Mười Ba Lời Nguyền
Chương 16 : Tiểu Dạng
Dựa theo địa chỉ được cung cấp trên mạng, rất nhanh đã tìm được đến nhà của La Man, nhà cô ấy thực ra cách khách sạn Phong Diệp rất gần.
Tất cả mọi thứ quả nhiên đều giống hệt như trong mộng đã thấy, cũng là cái sân đó, cũng là cây xoài đó. Chỉ đáng tiếc là mẹ của La Man cùng tiểu Kỳ ca ca kia đều đã chuyển đi rồi. Ngắm nhìn cảnh vật quen thuộc này, thật sự có chút cảm giác vật nay còn mà người thì còn đâu.
Đúng rồi, tiểu Man và tiểu Kỳ không phải đã chôn dưới gốc cây xoài mấy thứ sao ? Bách Phú nhặt một cành cây ngắn ở dưới đất lên, dùng tay để đào.Trương Dương cùng Dịch Đạo ở bên cạnh một câu hỏi thừa cũng không có, lập tức tiến lên giúp đỡ.
Tìm thấy rồi, đó là một chiếc hộp bánh có vỏ màu đỏ. Do để trong đất ẩm ướt nên đã có chút rách nát. Có điều, may mà đã được khóa rất chắc. Trương Dương để mở được khóa của chiếc hộp nay cũng đã phải mất không ít sức, kết quả lại bị Dịch Đạo kế bên cười nhạo một trận. Chỉ vì thấy Bách Phú ở cạnh bên, mà Trương Dương dù không phục cũng cố nuốt xuống cục tức này.
Bách Phú thật cẩn thận tỉ mỉ lấy từ trong chiếc hộp ra thứ được bọc trong một chiếc túi nilông dày. Xem ra, tiểu Man thực sự rất yêu quý những thứ này — bức ảnh chụp toàn gia đình, cùng chiếc bút Hello Kitty ~ .
Cuối cùng cũng nhìn thấy bức ảnh đó. Nhìn xem là một gia đình hạnh phúc biết bao ? Mẹ của tiểu Man thật đẹp, hơn nữa còn có khí chất cao quý. Bố có thân hình cao cao gầy gầy, trông rất thành thật nhã nhặn. Còn tiểu Man lúc đó chỉ khoảng bốn năm tuổi, buộc đuôi gà nhỏ xinh trên tóc, trên cái trán trắng tinh kia là phần mái được cắt bằng xinh xắn, cười vui vẻ như vậy, thuần khiết như vậy, thật đúng là một đứa bé đáng yêu.
Nhìn thấy bức ảnh đó, trái tim Bách Phú lại càng buồn hơn, vì cuộc đời một tiểu Man bi thảm, vì tiểu Kỳ thương tâm kia, cũng vì một gia đình đã từng hài hòa như thế.
Một giọt lệ vô thức mà rơi xuống bức ảnh.
Trương Dương cùng Dịch Đạo nhìn thấy Bách Phú rơi lệ, chốc lát đều im lặng lại. Hai người họ cùng nhìn nhau, giống như hai đứa trẻ phạm lỗi gì đó vậy.
Bách Phú lau đi nước mắt, nỗ lực đuổi đi sự buồn phiền trong tim. Hiện giờ không phải là lúc để đau buồn, nếu như thật sự muốn giúp tiểu Man, vậy thì nhất định phải kiên cường hơn.
Cầm đồ lên, Bách Phú lại đi gõ cửa mấy nhà liền, hi vọng có thể hỏi thăm được địa chỉ mới của mẹ tiểu Man và tiểu Kỳ. Song kết quả lại thật thất vọng, không có ai biết được địa chỉ của hai người họ cả, hơn nữa mọi người đều là một bộ dạng có thể tránh được thì hết sức tránh đi, như sợ sẽ bị dính rắc rối vào người vậy, làm Bách Phú tức giận vô cùng. Thật đúng là người đi trà nguội ! Thế giới bi thảm a !!!
Còn có một nơi nữa !
Bách Phú dùng lực vỗ vỗ vào đầu mình, thật ngốc quá a, làm sao mà chính mình lại không nghĩ đến được nơi quan trọng như thế chứ ? Đã hoàn toàn không để ý gì đến hai người bên cạnh trên mặt đang viết một dấu hỏi to đùng mà nhìn về phía mình.
“Hey, tiểu mập.”
“Tôi tên là Dịch Đạo !”
“Biết rồi, Dịch Đạo mà. Anh có cách nào giúp tôi tra xem mộ của tiểu Man ở đâu không ?”
“Không có vấn đề gì .” Dịch Đạo đứng bên cạnh rất cool lấy di động ra, một bên kia lại nhìn vào Trương Dương mà thể hiện, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra cái kiểu muốn nói ” Vẫn là tôi lợi hại nhé ” .
Trương Dương đứng ở bên cạnh không thèm chấp mà hừm một tiếng.
“Nghĩa Trang Vạn An.” Gọi điện thoại xong, Dịch Đạo đắc ý nói.
“Woa, thật là lợi hại.” Xem ra năng lực của Dịch Đạo siêu hơn mình nhiều a.
“Đó là đương nhiên rồi.” Dịch Đạo cười tít đến nỗi sắp không thấy mắt đâu nữa rồi, nhìn gương mặt đen xì đến xấu xí kia của Trương Dương, thật là khoái !!!
“Đã như vậy, thế thì tiện thể tra luôn xem địa chỉ mới của cha mẹ tiểu Man đi. Còn có một người con trai tên là tiểu Kỳ nữa. Anh ta trước đây là hàng xóm của tiểu Man.”
“Sao không nói sớm a.” Dịch Đạo lại đắc ý mà liếc Trương Dương một cái, gọi điện thoại tiếp.
“Có lẽ phải cần chút thời gian, dù sao cũng là chuyện đã xảy ra đến mấy năm rồi.”
“Shit , còn nghĩ là anh lợi hại lắm đấy, cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Hey, còn nói được tiếng Anh cơ à ! Giỏi thì cậu lên mà tìm … … ”
Cuối cùng dưới sự hết sức cố gắng can ngăn của Bách Phú, hai người họ cùng đã dừng cãi nhau, cùng đi đến mộ của tiểu Man.
“Tiểu Hắc, anh thấy bó cúc nhỏ này xinh không ?” Bó hoa này mua bên cạnh đường, Bách Phú thấy vừa tươi vừa đẹp, bèn mua một bó, chuẩn bị đem tặng cho tiểu Man.
“Đẹp.”
“Tiểu Man nhất định sẽ thích chứ ?”
“Đương nhiên … … ”
“Cô hỏi cậu ta, cậu ta thì hiểu quái gì a ! Còn không bằng hỏi tôi, ha ha ha ha .”
“Nói cái gì thế , đồ mập đáng chết kia !”
“Tiểu mập a, xe của anh đẹp quá .” ( lời hòa giải này là của Bách Phú nha ^^ )
“Đó là đương nhiên.” Tiểu mập cười vang.
“Cái xe này đâu phải của anh ta, là của Lăng thiếu ! Thật đúng là đồ lừa đảo.”
… … … … …
Cứ cãi nhau ầm ỹ như thế cho đến khi đến được nơi muốn đến, nhưng để tìm được mộ của La Man, cũng phải mất không ít sức lực. Hôm nay lại là ngày nghỉ, cho nên người đến cũng khá nhiều. Nhìn thấy từng đoàn người xếp hàng thẳng trước mộ, thật làm cho người ta cảm thấy vừa lạnh lẽo, lại vừa cô đơn.
Phần mộ chỉ có một chiếc bia mộ be bé, nhưng lại cực kỳ sạch sẽ, xem ra là thường xuyên có người đến đây quét dọn. Nhưng là ai chứ ? Là mẹ của tiểu Man? Là bố ? Hay là … …tiểu Kỳ đây ?
Trên bia mộ là gương mặt xinh đẹp mà mang theo chút u buồn của tiểu Man, động lòng người đến vậy, mặc dù đã không còn nụ cười như trong bức ảnh toàn gia đình kia nữa, nhưng vẫn làm người ta thấy tiếc nuối vô cùng.
Nhìn gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn trên di ảnh, lại nghĩ đến sự đáng sợ làm người ta nổi hết cả da gà trong khách sạn, còn cả lần gặp đáng sợ với tiểu Man nữa, làm Bách Phú run lạnh từng trận.
Thực sự là rất đáng sợ ! Cũng tin rằng bất luận là chuyện xảy ra trên người nào, người đó cũng khó mà xóa đi được sự ám ảnh này, nhất là ở đất nước Trung Quốc tương đối bảo thủ này, mà người bị hại còn là một thiếu nữ mười sáu tuổi nữa.
Đáng thương nhất là, đã gặp phải chuyện không may như vậy, vào lúc cô cần có được sự quan tâm cùng chăm sóc nhất, lại không có ai thực sự đến giúp đỡ cô. Còn có người mẹ ích kỷ, bá đạo, lại không hiểu chuyện kia nữa, bà có đáng để được làm mẹ hay nữa hay không ? Cứ nghĩ đến người đàn bà này, Bách Phú lại cảm thấy giận điên lên được. Con gái mình gặp phải sự thương tổn lớn đến vậy, mà lại còn có thể chửi mắng con gái, không những đã không thấu hiểu sự đau khổ của con mình, ngược lại còn đem toàn bộ áp lực cùng sự đau khổ của chính mình phát tiết hết lên người cô !
Còn có những kẻ đã hại tiểu Man nữa ! Ít tuổi như thế mà đã có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đó, chúng đa phần đều là vị thành niên a! Lẽ nào trái tim chúng không có chút đồng tình nào sao ? Lúc chúng làm ra những việc đó, thật sự đã cảm thấy hạnh phúc sao ? vậy đây rốt cuộc là thế giới gì chứ ?
Đang lúc bất bình mà nhìn bức di ảnh , thì Trương Dương lại kéo kéo vạt áo của Bách Phú. Bách Phú rất không vui mà liếc Trương Dương một cái, song lại thấy đôi mắt của Trương Dương cứ nhìn chăm chăm vào phía đằng sau mình. Quay đầu lại, hóa ra lại là anh ta !!!
Bách Phú vẫn nhớ anh ta ! Anh ta chính là đầu mối đã hại tiểu Man đến bước đường thê thảm như vậy ! Người con trai được gọi là “Dạng ” đó .
Mặc dù biết anh ta không trực tiếp làm hại đến tiểu Man, nhưng chính vì anh ta mà tiểu Kỳ mới bị đuổi học, tiểu Man cũng bị anh ta liên lụy đến mất mạng, dù cho sau khi sự việc xảy ra anh đã đã dùng hết sức mình để bảo vệ tiểu Man. Song Bách Phú đại khái có lẽ vì chịu ảnh hưởng quá lớn về hồi ức của tiểu Man, nên cũng thế mà có phản cảm với anh ta.
“Anh đến đây làm gì ?” Bách Phú nhíu nhíu mày, hỏi sống sượng.
Thái độ không lễ phép này của Bách Phú làm Trương Dương và Dịch Đạo cùng cảm thấy kỳ quái, hai người họ cũng đeo lên gương mặt cảnh giác mà nhìn người kia.
Tiểu Dạng trước mắt kia, đã khác hoàn toàn với những gì mà Bách Phú từng tận mắt trải qua. Trên gương mặt của anh ta, rõ ràng đã bớt đi vài phần ngông cuồng của tuổi trẻ cùng với sự phóng đãng trước đây, giờ đã thêm vài phần thận trọng cùng trưởng thành kín đáo hơn. Sống mũi rất đẹp, bờ môi mỏng, còn có một đôi mắt lạnh lùng đem theo sự ưu thương trong đó nữa. Thật ra nếu không phải vì tiểu Man nhập vào rồi có sự ghét bỏ lúc này, thì tiểu Dạng lại chính là thể loại mà Bách Phú tương đối thích.
“Cô là ai ? Tôi trước giờ chưa từng gặp cô. Cô là … …bạn của tiểu Man sao ?” Tiểu Dạng không trả lời câu hỏi của Bách Phú, mà hỏi ngược lại bằng giọng nói lạnh lẽo nhưng vẫn mang theo chút thân thiết.
“Tôi đã từng gặp anh.” Lời của Bách Phú, làm hai người còn lại là Trương Dương và Dịch Đạo bất ngờ vô cùng.
Tiểu Dạng lại vẫn là một bộ dạng không có chút biểu tình gì, không hề do dự mà nhún nhún vai. Đương nhiên, anh ta đã từng là học sinh hư nổi tiếng như vậy, hơn nữa gia đình lại rất có tiền. Đối với anh ta mà nói, người quen biết anh ta, hay đã từng gặp qua anh ta đều không đếm hết được. Lại đừng nói là cái cô không đáng để mắt đến đang đứng trước mắt này, loại con gái bị vứt vào giữa biển người sẽ lập tức bị nuốt mất đó.
Nhìn thấy bộ dạng đáng ghét không có chút gợn sóng nào của tiểu Dạng, Bách Phú thực sự là giận lắm rồi, vênh vang cái gì chứ !
Cô khoác lên bộ dáng như không có chuyện gì hết, xoay người đi cố ý không nhìn tiểu Dạng nữa, lãnh đạm nói : “Anh cũng đến thăm tiểu Man sao ? Đương nhiên rồi, anh cũng nên đến chứ. Tiểu Man chết thảm như vậy, chịu trách nhiệm lớn nhất là anh đấy. Nếu như không phải là vì anh, tiểu Kỳ cũng sẽ không ra đi, tiểu Man cũng sẽ không bị đám con gái kia gây phiền toái, đừng nói … ….Cho dù anh sau này đã gắng sức đền bù, nhưng vẫn không thể đền bù hết được nỗi đau của tiểu Man.” Nói xong, còn dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn tiểu Dạng.
Cứ nghĩ là anh ta sẽ phát điên lên, nhưng thật không ngờ, anh ta một câu cũng không nói, chỉ dịu dàng nhìn bức ảnh của tiểu Man, nhẹ nhàng đem đóa hoa bách hợp trên bàn tay trắng trẻo kia xuống.
Thấy anh ta có phản ứng ngoài dự liệu như vậy, Bách Phú có chút bất an : “Sao, tôi nói gì không đúng sao ?”
“Không, cô nói đều đúng.” Vẫn là biểu tình như thế, chỉ là sự bi thương trong đôi mắt kia thì ngày càng nồng đậm hơn.
Gì chứ , gì chứ, phản ứng này, hoàn toàn không đúng a. Đây chính là công tử muốn gì được nấy đấy sao ? Sao lại thấy giống một người đã mất đi tình yêu sâu sắc nhất của mình như thế chứ !
“Anh … …”
Còn chưa nói xong, đã bị tiểu Dạng cắt ngang, ” Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, tôi không hề trách cô. Nếu như … ….nếu như tôi hiểu biết hơn một chút, nếu như tôi chú ý bảo vệ tiểu Man hơn, nếu như … …cậu ta … …vẫn mỗi ngày đi cùng tiểu Man, vậy thì ít nhất, tôi còn có thể được nhìn thấy tiểu Man. Sẽ không phải như bây giờ, chỉ có thể nhìn thấy bia mộ của cô ấy.”
Tiểu Dạng vẫn không hề rời mắt khỏi bia mộ của tiểu Mạn, dịu dàng như vậy, thương cảm như vậy, thương tâm như vậy. Thâm tình trong đó, không cần bất cứ lời nói thành lời nào. Bách Phú không dám nói linh tinh nữa, trong tim cứ trách mãi sự xúc động quá mức vừa rồi của mình, tùy ý mà chọc vào vết thương của người khác như vậy.
Tự hỏi chính trái tim mình, nếu không yêu sâu sắc một người, làm sao có thể vào lúc tất cả mọi người đều đã quên đi tiểu Man, mà vẫn nhớ đến thăm cô ấy đây? Những năm này, ngày tháng anh ta trải qua … ….có lẽ đã rất khó khăn.
Sự si tình của tiểu Dạng làm cho đến Trương Dương luôn có thần kinh vững chắc kia cũng phải cảm động, anh dùng một ánh mắt vô cùng đặc biệt để nhìn tiểu Dạng, trong ánh mắt đó còn mang theo cả sự thấu hiểu sâu sắc.
“Tiểu Dạng, anh … …đã quan tâm đến việc của tiểu Man như vậy, thế anh có biết địa chỉ cha mẹ tiểu Man, còn cả … …tiểu Kỳ nữa không ?” Bách Phú liều mình gượng gạo mà hỏi.
“Cô hỏi cái này làm gì ?” Ánh mắt Tiểu Dạng lạnh lùng quét qua, “Cô không phải là bạn của tiểu Man, cô không chỉ đơn thuần đến thăm tiểu Man. Cô rốt cuộc có mục đích gì ?”
Bách Phú không đừng được mà lạnh run một cái. Woa , rất có sát khí a . Tiểu Dạng như thế này, đúng là rất thông minh a. Vốn nghĩ sẽ bịa ra gì đó để lừa anh ta, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của tiểu Mạn, lại nghĩ tới sự si tình của anh ta, Bách Phú không biết từ lúc nào đã nói hết mọi chuyện ra.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương