … …trên đó.” Bách Phú hoảng sợ nhìn hai người họ, lắp bắp mất một hồi mới nói được : “ Tôi … …tôi nhìn thấy … …trên lưng của … …Ninh tiên sinh … …có một cái bóng đen … …nằm úp sấp … …trên đó.” ~ Nuốt nước bọt một cái, Bách Phú lại nói tiếp : “Dường như đó là một đứa trẻ … …nó ôm chặt lấy cổ của Ninh tiên sinh, lại còn quay lại cười với tôi nữa … …toàn thân trên dưới của nó đều đen thui, nhưng răng thì lại trắng ởn, sắc vô cùng, cứ như dao sắc vậy… … ngay phía sau lưng ông ấy …… ngay phía sau lưng ông ấy … …” Bách Phú đang bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi khôn cùng, căn bản là không thể hình dung ra được bản thân cô có bao phần sợ hãi, cũng không miêu tả được tiểu quỷ đen đen kia có bao phần kinh khủng. Nhớ ngày trước khi cô lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của nữ quỷ không mặt đang sợ kia, cũng chưa từng thấy sợ hãi như lúc này. Dù sao lúc nữ quỷ kia xuất hiện, cô cũng đã có sự chuẩn bị ở trong lòng. Còn lần này tên tiểu quỷ này lại nhằm lúc cô lơ đãng mà vô tình nhìn thấy, cảm giác đó thực giống như bước chân trước còn như đang giẫm trên thảm cỏ xanh rất chân thực, bước chân sau đã rơi xuống vực sâu vạn trượng. Bách Phú bất chợt nhớ tới nhân vật đứa bé mắt quỷ trong phim điện ảnh “Giác quan thứ sáu” . Cole Sear từng nói một câu rằng : “ Có lúc bạn sẽ có một loại cảm giác, làm lông tơ toàn thân dựng lên, nổi hết cả da gà ! … … Đó là bởi vì chúng, khi chúng tức giận, sẽ làm bạn cảm thấy lạnh run.” Bách Phú hiện giờ cảm thấy chính là như vậy, sau lưng cô không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, cả cơ thể như đã rơi vào trong hố băng, không cách nào nhúc nhích được. Cô đã nhìn thấy con tiểu quỷ kia cuời một cách rất tà ác, cũng có thể cảm nhận được sự tức giận đến cực điểm phát ra từ người nó — đang nhằm thẳng vào Lăng Hạo. Xem ra, nó , đã tức giận thật rồi ! Bách Phú vội vã nắm chặt lấy tay Lăng Hạo, nói : “Nó đang tức giận đấy ! Anh đã làm cho nó tức giận rồi ! Anh mau đi đi, nó tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh đâu.” Nghe Bách Phú nói vậy, Lăng Hạo lại vô cùng bình tĩnh, còn Ninh Tiêu cũng vội vàng đứng lên nói : “ Anh mau nhanh nhanh đi đi, không lại liên lụy đến anh mất.” “Anh không sao.” Lăng Hạo không nhanh cũng không chậm nói , “Từ lúc còn rất nhỏ, Bạch Long đại sư đã từng bói cho anh rồi. Nói anh sẽ có một kiếp nạn trong cuộc đời mình, có điều chắc chắn không phải do tên tiểu quỷ này.” “Cứ coi là như vậy, nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút chứ.” Ninh Tiêu lo lắng nói. “Nếu phải đi, thì tất cả chúng ta cùng đi.” Lăng Hạo kiên quyết nói với Ninh Tiêu. Ninh Tiêu cười nhạt lắc đầu nói : “Dù cho có xảy ra chuyện gì, em cũng không thể bỏ cha lại một mình được.” “Dịch Đạo anh ta ngày mai là quay lại rồi, chỉ đêm nay, anh chỉ cần rời khỏi đây đêm nay thôi.” “Không thể nào.” Ninh Tiêu vẫn chỉ cười nhạt nói. “Vậy anh sẽ ở lại với em. Bách Phú cô ở lại không tiện đâu! Vẫn là nên về trước đi.” Ngữ khí của Lăng Hạo cũng vô cùng kiên quyết không cho phép được phản kích lại. Bách Phú mặc dù chỉ theo Lăng Hạo có mấy tháng, nhưng đối với tính khí ngang tàn của anh ta lại cực kỳ thấu hiểu. Ninh Tiêu thân làm em họ của anh ta lại càng hiểu rõ tính tình ” nói một không có hai ” của anh ta. Bách Phú lại than một tiếng, tháo vòng phật phỉ thúy mà Lăng Hạo tặng cô xuống, lại đeo lên tay Lăng Hạo, nói : “Cái này anh vẫn là nên đeo đi, đợi khi nào hết nguy hiểm rồi lại tặng lại cho tôi.” Nhìn thấy sự bất an của Bách Phú, Lăng Hạo cười mà gật gật đầu. “Đúng rồi Ninh Tiêu, không phải tôi đã đưa anh tấm bùa chú à ? Sao anh không đưa cho cha mình ?” Bách Phú không hiểu hỏi han. “Có mà, tôi đã đặt xuống dưới gối đầu của ông ấy rồi.” Ninh Tiêu ủy khuất nói. Lăng Hạo nghe thế nhíu lông mày hỏi : “Vậy sao không thấy chú chịu ảnh hưởng chứ ? Bùa chú của Dịch Đạo dùng được lắm cơ mà, lúc còn ở trong cổ mộ, hoàn toàn là nhờ có bùa chú của anh ta mới cứu được Bách Phú mà.” “Đúng vậy, pháp lực của Dịch Đạo dù không cao bằng Bạch Long đại sư, nhưng cũng không thể đến nỗi không dùng được chút nào chứ ? Liệu có phải vì con quỷ kia mạnh quá không ?” Gương mặt Bách Phú lập tức lại trắng bệch ra : “Các anh vẫn nên đi với tôi đi.” “Không được, tôi không thể nào bỏ mình cha lại được !” “Tôi cũng không đi, tôi ở lại với Ninh Tiêu.” “Các anh … …aiya … Cẩn thận một chút, tôi đi trước vậy !” Bách Phú bất lực nói . “Vậy để tôi gọi điện thoại gọi xe giúp cô.” Ninh Tiêu nói xong xoay người rời đi gọi điện thoại. Chỉ còn lại Lăng Hạo và Bách Phú gượng gạo đối mặt với nhau. Song, sự quan tâm lẫn nhau lại đang chuyển động trong mắt kia. Xe đến rồi, Bách Phú lên xe, Ninh Tiêu nói với theo : “Bách Phú, cô … …một mình cũng phải cẩn thận đấy nhé !” Bách Phú gật gật đầu, Lăng Hạo chỉ chăm chăm nhìn cô, vẫn không chịu mở miệng nói lời nào. Xe đi rồi, trên xe, Bách Phú âm thầm cầu nguyện, mong sao đêm nay trôi qua được bình yên. ~