Mười Ba Lời Nguyền

Chương 15 : Bách Phú Hạnh Phúc

Bách Phú từ trong nước mắt của sự đau khổ mà tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, đã phát hiện mình hóa ra đang nằm trong phòng nghỉ ở văn phòng của Lăng Hạo. Mà nghênh đón cô là Lăng Hạo, Dịch Đạo cùng Trương Dương ba người với ba đôi mắt do thức đêm mà đỏ ngầu hết cả lên. “Em cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, anh đã sắp bị em làm cho sợ chết rồi đấy.” “Xin lỗi, Bách Phú, để cô phải vì công ty mà chịu nhiều khổ sở như vậy.” “Cô không sao chứ ? Yên tâm, mặc dù âm khí của nữ quỷ đã từng đi vào trong người cô, nhưng hiện giờ tôi đã đuổi được ra hết rồi, cô sẽ không có chuyện gì đâu.” … … … … Nghe thấy nhiều câu hỏi thăm như vậy, trong tim Bách Phú thực sự là cảm động vô cùng, trước giờ cô chưa từng biết, hóa ra cuộc sống của mình lại đẹp đến như vậy. Được tỉnh lại thực sự là hạnh phúc quá ! “Tiểu Hắc, sao anh lại ở đây !” Nhìn thấy Trương Dương đang trong giờ làm mà lại không đi làm, Bách Phú cảm thấy thật hoài nghi. “Anh đã xin phép rồi, nghe nói em bị ngất, anh bèn lập tức xin nghỉ để đến thăm em. Ai mà biết được em ngất đi như vậy liền một ngày một đêm ! ” Từ trên gương mặt đang khiển trách nhẹ nhàng của Trương Dương, Bách Phú đã nhìn ra được anh thực sự rất quan tâm đến mình. Có người thương yêu mình, thật tốt quá! “A ! Hóa ra em đã ngủ suốt một ngày một đêm sao. Thảm nào mà thấy đói quá.” “Tất cả đều đã được chuẩn bị xong rồi đây.” Lăng Hạo mỉm cười đẩy đến một xe đựng thức ăn to đùng. “Woa, còn có bao nhiêu là thức ăn ngon nữa này.” Bách Phú bị kích động đến nỗi giọng nói cũng có phần run rẩy theo. Tiếp đó mọi người đều tranh nhau mà gắp thức ăn vào trong bát cho Bách Phú. Có nhiều anh đẹp trai ở bên tiếp đãi mình như vậy, Bách Phú thực sự vui sướng đến sắp nổ tung ra rồi. Woa kha kha … Ta đắc ý cười , ta đắc ý cười a … …. Nhìn thấy Bách Phú ăn như hùm như hổ, ba người đàn ông đều không thể nhịn được mà cùng cười vang lên. Không có gì hơn được sau khi bị đói bụng gần chết, lại được ăn thật no một bữa đã làm cho Bách Phú mãn nguyện vô cùng. Nhưng đột nhiên cô nghĩ tới tiểu Man tội nghiệp, tim cũng theo đó mà trầm hẳn xuống. Nhìn thấy sắc mặt Bách Phú có thay đổi, ba người họ cùng không đừng được mà căng thẳng hẳn lên. “Sao thế ? Không thoải mái sao ? Hay là … … Em sợ gì sao ?” Trương Dương cẩn thận dò hỏi. “Không phải. Có thể cho tôi dùng máy vi tính một chút không ?” Lời yêu cầu của Bách Phú làm cho mọi người đều thấy ngạc nhiên, nhưng Lăng Hạo vẫn rất nhanh chóng lấy laptop của mình ra. Đồng thời, ba cái đầu cùng hiếu kỳ mà nhìn về phía Bách Phú. Bách Phú tìm cái tên “ La Man “ ghi lên trên mạng, lập tức đã có mấy trăm địa chỉ web hiện ra. Tùy ý mà mở một video, hiện ra chính là sự trải nghiệm mà Bách Phú cũng đã cùng trải qua, làm cô không đừng được mà run rẩy khắp toàn thân. Chỉ có mấy phút, mà dường như đã trải qua mấy tiếng đồng hồ dài dằng dặc. Xem đoạn video ngắn ngủi đó, ba người đàn ông đều không nói được gì hết, làm nhất thời không khí trở nên gượng gạo vô cùng. “A … … “ Lần này là Lăng Hạo phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, “ Đây là … …nữ quỷ đó sao ?” “Vâng.” “Thật đáng thương a.” Giọng nói kéo dài có chút buồn bã của Trương Dương cất lên. “Nhưng … …” Bách Phú nhỏ giọng nói. “Không chỉ có thế này.” Nói xong, bèn mở một trang mạng có đầy đủ những chuyện về La Man. Thật sự là khiến người ta tức điên lên được ! Cái đám khốn nạn đã hại La Man đó cùng với đám nữ sinh làm nhục cô kia, đều bởi vì vẫn còn đang ở tuổi vị thành niên nên không hề phải nhận bất cứ hình phạt nào, chỉ phải bồi thường ít tiền mà thôi! Chỉ có một người đã trưởng thành, bị phạt ba năm tù. Má nó chứ, đây cũng nhẹ quá thì phải ? !!! Một thiếu nữ ngoan ngoãn như vậy, lại có thành tích học tập ưu tú, lại bị bọn chúng hủy hoại đến thế, còn mất đi cả tính mạng ! Những kẻ làm chuyện đó, lại không phải chịu hình phạt nào ??? Vậy thì những người tốt sẽ phải làm thế nào a ? Cứ cho là những kẻ đó chưa trưởng thành, nhưng cũng không thể vì thế mà không phạt họ a !!! Điều này chỉ làm cho những kẻ đó không còn biết sợ là gì nữa thôi. Đại khái có lẽ chính vì có lỗ hổng như vậy, mà hiện giờ trẻ vị thành niên phạm tội ngày càng nghiêm trọng hơn. Mấy ngày trước trên mạng cũng có nói về chuyện của một cậu nam sinh ở Sơn Đông vì bị một đám người vây quanh đánh đập, đã dùng dao đâm chết hai người làm bị thương bốn người. Nói thực, dù cho phía cảnh sát có công bố kết quả điều tra như thế nào, nhưng một mình đấu với sáu người, đã không phải là vấn đề bình thường nữa rồi. Nếu là bạn, nếu không phải trong trường hợp bị ép buộc, liệu bạn có đồng ý đấu với sáu người hay không ? Khi đọc được tin tức này, cảm thấy tim đau đến vậy, nhưng cũng lại có chút cảm giác nhẹ nhõm. Con thỏ khi bị bức ép còn biết cắn người cơ mà ! Nói gì đến con người ! Thật hi vọng có thể để cho những kẻ tự coi mình là lớn mạnh, cứ thích gây dựng sự vui vẻ của bản thân mình trên nỗi đau khổ của người khác phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, không được bắt nạt người khác quá mức a! Sau khi đọc trang web, mấy người họ lại càng trầm mặc hơn, không ai muốn nói gì nữa. “Tiểu mập, cái kia … …nữ quỷ, cô ta vẫn ổn chứ ?” “Tôi là Dịch Đạo, đừng có gọi tôi là tiểu mập.” Dịch Đạo đối với cách gọi của Bách Phú với anh ta rất không vừa ý, “Nữ quỷ kia vẫn còn đang ở bên trên bức tường, cô ta hiện giờ nguyện hồn phi phách tán cũng không chịu để cho chúng tôi siêu độ.” “Cũng khó trách a .” Trương Dương cũng có chút bất bình mà nói, “Gặp phải chuyện như thế này, ai có thể coi như không có gì mà đi đầu thai được chứ .” “Này, tiểu tử, cô ta nếu như không đi đầu thai, thì sẽ vĩnh viễn cùng không thể luân hồi được nữa, cả đời này sẽ phải chịu đựng sự đau khổ của chính mình. Cậu rốt cuộc có hiểu không thế ?” Dịch Đạo bực mình mà trừng mắt lên. “Này , anh gọi ai là tiểu tử thế hả … … ” … … … … Cứ như thế, hai người đàn ông giống như trẻ con lại cãi nhau ầm cả lên, hơn nữa lại còn đến nỗi mặt đỏ tía tai, chỉ còn thiếu điều đánh nhau nữa thôi. Bách Phú và Lăng Hạo nhanh chóng bịt chặt tai lại rồi tránh sang một bên. Lại lần nữa đơn độc cùng Lăng Hạo, Bách Phú cảm thấy thật vui vẻ, song cũng thật trầm trọng. “Một ngày thật căng thẳng quá nhỉ .” Lăng Hạo nói một câu vô vị. “Ha … … Vâng . Ha ha ” Câu nói vô vị thứ hai kết thúc, lại là sự gượng gạo đến trầm mặc. Suy nghĩ một lúc lâu, Bách Phú mới lấy hết dũng cảm mà nói : “Lăng thiếu a, có thể nào không cưỡng ép thu nữ quỷ đó không a .” “Tại sao ?” Ngữ khí của Lăng Hạo phút chốc từ ôn nhu mà biến thành lãnh đạm. Nhìn thấy thái tử gia trên mặt biến sắc, Bách Phú có chút hoảng lên, “Anh không cảm thấy tiểu Man thực sự rất đáng thương sao ? Làm như vậy sợ là sẽ làm cô ấy bị thương mất.” “Sau đó thì sao ?” Vẫn giữ nguyên bộ mặt lãnh đạm như thế, nhưng đầu lông mày dường như lại đang nhíu lại. “Tôi … …tôi có cách hay hơn để cho cô ấy rời đi. Chỉ cần, cho tôi nghỉ mấy ngày phép là được.” Bách Phú nghiêm túc mà cũng kiên định nói. Mặc dù không thể nói là chắc chắn hoàn toàn, nhưng cô có tự tin để thử làm một lần. “Thực sự có thể làm được sao ?” Chết thật, gương mặt anh tuấn kia giờ lạnh đến nỗi có thể đóng băng lại rồi. “Có thể !” Aiya , trả lời nhanh quá rồi, thực ra bản thân cũng không biết đó có phải là cách giải quyết không nữa. Hết cách rồi, hiện giờ chỉ còn cách giơ đầu ra để chống đỡ thôi. “Nếu như việc này cô không giải quyết được, cô sẽ phải nộp đơn thôi việc đấy. Cô có đồng ý không ?” Ách, chuyện lớn đến vậy sao ? Đôi mắt Bách Phú có phần ngây ngốc ra rồi. Nhưng cứ nghĩ tới nữ quỷ đáng thương kia, nghĩ tới chuyện mình đã cùng phải trải qua những chuyện đáng sợ đó cùng cô ta. Bách Phú lại được tiếp thêm dũng khí, mạnh mẽ gật gật đầu. Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc khác hẳn bình thường của Bách Phú, Lăng Hạo lại cười to lên. Đùa với cô ấy đúng là có ý nghĩa thật, chính mình lại không cách nào nhịn được không đi đùa giỡn với cô. “A ? ” Bách Phú bối rối mà nhìn Lăng Hạo đang cười vang lên kia, có chút cảm giác không nói nên lời được. Lăng Hạo ngừng cười, nói : “Sao ? Thực sự sợ rồi sao ?” Bách Phú lại được tiếp tục làm một quả cà chua chín tới, đồng thời than thầm, cái người này da mặt cũng biến đổi nhanh quá ha ? Anh ta có phải là thuộc phái Thanh Thành không , mà sao thay đổi sắc mặt nhanh như vậy ? ( Phái Thanh Thành : 青城派– qing cheng pai : là một môn phái trên núi Thanh Thành ở Tứ Xuyên, theo giáo lý đạo Giáo, đứng đầu lúc đó là Dư Thương Hải. Phái Thanh Thành nổi danh với môn Thôi Tâm chưởng.Ngòai ra còn có tuyệt kĩ “Vô ảnh ảo cước” và “Tùng Phong Kiếm pháp” — cái này để biết rõ hơn xin đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ … ) Lăng Hạo lại dùng giọng nói ôn nhu : “Xem ra, tôi thực sự đã dọa cô sợ rồi.” Nhìn thấy đôi mắt ôn nhu đó , trái tim Bách Phú lại đập bình bịch cả lên. Lúc này, ngón tay thon dài của Lăng Hạo bèn chậm rãi hướng về phía điểm đỏ trên trán Bách Phú, sau đó dùng âm thanh ôn nhu nhất mà hỏi : “Đau không ?” Thời khắc đó, Bách Phú thực sự có một cảm giác như sắp tắt thở, dường như cả thế giới đều biến mất vậy, chỉ còn lại trái tim đang đập kịch liệt kia, cùng sự ôn nhu không cách nào chống đỡ được này. Thấy Bách Phú ngây ngốc nhìn mình, Lăng Hạo cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, ” Cô có cách gì có thể thu phục nữ quỷ kia ?” “Oh.” Bách Phú nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Tôi cảm thấy, cách tốt nhất chính là hoàn thành tâm nguyện của cô ta.” “Nói đúng lắm!” Dịch Đạo vốn dĩ đang cãi nhau ỏm tỏi với Trương Dương ở bên kia đột nhiên quay sang thêm lời vào, ” Cách tốt nhất để giúp đỡ những linh hồn có oán đó chính là giải đi oán niệm, mà cách giải oán niệm hay nhất chính là hoàn thành tâm nguyện của cô ta.” Nghe thấy lời nói của Dịch Đạo, sự tự tin của Bách Phú lại được tăng thêm. Nhất định … … Nhất định sẽ dùng hết sức mình để giúp nữ quỷ đáng thương đó. Nhanh chóng chạy đến bên laptop gõ gõ , đã tra ra được địa chỉ của La Man. “Nhất định sẽ thành công !” Hò hét một tiếng xong, Bách Phú đã chạy ra ngoài. “Anh cũng đi.” Trương Dương cùng Dịch Đạo vội vàng đuổi theo phía sau. Chỉ còn Lăng Hạo bị vứt lại kia đang chán nản cười một mình, nhún nhún vai. Sau đó, phân phó với bên dưới, cho sơn lại tường phòng 1423, ngoài ra cho Bách Phú và Trương Dương đi công tác, mấy ngày này không cần phải về khách sạn báo cáo nữa.