Lạnh

Chương 5 : Nhà mới

Khi cả hai đều tìm được nơi thích hợp để ngắm nhìn khung cảnh. Ban đêm, thường thấy khá rõ các vì sao trên trời, chỉ cần bạn vô tình nhìn thấy một ngôi sao lấp lánh, tình yêu sẽ đến với bạn. - Kết ơi, tớ đi ra đây một tí, lát tớ quay lại liền. Nói chưa dứt câu thì Ngưu đã chạy mất, để lại đó là cô bạn bí ẩn của mình. Trong căn phòng tấp nập người, khó mà biết Kim Ngưu ta đi đâu. Kết ngước mặt lên trời, nhớ về câu chuyện cổ tích xưa. Có một ngôi sao lấp lánh như nở nụ cười với cô, cô nở một nụ cười hiếm thấy. Chỉ là tuổi thơ, chắc không có thật đâu. Vừa lúc đó, có anh chàng cũng từ trong căn phòng rộng lớn đó bước ra, khoác lên mình là bộ đồ sang trọng không kém phần hấp dẫn. - Chào, xin hỏi quý cô tên gì? Anh chàng thấy Kết đứng đó, quay sang chào hỏi, thật đúng là con nhà gia giáo. - Ờ, tôi là Ma Kết, còn anh? Ma Kết đứng đơ người, cô hơi hoảng hốt một chút vì sự xuất hiện của anh chàng này Chẳng lẽ là thật - Tôi là Xử Nữ, rất vui khi được làm quen với cô. Xử Nữ nở một nụ cười làm quen, làm Kết có vẻ hơi lúng túng. - Chào anh, tôi cũng rất vui khi được làm quen với anh. Không biết anh là con trai của vị nào? Ma Kết hỏi lại, do ban đầu có vẻ hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh chàng này, nhưng giờ đã lấy lại nét tỉnh táo vốn có. Một cô công nương chính hiệu. - Tôi là con trai của chủ tịch Tập Đoàn Đá Qúy. - À, hình như Chủ tịch có hai cậu con trai thì phải, là anh với một người nữa phải không? Ma Kết vui vẻ tiếp lời, cô chưa bao giờ nói chuyện với một người con trai mà hợp gơ được mười phút. - Ừ, phải rồi, còn cô thì sao? Xử Nữ hỏi ngược lại, thấp thoáng chút ngại ngùng. - Ba tôi là một Trùm Mafia, tôi nói thế, chắc anh cũng không hiểu lắm vì sao tôi lại có mặt trong buổi tiệc trang trọng này phải không? Xử Nữ gật đầu lia lịa, đôi mặt tròn to khó hiểu tạo ra một thứ cảm giác nào đó làm cho tim ai lỗi nhịp. - Mẹ tôi là 1 Công Nương. Khi Kết Nhi nói đến đây, Xử Nữ không thể tin được. Khi một ông chùm Mafia khét tiếng như thế sao có thể quen biết Vị Công Nương trong tòa lâu đài tráng lệ kia chứ. - Tôi nói có vẻ khó tin nên tốt nhất anh không nên tin làm gì cho mệt Kết nói nhếch môi, không phải vì cô khinh thường Xử mà do đây đã là một phần tính cách của Kết. Do đã bị hiểu lầm quá nhiều nên cô nghĩ ai cũng như ai, khinh vẫn là khinh. - Tôi không có ý đó, tôi chỉ khâm phục Gia Thế của cô thôi. - Khâm phục sao? Kết tỏ vẻ ngạc nhiên, cô nở một nụ cười vô cùng hiếm thấy làm cho tim ai đó đập lỗi nhịp. Xử khi tình cờ nhìn thấy, anh gục xuống, nếu trời mà ban sáng thì Kết đã thấy được khuôn mặt cà chua của anh. - Tôi nghĩ chắc ba mẹ cô phải có tình yêu mãnh liệt lắm mới đến được với nhau, điều này không đáng khâm phục à? Kết bất ngờ, đây xứng đáng là những gì cô được nhận sau những ngày bị khinh thường, Kết vì quá vui nên lỡ...... ôm Xử làm cả hai bật ngã. Rất may là trước đó cánh cửa sau lưng họ đã được đóng lại nên không có ai thấy được cảnh động trời này. Chiếc mặt nạ trên gương mặt thanh khiết của Kết vô tình bung ra. Sau 2 phút, Kết đã lấy lại được bình tĩnh. Kết đứng phắt dậy, ngượng chín mặt, gương mặt Kết bây giờ đỏ hàu nhìn trông rất ư là dễ thương. Xử một lần nữa không cố tình mà là vô tình nhìn thấy gương mặt ấy, mặt anh cũng đỏ bưng bưng lên, tim đập loạn xạ nhưng muốn bung ra. Anh không dám nhìn thẳng vào gương mặt Kết nữa (ngượng quá mà), cúi xuống hỏi: - Cho..cho... hỏi, cô..cô...tên gì? Bao...bao...nhiêu tuổi? Xử lúng túng đến độ nói lắp ba lắp bắp làm cho ai đó bật cười (lấy lòng được chị í ròi). Kết cười mỉm đáp: - Tôi là Ma Kết, 16 tuổi, còn anh? Xử khi đã nghe được câu trả lời có hơi vui một tí (vui sao thì đừng hỏi tác giả ạ) - Tôi cũng 16 tuổi, tên Xử Nữ! Có 1 cơn gió thoảng thổi qua, hất tung mái tóc vàng nâu bí ẩn kia. Gương mặt Kết bây giờ lại thoang thoáng chút buồn. - Kết, cậu sao thế? Xử nói, không phải do anh muốn nói, do chính miệng tự bật ra. Sao thế nhỉ, đây có được gọi là một sự quan tâm không? - Mình,...... Kết khá lúng túng, cô không biết nói gì hơn, đứng lên và chạy phắt ra, nhưng ra đến cánh cửa, cô quay đầu lại. Nói: - Nếu mình và cậu có duyên, chắc chắn sẽ gặp lại. Vừa nói hết câu là Kết chạy đi mất, không phải vì Kết sợ mà vì chị ý ngại. Kết khá thụ động trong tình cảm nên e ngại là điều không tránh khỏi. Mặc cho Kết chạy đi, Xử vẫn ngồi đó, ngẫm nghĩ lại từng câu nói của Kết mà mỉm cười, thủ thỉ bản thân: - Tớ tin, sẽ có ngày tớ và cậu gặp lại. Xử cười nhẹ, nụ cười vô cùng ấm áp, anh ngước mặt lên trời, ánh trăng đã đứng bóng, muôn ngàn ngôi sao lấp lánh tỏa sáng rực lên. Ước chi, cậu ấy thấy nhỉ? Suy nghĩ vu vơ, Xử hạ đầu từ từ rồi cũng đi mất, để lại đó bầu không gian tĩnh mịch của buổi đêm và cả một câu chuyện tình mới sắp bắt đầu.