Mười Ba Lời Nguyền

Chương 13 : Lý Lịch Quỷ Của Bách Phú - Thiếu Nữ Không Có Mặt - P2

Khi mười bốn tuổi. Một nam sinh chặn tôi lại ở trước cửa phòng học, muốn được kết bạn với tôi. Tôi rất sợ, tôi biết đó là một người lớn hơn tôi đến mấy tuổi, là nam sinh hư hỏng cũng không biết đã bị lưu ban đến mấy lần. Tên của anh ta học sinh toàn trường đều biết, nếu như không phải vì gia đình anh ta có tiền, cũng không biết đã bị trường đuổi học mấy lần rồi nữa. Mà mẹ vẫn luôn nói, đàn ông đều là đồ xấu xa, không cho phép tôi được qua lại với nam sinh. Nhưng sau khi tôi từ chối, anh ta vẫn kéo tôi lại không cho tôi đi, nói cái gì mà chỉ muốn được làm bạn với tôi, tuyệt đối sẽ không hại đến tôi. Đang lúc tôi sợ hãi không biết phải làm thế nào mới được, thì tiểu Kỳ ca ca đến. Tiểu Kỳ ca ca kéo tay nam sinh xấu kia ra, sau đó đánh một quyền vào mặt anh ta. Lập tức, bên cạnh đã có đến bảy tám nam sinh vây lấy đánh tiểu Kỳ ca ca. Tôi khóc lóc muốn đẩy đám người đó ra, nhưng không có tác dụng. Bởi vì sức lực của tôi đúng là quá yếu. Vì thế tôi chỉ biết xông lên, che lên người tiểu Kỳ ca ca, dùng thân thể để bảo vệ cho anh ấy. Tôi nguyện để bọn họ đánh lên người mình, cũng không hề muốn bọn họ đánh vào người tiểu Kỳ ca ca. … …. …. … Sự việc bị làm to ra. Mẹ đến trường. Nhưng bà lại không hề có ý muốn bảo vệ tôi cùng tiểu Kỳ ca ca, ngược lại còn nói với hiệu trưởng, tiểu Kỳ ca ca cứ luôn mượn cớ là hàng xóm của chúng tôi, mà thường làm phiền tôi. Hơn nữa còn ép tôi phải nói những lời như vậy. Dưới sự khóc lóc trăm phần đau khổ cùng ép buộc của mẹ, kẻ yếu đuối là tôi đây cuối cùng cũng phải dựa theo ý của mẹ mà làm. Cuối cùng, nam sinh thực sự làm phiền tôi kia lại chỉ bị ghi vào sổ hạnh kiểm. Còn người luôn bên tôi từ sáng đến tối, thương yêu tôi trăm lần là tiểu Kỳ ca ca lại bị đuổi học. Hơn nữa còn bị chụp lên cái mũ ” tiểu sắc lang ” nữa. Dưới cái nhìn kỳ thị của mọi người, gia đình tiểu Kỳ ca ca đã chuyển đi vùng khác. Ngày anh ấy đi, tôi lén đi thăm anh. Anh đứng xa xa nhìn thấy tôi, vẫn cứ ôn nhu như vậy mà cười với tôi. Sau đó cũng giống như bố, không quay đầu lại mà đi mất. Năm mười lăm tuổi. Đúng như những gì mẹ mong ước, tôi đã đỗ vào trường cấp 3 trọng điểm. Tôi ở trong gương kia càng ngày càng xinh đẹp hơn, nhưng trước mặt mọi người tôi cũng biến thành ngày càng trầm mặc, ngày càng thu mình lại. Mọi người đều nói sau lưng rằng tôi kiêu ngạo, thực ra, tôi tự mình biết được, đây chỉ là do cuộc sống quá cô đơn mà phải khoác lên cái vẻ này. Cũng do mẹ, tôi đến một người bạn cũng không có. Còn tôi, dường như cũng không biết phải làm thế nào để hòa nhập với những người khác. Đương nhiên tôi cũng biết rằng, có rất nhiều người ghét tôi, do vậy có lúc cũng có những ánh mắt ghen ghét đố kỵ hoặc ngưỡng mộ hướng đến. Nhưng, tôi không để ý tới, bởi vì những người mà tôi để ý đến đều đã rời tôi mà đi rồi, những người khác như thế nào, đều chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa. Người nam sinh hại tiểu Kỳ ca ca bị đuổi học kia vẫn thường xuyên đến trước cổng trường tôi, nhưng anh ta lần nào cũng chỉ trầm ngâm nhìn tôi, mà chẳng nói gì hết. Còn tôi, cũng giả vờ như không hề nhìn thấy anh ta. Đều là vì anh ta, nếu không có anh ta, tiểu Kỳ ca ca cũng sẽ không bị thương, không bị đuổi học. Tôi, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta hết. Năm mười sáu tuổi. Ngoài người nam sinh xấu kia ra, lại có thêm mấy nữ sinh lưu manh, bọn họ đều nhằm lúc nam sinh kia không đến, mà đến trước cổng trường để uy hiếp cùng quấy rối tôi. Thậm chí còn nói những lời rất hạ lưu nữa. “Mày là La Man sao ?” Một cô thiếu nữ tóc vàng trong đó nói. “Mày biết Dạng ca sao ?” “Mày chính là đứa con gái mà Dạng ca thích sao ?” … … … … Song bất luận dù họ có hỏi tôi cái gì, tôi một câu cũng không trả lời lại. Tôi cũng chẳng muốn để ý đến những người đó. Bởi vì, bọn họ căn bản là không đáng. “Này ! Mày làm gì đấy ! Đừng có nghĩ là Dạng ca thích mày, mà không có ai dám động vào mày nhé !” Thật đúng là ngữ khí của lưu manh. Bất luận dù chúng có nói gì với tôi, tôi vẫn ngẩng cao đầu kiêu hãnh mà bước qua trước mặt chúng. Nhưng tôi không biết được, sự xử lý ấu trĩ của tôi đã làm bọn chúng nổi giận, cũng sẽ đẩy tôi xuống vực thẳm. Một ngày của năm mười sáu tuổi. Ác mộng bắt đầu. Những việc xảy ra ngày hôm đó, có việc tôi đã không còn nhớ rõ được nữa rồi. Tôi chỉ nhớ không biết làm sao mà bị mấy cô gái đó kéo lên xe, đưa đến một góc hoang vắng của núi Bạch Vân. Bọn chúng lột sạch quần áo trên người tôi. Sự hoảng sợ đến khủng khiếp làm tôi bị dọa đến không động đậy được nữa, chỉ biết để mặc cho chúng sắp đặt. “Mày không phải là rất giỏi sao ? A ! Hôm nay xem xem chúng tao chơi mày như thế nào nhé !” Bọn họ dựng một cái máy quay lên, sau đó không ngừng chửi bới tôi, ép tôi phải nhảy nhót, đi lại, còn bắt tôi phải tự tát chính mình. Bất luận là phải làm việc gì nhục nhã ra sao, tê dại đến nhường nào tôi cũng đã làm cả, cuối cùng, tôi quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhận lỗi với cô gái tóc vàng kia. Bọn họ không ngừng quay, quay gương mặt bị đánh đến đỏ lên của tôi, quay bộ ngực đã có sự đầy đủ của tôi, thậm chí là cả … …nơi thầm kín nhất kia nữa. Mà trong đầu tôi lúc đó chỉ còn sự trống rỗng, tôi lúc đó, giống như một xác chết biết đi vậy, chỉ còn thể xác, chứ không còn có linh hồn nữa. Chỉ hi vọng tất cả những điều này mau mau qua đi, có thể để tôi quay lại cuộc sống bình thường của mình. Cuối cùng, bọn họ đã chơi chán. Vì vậy, đem tôi không mảnh vải che thân mà vứt lên trên núi, rồi lấy đi toàn bộ vật dụng quần áo của tôi. Tôi mò trong bóng tối mà đi được đến bên đường, lại gặp phải năm người đàn ông. Tôi đã cầu xin bọn họ đưa tôi về nhà, bọn họ để tôi lên xe riêng của mình rồi nói sẽ giúp tôi. Song kết quả, lại kéo tôi tới một nơi còn hẻo lánh hơn nữa, để tiến hành một việc làm đáng sợ tàn khốc hơn rất nhiều. Nước mắt tôi rơi, giống như một con búp bê gỗ, bất động hoàn toàn nhẫn nhịn sự đi vào của chúng, bi ai như vậy, bất lực đến vậy. Song căn bản chẳng có ai thương xót tôi, những kẻ đó chỉ điên cuồng mà phát tiết thú tính của chính mình. Một lần, hai lần, ba lần … … Không biết đã qua bao lâu, bọn họ mới dừng lại. Bởi vì tôi cũng đã ngất đi rồi. Sau đó tôi bị người ta chụp một cái túi ni lông lên đầu mà vứt xuống khỏi xe. Đương nhiên … … Vẫn là không một mảnh vải che thân như thế. Lúc bị vứt xuống khỏi xe đó, tôi đã bị va đập đến tỉnh lại, toàn thân trên dưới đều đau đớn vô cùng, đau đến nỗi không cách nào cử động được. Rốt cuộc, lại lần nữa ngất đi.