Mười Ba Lời Nguyền

Chương 14 : Lý Lịch Quỷ Của Bách Phú - Thiếu Nữ Không Có Mặt - P3

Khi tỉnh lại một lần nữa, tôi đã đang nằm trong bệnh viện rồi. Tiếp đó, cảnh sát không ngừng đến để lấy lời khai của tôi, không ngừng bức ép tôi nhớ lại những chuyện mà tôi dù chết cũng không còn muốn nghĩ lại nữa. Ác mộng mỗi ngày đều bám riết lấy tôi. Làm tôi cứ liên tục lặp đi lặp lại thấy lại thời khắc nhục nhã mà đau khổ đó. Người nhà của những kẻ kia cũng tới thăm tôi, sau đó hoặc là giả ngốc nghếch đáng thương, không còn cách nào khác mà vứt một cọc tiền xuống, hoặc là mắng chửi tôi là đồ hồ ly tinh, biến đứa con ngoan của họ trở thành một tội pham hiếp dâm như vậy, hoặc là căn bản cũng không chịu nhận tội nói con họ tuyệt đối không làm ra chuyện này, hoàn toàn là bị oan uổng, thậm chí còn xông lên đánh tôi nữa… … Mà cứ sau mỗi lần đám người đó làm loạn lên xong, mẹ lại không ngừng chửi mắng trách móc tôi. Tôi thực muốn cầu xin bà đừng chửi mắng tôi nữa, hãy an ủi tôi đây này, đáp ứng bảo vệ tôi, chăm sóc tôi … … Nhưng, tôi không nói ra được. Bởi vì, mẹ chính là mẹ. Mẹ của tôi cả đời cũng sẽ không bao giờ nói ra được những lời như thế. Tôi … …nên khóc chăng ? Thực ra tôi cũng rất muốn khóc, nhưng làm thế nào cũng không khóc ra được. Ngày thứ hai từ sau khi sự việc xảy ra, tôi đã không còn khóc nữa. Là tôi kiên cường ư ? Có lẽ không phải vậy, chỉ bởi vì tôi hiểu rất rõ bản thân mình có bao phần yếu đuối. Tôi cũng giống như tất cả những cô gái mười sáu tuổi khác, oh, không đúng, tôi thậm chí còn yếu đuối hơn bọn họ nhiều. Tất cả mọi việc giống như một hòn đá lớn, nặng nề đè lên trên ngực tôi, chèn ép đến nỗi tôi không cách nào để suy nghĩ, thậm chí còn không thể thở được nữa. Tôi chỉ có thể làm một cái xác không có hồn, mặc cho người ta đánh mắng và chà đạp. Thời gian, từng ngày từng ngày, chầm chậm, song cũng nhanh chóng mà bay qua. Còn tôi lại hoàn toàn không biết làm sao bản thân lại có thể đi qua được những ngày đó, bởi vì tôi căn bản chẳng còn biết được mình mỗi ngày đã làm gì , hay nên làm gì . Hai người mà tôi muốn gặp nhất là bố và Kỳ ca ca thì không hề thấy đến thăm tôi. Tôi đã rất hi vọng, song lại cũng không biết mình sẽ làm thế nào để đối mặt với họ nữa. Mặc dù phía cảnh sát đã đáp ứng bảo mật hoàn toàn vụ án này, nhưng sự việc vẫn bị truyền ra ngoài. Vừa mới xuất viện, tôi đã cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người. Có đồng tình, có vui vẻ khi kẻ khác gặp nạn, có hiếu kỳ, cũng có cả những ánh mắt vô cảm nữa. Tôi sợ hãi lắm, thật sự rất sợ, tôi không muốn đi ra ngoài, không muốn đối mặt với những ánh mắt mà tôi không cách nào tiếp nhận đó. Nhưng mẹ vẫn ép tôi phải đến ngôi trường trước đây, bà nói trường mà tôi học là trường học cấp 3 tốt nhất ở nơi này, học ở nơi đó mới có nhiều cơ hội để thi lên trường đại học tốt. Nếu như không thi được lên trường đại học tốt, bà sẽ đuổi tôi ra khỏi cửa giống như bố vậy … … Vì vậy tôi vẫn đi học, giả vờ như không để ý đến ánh mắt của những người khác. Vẫn dùng vẻ thu mình mà bảo vệ trái tim yếu đuối đã không cách nào tiếp nhận được bất kỳ áp lực nào nữa. Nhưng, thành tích học tập của tôi vẫn bị giảm mạnh. Tôi không cách nào để tập trung được tinh thần, giống như tôi không cách nào để coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Hơn nữa, chuyện đáng sợ nhất cũng đã xuất hiện, đoạn phim tôi bị lột sạch quần áo kia đã bị người ra tranh nhau lưu truyền, có người thậm chí còn đưa nó lên mạng nữa. Rất nhiều người sau khi xem đoạn băng đó giống như thủy triều dâng lên mà xông đến trước cổng trường tôi, chỉ chỉ chỏ chỏ, thậm chí nói những lời rất hạ lưu. Tôi đã thực sự không còn cách nào để giả vờ như không có chuyện gì nữa, kiêu ngạo như thế nữa. Tôi đã không còn cách nào để ngẩng đầu lên mà bước đi được nữa. Mỗi lúc như thế, cái người nam sinh tên Dạng kia lại tập trung bạn bè lại, đuổi những kẻ đó đi. Sau đó, trầm mặc đi sau người tôi, cho đến khi tôi đã bước vào cửa nhà mình, một câu cũng không nói gì. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta thực sự có chút thích tôi. Vì lúc tôi còn nằm trong viện, anh ta vẫn thường đến thăm tôi, còn đem đến ít hoa tươi và hoa quả nữa. Vẫn cứ là vẻ trầm mặc như lúc bình thường, nhưng trong mắt lại đong đầy hối hận và lo lắng. Song tôi, chỉ nhìn mà coi như không thấy. Bởi vì, nếu như không có anh ta, tôi tuyệt đối cũng không gặp phải kiếp nạn bi thảm này. Tôi, không thể tha thứ được. Bởi vì đoạn băng ghi hình bị truyền ra, tôi bị trường học khuyên thôi học, còn mẹ cũng bị ảnh hưởng ở chỗ làm việc. Điều này cũng như một đòn mạnh đánh vào sự tự tôn mạnh mẽ không chấp nhận được một chút vết tích nào của mẹ, mẹ vẫn cứ luôn là người cố chấp mà muốn mạnh mẽ như thế, bà vĩnh viễn chỉ muốn người khác nhìn thấy lúc mình sáng láng ưu tú, chứ không muốn bị nhìn thấy sự thất bại cùng đau khổ của mình. Cuối cùng, bà đem tất cả oán hận bao lâu cùng phẫn nộ phát tiết lên hết người tôi. Bà mắng chửi, mắng tôi không cần thể diện nữa ( nguyên tác : không cần mặt nữa ), cũng thấp hèn như bố tôi, chửi tôi từ sáng đến tối không lo học hành mà chỉ biết nghĩ cách để câu dẫn nam sinh, chửi tôi đã tự tìm lấy phiền toái thì không nói, mà giờ còn làm liên lụy đến bà, hại bà cũng không còn mặt mũi nào gặp ai nữa… … Tôi chẳng nói gì hết, chỉ lặng lẽ ngồi nghe. Có lẽ, tôi căn bản không đáng để kéo dài sự sống trên thế giới này nữa. Sống , rốt cuộc là vì cái gì đây? Không cần thể diện ( nguyên tác : không cần mặt ) ? Đúng vậy, tôi đã không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa rồi, còn cần gì thể diện. Tôi đem tất cả tiền mừng tuổi tiết kiệm từ bé đều lấy hết ra, thuê một căn phòng trong khách sạn đẹp nhất ở trong thành phố — khách sạn Diệp Phong. Bởi vì nơi đây có thể nhìn thấy được nơi mà khi còn bé tôi và tiểu Kỳ ca ca thường cùng nhau chơi đùa. Tôi rất muốn đi tìm tiểu Kỳ ca ca, cũng rất muốn tìm bố nữa. Nhưng đúng như mẹ đã nói, tôi còn mặt mũi nào mà đi gặp ai. Tôi chỉ làm cho những người quan tâm đến tôi mất mặt mà thôi. Vì vậy , tôi hận gương mặt mình ! Chính là vì nó, mà tất cả mọi người mới không cách nào không chú ý đến tôi ; chính là vì nó, đã làm tôi không cách nào chạy thoát khỏi sự đau khổ của chính mình ! Nếu như tôi được đổi một gương mặt khác, vậy, sẽ không còn ai nhận ra tôi được nữa, tôi sẽ có thể được an an tĩnh tĩnh mà sống mỗi ngày. Kể cả có là một gương mặt xấu xí, tôi cũng nguyện ý ! Tôi rạch nát gương mặt mình ra, nhưng lại không thấy đau đớn chút nào. Máu không ngừng từ trong cơ thể chảy ra, cho đến khi, tôi nhẹ nhàng, bay ra khỏi cơ thể đang ngập trong máy tươi đó. Nhưng, tôi lại càng lúc càng không cam tâm, hơn nữa còn không muốn đi đầu thai nữa. Bởi vì, tôi còn muốn được gặp người tôi quan tâm, tại sao tôi lại không thể có được một cuộc sống hạnh phúc giản đơn chứ. Tôi không cam tâm, không cam tâm , không cam tâm …