Mười Ba Lời Nguyền

Chương 12 : Lý Lịch Quỷ Của Bách Phú - Thiếu Nữ Không Có Mặt - P1

( Dưới đây là những gì Bách Phú tự mình trải nghiệm qua, cho nên mới dùng ngôi thứ nhất ) Bóng tối. Đen đến nỗi như đang bị một bàn tay to nắm lấy trong lòng bàn tay, toàn thân đến cả ngực cũng đều cảm thấy khó chịu vô cùng. Đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng. Oh, hiểu rồi … … hiện giờ, tôi, không phải là Trần Bách Phú nữa, mà là thiếu nữ không có gương mặt kia. Đây là lúc năm tuổi. Tiểu Kỳ ca ca lớn hơn tôi hai tuổi ở nhà hàng xóm đang đứng trong sân cầm bánh trung thu tròn tròn đợi tôi. Vui quá a, tôi rất thích ăn bánh trung thu, nhưng vì giờ không phải là Trung thu, nên cũng không có bánh để mà ăn. Bánh trung thu thực đúng là vừa ngọt vừa thơm. Nhưng tiểu Kỳ ca ca thì lại không ăn, chỉ ha ha cười vui vẻ nhìn tôi ăn mà thôi. “Tiểu Kỳ ca ca, anh không ăn sao ?” “Anh không ăn, anh không thích ăn bánh trung thu.” Tiểu Kỳ vừa nhìn chiếc bánh trung thu đã bị gặm mất một nửa kia vừa liếm liếm miệng, vừa có dáng vẻ tiểu nam tử hán tự vỗ vỗ ngực mình, “Anh là con trai, không thích ăn đồ ngọt.” “Là vậy sao.” Tôi cuời ngọt, không khách khí gì mà nói tiếp : “Tiểu Kỳ ca ca, vậy sau này anh đem bánh trung thu không thích ăn đều cho tiểu Man ăn có được không a ?” “Được !” Tôi và tiểu Kỳ ca ca cùng nhìn nhau mà cuời vang lên. Lúc bảy tuổi. Cha mẹ đang cãi nhau, lần đầu tiên lại cãi nhau to đến vậy ! Làm tôi thực sự rất sợ hãi. “Sao cô lại có thể như thế với mẹ tôi chứ, bà là mẹ chồng cô cơ mà ! Tôi cũng chỉ muốn đón bà đến ở một thời gian, làm sao mà lại không được ?” “Mẹ chồng cái gì chứ, tôi chỉ biết anh là chồng tôi, song tôi trước giờ đều không hề cảm thấy bà ấy có tư cách để làm mẹ chồng tôi! Một bà già dưới quê, một người đến chữ cũng không nhận biết được! Tôi làm sao có thể để cho người khác biết tôi có một bà mẹ chồng như thế chứ ! Bị người ta biết được, sẽ nhìn tôi như thế nào đây?” “Mặc người ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ ! Bà là mẹ tôi ! Nhà tôi trước đây nghèo, không có tiền để đi học! Chỉ vì không có tiền đi học, mà bà giờ cũng không có tư cách để đến ở nhà con trai hay sao? Cô là con dâu bà cơ mà! Thật không hiểu cô thế nào mà lại có thể làm giáo sư đại học được? Những thứ cô học chạy đi đâu hết cả rồi ?” “Anh còn dám nói to như thế à. Anh cũng biết tôi là giáo sư đại học sao ? Biết mà còn muốn để tôi bị mất mặt như thế à? Tôi không muốn để người khác biết được tôi có một bà mẹ chồng mù chữ !” “Cô quá đáng quá rồi đấy! Từ lúc tôi ở cùng với cô đến giờ, ngày nào tôi cũng coi cô như bà cô mà chiều chuộng ! Cô không thích nhà tôi, thì tôi không về nữa ; Cô không thích cha mẹ tôi, tôi đành để cha mẹ ở lại dưới quê ; Đến chuyện tôi lo cho việc ăn học của em trai và em gái, cô cũng không để cho tôi lo. Con gái lớn thế này rồi, đến một lần cũng chưa được gặp mặt ông bà nội ! Cả khi cha tôi qua đời, bảo cô về chịu tang, cô cũng phải cãi nhau một trận với tôi ! Tất cả những điều này là vì sao chứ, đều là vì cô ! Vì cô, tôi đã làm một người con bất hiếu ! Vì cô, mà làm một người anh không có trách nhiệm !” “Cái gì mà là vì tôi chứ! Cha mẹ anh căn bản đều là người nhà quê thất học! Còn em trai em gái bảo bối của anh nữa, cũng chính là loại đất bùn trát lên tường! Tôi chẳng thèm có loại người thân như vậy ! Anh cũng không cần! Bị người khác biết được, tôi còn mặt mũi nào mà gặp người khác ?” “Cô im đi ! Đấy đều là người thân của tôi ! Chỉ có nhà cô là người tốt thôi sao ? Chỉ có nhà cô là có giáo dục thôi sao ? Chỉ có nhà cô mới có mặt mũi mà đi gặp người ta! Còn người nhà tôi tất cả đều không có mặt mũi nào nhìn ai hết!” “Anh biết thế là được! Những người thân kia của anh tốt nhất là cút xa xa ra, cả đời này tôi cũng không muốn gặp phải họ!” Theo tiếng ” rầm ” một cái bố cũng ra đi. Lần cãi nhau này cuối cùng cũng lại là bố phải thỏa hiệp, giống như mọi lần trước đây. Tôi thích bố nhiều hơn, vì bố luôn có sự nhẫn nại, luôn cười dịu dàng với tôi. Mỗi lần mẹ mắng tôi, bố đều sẽ luôn tới bảo vệ tôi. Nhưng kể từ lần đó trở đi, thời gian bố ở nhà ngày càng ít hơn. Đến cuối cùng, thậm chí buổi đêm có lúc bố còn không về nhà nữa. Còn mẹ, cũng ngày càng trầm mặc, ngày càng nghiêm khắc hơn. Lại còn ghê hơn cả trước đây nữa. Tôi hiện giờ rất sợ mẹ, cứ nhìn thấy, là tim tôi lại thót hết cả lại. Tôi biết, mẹ như vậy, đều là do bố không về nhà. Bố, bố ở đâu chứ ? Lúc lên tám tuổi. Bố mẹ bắt đầu trận cãi nhau kịch liệt nhất từ trước đến giờ. “Anh là cái đồ không biết xấu hổ, danh dự của tôi đều đã bị anh vứt hết đi rồi. Anh với cái con tiện nhân kia ở cùng một chỗ, giờ ai ai cũng biết, anh có biết người ta cười nhạo tôi như thế nào không ?” “Sao cô cứ trách tôi mãi thế? Tại sao không tự nhìn lại mình đi ! Mười năm rồi, tôi đã nhẫn nhịn suốt mười năm rồi ! Cô có biết mười năm nay tôi đã phải sống khổ sở thế nào không ?” “Anh phải sống khổ sở? ! Chỉ có anh khổ sở thôi sao ? Tôi thì không khổ sở sao ? Tôi ở bên anh mười năm, mười năm này, anh đã cho tôi được cái gì? Lúc trước người theo đuổi tôi nhiều như thế, anh cho là vì sao mà tôi theo anh chứ ! Là vì tôi cảm thấy anh thật thà đáng tin mà thôi ! Mà giờ nghĩ lại, thì từ trong xương của anh đã là loại vô lại rồi!” “Tôi vô lại ? Đúng , tôi vô lại ! Nhưng là ai bức tôi đến bước vô lại này! Là cô ! Chính là cô ! Cô cứ luôn bức tôi, bức tôi làm việc mà tôi không muốn làm! ” “Tôi bức ép anh, tôi bức ép anh cái gì ? Tôi bức ép anh đi tìm người phụ nữ khác sao ? Tôi bức ép anh lên giường cùng cô ta sao ? Cái đồ không biết xấu hổ !” “Cha mẹ với người thân tôi đều không cần nữa. Còn tiền đồ của tôi, công việc của tôi, cũng vì cô đến làm loạn ở công ty mà cũng mất rồi! Tôi còn cần gì nữa ! ” “Đáng đời anh! Anh có biết người ta dùng vẻ mặt vui sướng khi kẻ khác gặp nạn thế nào để nói về chuyện tốt của anh cho tôi không? Anh hại tôi không còn mặt mũi nào gặp ai nữa, tôi cũng như anh không còn danh dự để gặp ai nữa rồi !” “Danh dự ! Danh dự ! Cô chỉ biết đến danh dự mà thôi ! Sống cùng cô thật sự là quá mệt rồi ! Chỉ vì cái danh dự đó, mà cô đến người thân của tôi cũng không thèm quan tâm đến. Thậm chí đến hôm nay, tôi vẫn hối hận vô cùng vì đã không báo hiếu được cha mẹ cho tốt. Giờ hai người họ đều đã đi rồi, tôi đã không còn cơ hội nữa. Đến em trai em gái cũng không cần tôi nữa. Đều là vì cô ! Cuộc đời này, việc mà tôi hối hận nhất, chính là đã lấy cô ! Nếu như không phải vì con gái, tôi sớm đã li hôn với cô rồi !” “Chát !” Một cái tát như trời giáng bay vào mặt bố. Mẹ đã phát điên lên rồi! Mẹ phát điên lên mà gào khóc, đem bình hoa – cốc chén cùng những vật khác đập lên người bố. Đầu bố cũng chảy cả máu ra. Tôi sợ lắm, thật sự rất sợ! Nhưng tôi chẳng làm được gì cả, chỉ có thể trốn ở bên cạnh khóc mà thôi. Bố cuối cùng cũng muốn ra đi. Tôi mặc kệ sự phản đối của mẹ, quỳ xuống đất khóc lóc, nắm lấy gấu quần bố, khổ sở cầu xin ông : “Bố, bố đừng đi, xin bố đừng đi, đừng bỏ lại tiểu Man a. Hu hu … … ” Vành mắt của bố đỏ lên, nhẹ nhàng nhấc tôi đang quỳ dưới đất lên, đau lòng mà lau đi nước mắt của tôi, nói : “Tiểu Man ngoan, đều là tại bố không tốt, là bố đã làm tiểu Man sợ … … ” Lúc đó, tôi biết, bố vẫn rất yêu tôi, thực sự hi vọng ông đừng đi ! Nhưng mẹ lại xông lên, ôm chặt lấy tôi vào lòng, hét lên : “Đừng có cầu xin ông ta! Nếu như con còn là con mẹ thì đừng có cầu xin ông ta ! Đừng có gọi là bố nữa, ông ta từ giờ về sau không còn là bố con nữa !” Tôi bị giọng nói gần như phát điên của mẹ dọa cho sợ hãi. Bố cũng chán nản mà xoay người rời đi, từ đó cũng không quay lại nữa. Mẹ đốt hết tất cả những thứ có liên quan đến bố, bao gồm cả ảnh của bố và tôi nữa. Nhưng tôi vẫn lén lút giữ lại một tấm ảnh chụp cả gia đình, và cả chiếc bút mèo Kitty xinh đẹp mà bố tặng tôi hồi Tết thiếu nhi lúc năm tuổi nữa. Cuối cùng, tiểu Kỳ ca ca giúp tôi bọc những thứ đó lại, chôn xuống dưới cây xoài trước cửa nhà anh ấy. Lúc mười một tuổi. Mẹ ngày càng nghiêm khắc hơn, dưới sự ép buộc của bà, tôi trước giờ luôn phải thi đạt hạng nhất. Nhưng lần này, tôi chỉ thi được hạng hai. Mẹ phạt tôi quỳ ở ngoài sân. Nhân lúc mẹ đi ra ngoài, tiểu Kỳ ca ca đem đến cho tôi một cái bánh bí ngô nóng hổi. Để giữ ấm, tiểu Kỳ ca ca còn đem bánh giấu vào trong ngực, kết quả là bị bỏng phồng rộp cả lên. Tôi buồn quá mà khóc. Tiểu Kỳ ca ca vội vàng giúp tôi lau đi nước mắt, không ngừng an ủi tôi. Anh ấy còn cho rằng tôi là vì bị mẹ mắng mới khóc, thực ra, tôi là đang rất thương anh. Nhưng, tại sao , mẹ lại không thể giống tiểu Kỳ ca ca mà thương tôi ?