Mười Ba Lời Nguyền
Chương 11 : Nữ Quỷ Bị Thương
Tầng thứ 14, vẫn yên tĩnh như thế, song rất hoa lệ đẹp đẽ. Chỉ là ở nơi đây, dường như vẫn còn đang hơi hơi có chút âm lạnh quanh quẩn. Những ngọn đèn trên các bức tường không biết vì sao mà cũng càng ảm đạm hơn. Từng ngọn đèn phát ra những quầng sáng tròn tròn đem ánh sáng lan tỏa ra xung quanh, lại giống như đang phải chiến đấu với cái lạnh âm u của nơi này. Đến cả bức tường màu tuyết trắng cũng bị phủ lên một màu đỏ âm u mờ nhạt của buổi hoàng hôn, làm lòng người càng thêm trầm cảm, giống như đang bị một hòn đá to đè lên vậy.
Bạch Long đại sư lúc này đang đem theo đồ đệ mập cùng thái tử gia Lăng Hạo bước ra từ cửa thang máy, những người khác lưu lại ở tầng một chờ đợi.
Vừa mới ra khỏi cửa thang máy, Bạch Long đại sư đã nhíu nhíu lông mày. Tiểu mập kia trầm giọng quay sang hỏi Lăng Hạo : “Có phải là đã xảy ra chuyện gì, mà các anh không kể tường tận cho chúng tôi không ?”
“Cái này … … ” Lăng Hạo thầm cảm thán, không biết phải trả lời như thế nào, dù sao tất cả những điều mà họ nói anh cũng chỉ là được nghe kể lại, chứ nào có được thấy tận mắt. Cũng không biết, Bách Phú liệu có quên mất chi tiết nào không.
Ba người họ tiếp tục đi đến căn phòng 1423 đã hoàn toàn bị máu tươi che phủ.
Vừa mới bước vào phòng, một mùi máu tanh nồng đã xộc lên mũi ba người họ. Hai thầy trò Bạch Long đại sư có lẽ sớm đã quen với chuyện này, nên không hề có phản ứng. Chỉ có Lăng Hạo là sắc mặt biến ra trắng bệch, cứ từng trận như muốn nôn ra, không nhịn được mà đành phải bịt chặt mũi lại.
Trên bức tường phía đầu giường văng đầy máu tươi kia, lại có một dấu vết màu đen như khuôn mặt một con người vậy.
“Sư phụ. Âm khí ở nơi này… …hình như có gì đó không bình thường a ?” Đồ đệ mập nhíu mày lại hỏi Bạch Long đại sư.
Lúc này, Bạch Long đại sư biểu tình lại vẫn như không hề xảy ra chuyện gì cả.
“Đại sư, rốt cuộc là sao thế ạ ?” Lăng Hạo không hiểu vội hỏi.
“Con quỷ nhỏ này linh hồn đã bị thương rồi.” Bạch Long đại sư rốt cuộc cũng đã mở miệng nói.
“Sao ạ ?” Lăng Hạo kinh ngạc. Lẽ nào trong khách sạn này còn đang che giấu cao nhân ngoại thế nào đó ư ?
“Hơn nữa còn bị thương không hề nhẹ !” Đồ đệ mập liếc Lăng Hạo một cái nói.
“Dịch Đạo.” Bạch Long đại sư gọi đồ đệ một tiếng, “Lấy định hồn phan ( cờ định hồn ) ra. Xem có thể cùng lúc thu được linh hồn đó không.”
“Vâng, thưa sư phụ.” Dịch Đạo từ chiếc túi bên cạnh thân lấy ra một thứ to bằng lòng bàn tay, là một lá cờ màu đen thực sự không được bắt mắt cho lắm.
Dịch Đạo ngồi bắt chéo chân, đem lá cờ nhỏ đặt ở phía trước mặt, hai tay hợp lại với nhau niệm rất to :
“Thiên Địa càn khôn
Hữu định vô tán
Du hồn dã quỷ
Tốc tốc quy khử ! ( mau mau quay về )
Phan, ( Cờ )
Định !”
Rất nhanh, lá cờ nhỏ màu đen đã dựng dậy trong không trung, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, hơn nữa lá cờ to bằng lòng bàn tay kia cũng dần dần tăng kích cỡ lên bằng chiếc tivi. Lúc này, nếu như bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ bị kinh ngạc đến ngây ngốc. Có điều Lăng Hạo vẫn giữ nguyên bộ dạng cùng biểu tình như lúc mới đầu, cũng do ông nội anh và Bạch Long đại sư thường xuyên qua lại, nên anh cũng không hề thấy đây là chuyện lạ.
Chỉ là cứ suy nghĩ đi suy nghĩ lại cũng không làm rõ được, rốt cuộc là cái gì đã làm bị thương tới phần hồn của con quỷ kia. Cũng vì nguyên nhân có Bạch Long đại sư mà Lăng Hạo đối với chuyện siêu nhiên cũng tương đối là có hiểu biết, về phần linh hồn của con quỷ kia có thể nhiều lần hại người, cũng chứng tỏ nó nhất định có oán niệm cực lớn, hơn nữa lại còn có pháp lực nhất định. Người lại còn có thể làm bị thương đến phần hồn của con quỷ đó, tuyệt đối cũng không đơn giản chút nào. Rốt cuộc là ai ?
Ở bên này Dịch Đạo vẫn đang niệm bùa chú, trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi dầy.
“Không được a thưa sư phụ.” Dịch Đạo thở hổn hển, khó khăn mà nói với Bạch Long đại sư : “Nữ quỷ chỉ còn lại có một hồn một phách thôi, quỷ lực cũng bị mất đi khá nhiều, xem ra đã bị thương không nhỏ. Nhưng nó vẫn không chịu thỏa hiệp, nguyện biến thành tro bụi chứ cũng không chịu ra ngoài. Nếu như chúng ta cưỡng ép đem thu nó về trong Định hồn phan, chỉ sợ nó sau này mãi mãi cũng không được chuyển thế đầu thai nữa. Chúng ta, còn thu nó nữa không ?”
“Thu đi.” Bạch Long đại sư vẫn ra lệnh một cách dứt khoát.
Nghe thấy mệnh lệnh, Dịch Đạo hít sâu một hơi, nói to một tiếng : “Phan, Thu ! ”
Chỉ thấy lá cờ nhỏ kia lại chầm chậm mà ” nằm ” xuống mặt đất.
Dịch Đạo ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, trong mắt đong đầy sự thắc mắc.
Bạch Long đại sư quay đầu sang nhìn Lăng Hạo hỏi : “Có phải là đã xảy ra chuyện gì đặc biệt, hoặc là đã có ai đó tới đây ?”
“Không có a.” Lăng Hạo khẳng định mà lắc lắc đầu, “Tầng lầu này sau ngày xảy ra chuyện đó, đã hoàn toàn được khóa lại, kể cả thang máy hay cầu thang đều đã được thu dọn, không ai có thể đến được nơi này.”
“Vậy … … ” Bạch Long đại sư trầm ngâm một lúc, lại tiếp tục nói : “Cô gái cuối cùng chạy ra được từ chỗ chết đó, chính là cô gái có mệnh cách là tuyệt thế mỹ nữ ta gặp ở dưới lầu đó sao ?”
Lăng Hạo biết Bạch Long đại sư nhắc đến là Bách Phú, bèn đáp lại một tiếng vâng.
“Đưa cô ấy lên đây.”
“Vâng ạ.”
Lăng Hạo bèn lập tức thông điện thoại với đại sảnh ở tầng một, sau đó ba người họ lui ra đến cửa thang máy, im lặng chờ Bách Phú lên.
Xem ra cũng chỉ có cô ấy rồi, lúc đó nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó !
Vừa nhận được điện thoại, Bách Phú đã run lạnh một cái. Không phải chứ, rõ ràng là đường đường có Bạch Long đại sư ở đó, lại còn muốn mình đến đó sao ? Nghĩ lại gương mặt kinh khủng ngày hôm đó xuất hiện trước mặt mình, cô đã không nhịn được mà nổi hết cả da gà lên.
Có điều sợ thì vẫn sợ, song Bách Phú vẫn phải cắn răng mà bước ra khỏi cú shok mà Bạch Long đại sư mang đến cho mình, quyết định đi lên tầng 14.
Cửa thang máy vừa mới mở ra, đã nhìn thấy ánh mắt như làm lễ với Bách Phú của ba người kia ( haizz … Đương nhiên Bạch Long đại sư không hề nhìn được )
“Đã … …đã xảy ra chuyện gì thế ?” Bách Phú có chút gượng gạo mà do dự hỏi.
“Cô nương không phải căng thẳng, xin hãy đem sự việc cô gặp quỷ ngày hôm đó nói lại từ đầu đến cuối cho chúng tôi nghe một lần. Nhớ kỹ, dù một chút cũng không được quên.” Bạch Long đại sư ân cần nói với cô.
Trấn tĩnh lại một chút cảm xúc của chính mình xong, Bách Phú mới đem câu chuyện không biết đã kể biết bao nhiêu lần này mà kể lại một lần nữa.
“Cô nói, nữ quỷ đó sau khi làm cô bị thương, đột nhiên kêu thảm một tiếng, rồi biến mất luôn sao ?” Bạch Long đại sư nhíu chặt lông mày lại, “Có thể cho ta sờ vào vết thương của cô không ?”
“Dạ.” Bách Phú hơi ngây ra, tiếp đó lại đáp lời : “Được ạ.” Vừa nói, vừa đưa trán tiến về phía đại sư.
Lăng Hạo nhìn thấy chiếc cổ cứng đơ của Bách Phú, không nhịn được mà cười nhẹ.
Lúc ngón tay đại sư lướt qua vết đỏ giữa hai đầu lông mày của Bách Phú, đột nhiên lại giống như sờ phải điện vậy, nhanh chóng mà rút tay về.
Về phần ba người kia, vẫn đứng im tại chỗ. Bách Phú lại càng vô tội, một bộ dạng rõ ràng là chẳng biết gì hết.
Đại sư than một hơi, lắc lắc đầu nói : “Thảm nào nữ quỷ kia lại chỉ còn một hồn một phách. Mười ba lời nguyền này quả thực là lợi hại a !”
Mười ba lời nguyền ? !
Mười ba lời nguyền là cái gì chứ ? Nghe qua thì có vẻ rất khủng khiếp nhỉ ? Bách Phú trong đầu đã thấy dộng ầm ầm, mấy giọt mồ hôi to cũng từ trên mà rơi xuống. Hơn nữa lời nguyền này … …hình như …. …hình như, là được nguyền trên người mình sao ?
Lăng Hạo ở bên cạnh cũng mang một gương mặt đầy hoài nghi, còn đồ đệ mập Dịch Đạo lúc này gương mặt cũng đã trắng mét ra.
“Cô nương.” Bạch Long đại sư tiếp tục nói, “Cô có đồng ý cứu nữ quỷ kia một mạng không ?”
“Đương nhiên là đồng ý a, nhưng, quỷ … …cũng có sinh mạng sao ?” Bách Phú không nhịn được câu hỏi tò mò.
“Đương nhiên rồi.” Đại sư nhẹ cười, “Thế gian có luân hồi, con quỷ đó đương nhiên cũng sẽ có sinh mệnh của mình. Nếu như hồn phách bị ám ảnh quá lâu, không chiu đầu thai, thì rất dễ vĩnh viễn cũng không luân hồi được, trở thành tro bay bụi tàn.”
“Woa.” Bách Phú kêu một tiếng, “Nhưng tôi có thể làm được gì ?”
“Rất đơn giản, hãy đưa ta một giọt máu của cô.”
“Được ạ.” Nói xong bèn giơ cánh tay nhỏ trắng muốt mập mạp ra.
“Dịch Đạo.”
“Vâng .” Đồ đệ mập lấy ra một con dao nhỏ sắc mỏng, đưa đến bên Bách Phú.
Bách Phú nhìn thấy con dao ngày càng ” đi ” đến gần mình, gương mặt lập tức trắng bệch ra, trong tim thầm khóc to lên. Liệu có đau không a ?
Đồ đệ mập không hề nhìn đến gương mặt đang sợ hãi của Bách Phú, bàn tay nhanh gọn cầm con dao giơ lên.
Bách Phú nhìn thấy động tác quyết liệt của đồ đệ mập, bị dọa đến nỗi nhắm chặt hai mắt lại, trong tim phẫn nộ mắng : “Đồ mập chết tiệt, ta với ngươi không thù không oán, ngươi có cần phải nhẫn tâm thế không !”
“Xong rồi.”
“Dạ ?” Bách Phú mở mắt ra, nhìn thấy giọt máu trên lưỡi dao. Tự thấy cũng không đau lắm mà !
Đồ đệ mập đem giọt máu kia đổ ra trên lòng bàn tay Bạch Long đại sư, đại sư cũng cứ thế mà nâng lấy giọt máu, dẫn đoàn người đi về phía phòng 1423.
Đại sư trầm mặc mà đọc mấy câu lời nguyền, giọt máu kia lại giống như đã được mọc thêm cánh vậy, tự mình bay đến gương mặt màu đen cạnh đầu giường kia.
“A !!!” Một tiếng kêu đau khổ vang lên, giống như là một con dao sắc nhọn đâm vào trong từng tế bào vậy.
Vết tích màu đen trên tường kia, nhanh chóng biến thành nồng đậm vô cùng. Đồng thời, trong không trung có một cơn lốc nhỏ được hình thành, ngày một lớn hơn. Gió trong phòng lúc này cũng biến thành ngày càng âm lãnh hơn, thậm chí còn mang theo cả những thứ đồ đặt bên cạnh cũng theo gió mà bị cuốn lên.
Tiếng khóc của nữ quỷ trẻ tuổi kia lại lần nữa truyền vào trong tai Bách Phú.
“Hu hu … … …huhhu… …ta không có mặt mũi để gặp ai nữa… …ta không có mặt mũi để gặp ai nữa. “
Nhưng trong tiếng khóc kia dường như lại thiếu đi vài phần lệ khí, thêm mấy phần đau khổ cùng bi thương.
“Giúp ta … … Xin ngươi giúp ta … … ”
Tiếng khóc này như cơn thủy triều chảy thẳng vào trong tim Bách Phú, làm cô quên mất sự sợ hãi mà nữ quỷ này gây ra ngày hôm đó, ngược lại lại còn buồn thay cho nữ quỷ nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a, chuyện gì mà có thể làm cho cô ta bi thương thành ra bộ dạng này ? Nhất định là đã có việc gì đó, nếu không cô ta làm sao mà có oán niệm mạnh mẽ đến vậy? Là thứ gì làm cho cô ta phẫn nộ thế? Oán hận đến thế ? Thậm chí nguyện bỏ cả việc đầu thai, để tự mình mãi trầm luân trong sự đau khổ. Nếu như có thế giúp cô ta, vậy thì tốt biết bao.
Chịu sự ảnh hưởng của nữ quỷ đó, Bách Phú trong tim cực kỳ bi thương. Nhưng cô không nhìn thấy được, chính vì sự bi thương phiền muộn của mình, mà điểm đỏ trên trán kia lại bắt đầu biến thành ngày càng đậm hơn, cho đến khi phát ra sắc quang màu đỏ nhàn nhạt, đứng giữa nơi đầy gió và bóng tối này, tựa như một vị tiên tử vậy.
Bạch Long đại sư ở bên cạnh gương mặt không chút biểu tình, chỉ trầm mặc cảm nhận sư biến hóa linh khí trong căn phòng này.
Còn Lăng Hạo và Dịch Đạo ở bên cạnh kia cũng đã nhìn đến ngây ngốc ra rồi. Cái miệng của Dịch Đạo kia còn mở to đến nỗi có thể cho cả một quả trứng gà vào được.
Lăng hạo lại càng chấn động hơn, đã nhiều năm như vậy, trước giờ anh cũng chưa từng có thứ cảm giác này, ánh sáng trên trán cô kia như đang xuyên vào trong tim anh, ấm áp như vậy, thoải mái đến vậy.
Cuối cùng, cơn gió lốc kia dưới ánh đèn đỏ chiếu vào cũng ngày càng bé đi, giống như một con rắn nhỏ màu đen đang không ngừng chuyển động, song lại cũng đang bị thuần phục vào.
Đang đúng vào lúc mọi người trong tim lơ là cảnh giác nhất, đột nhiên, đám oán khí kia biến thành một con rắn đen, nhanh như chớp đâm vào trên điểm màu đỏ trên trán Bách Phú.
Bách Phú chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen, đột ngột, không còn biết gì nữa!
( xin lỗi vì sự sai sót của mình mà thứ tự truyện Chương 11,16 thay đổi, các bạn có thể vào danh sách đọc theo các chương. sr các bạn nhiều :( )
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương