Số Phận
Chương 1 : Rời xa quê hương
Ở 1 khu nhà bình dân, trong đó có 1 căn nhà 2 tầng. Trên lầu đang có 1 cô bé thật xinh đẹp đang cầm trên tay 1 tấm hình. Cô bé đó đang lẩm bẩm nói :"Sao mà đáng yêu thế này, ước gì Trinh được làm bạn với Hùng"
Cái mặt rạng rỡ vụt tắt thay vào cái mặt buồn thiu với cái ý nghĩa :" Gia đình Trinh nghèo không xứng với Hùng đã tốt nghiệp không còn gặp Hùng nữa . Nghĩ đến gia cảnh nhà nó, nó tủi thân và buồn lắm. Nó tên là Trần Ngọc Kiều Trinh. Nó mới tốt nghiệp lớp 12 xong và nó đậu vào trường Kinh Tế. Từ nhỏ giờ , nó luôn phải hóa trang thành 1 cô nàng xấu xí, với mắt kính tròn và dày chút, với 1 tần nhang. Mặc dù xấu vậy nhưng nó cũng được 1,2 anh chàng kết nó vì cái nụ cười của nó. Rất đáng yêu. Tóc của nó cột thành 2 bên và xịt keo cứng thiệt cứng
Mẹ nó muốn nó hóa trang như thế vì nó rất đẹp. Nó có 1 nét đẹp phương Tây giống mẹ nó. Mẹ nó rất đẹp , tuy đã 39 tuổi , nó chỉ biết ông ngoại của nó không chấp nhận cuộc hôn nhân của ba mẹ nó vì ba nó ko có môn đăng hậu đối với mẹ nó ba nó cũng rất đẹp trai. Ba nó sắp chuyển đến Sài Gòn để làm giáo viên của trường Đại Học Kinh Tế. Vì thế từ bé nó đã học rất giỏi. Chỉ số IQ của nó lên tới 200. Nó làm ọi người điều bất ngờ. Mẹ nó thì làm kế toán của 1 công ty nhỏ.
Nó đang ngồi mơ màng thì ở dưới nhà vọng lên :"Bé Trinh ơi, xuống ăn cơm đi con".
Trinh chợt tỉnh và dẹp tấm hình của Hùng vào hộp tủ.Nó bước xuống nhà , nó nhìn ba mẹ nó mà nó cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất , ba mẹ nó rất thương yêu nhau và thương nó, dù nó ko hài lòng với cái gia cảnh nhà nó nhưng nó cũng thấy ông trời cũng ko bạc bẽo với nó , bù lại cho nó là sự ấm cúng của gia đình.Nó mĩm cười và ngồi xuống bàn cùng ba mẹ nó. Ba mẹ nó đẹp như 1 bức tranh
- Tuần sau nhà mình chuyển lại Sài gòn - Ba nói nói nhẹ
Nó trả lời :"Dạ"
Nó từng lên Sài Gòn 1 lầ vi để thi. Sài Gòn thật đẹp và nhộn nhịp. Nó loáng nhìn qua ba và mẹ nó. Nét mặt mẹ hơi buồn. Ba nó nhẹ nhàng nắm tay mẹ nó. Nó nghĩ chắc mẹ nó buồn vì xa Tiền Giang.
Trước khi lên SG nó gặp ban bè nó lần cuối. Nó tranh thủ nhìn Hùng lần cuối.
Kô biết sao, Hùng chợt đứng lên đến chỗ nó và ghé vào tai nó: "Ra đây tí xíu nhá Trinh"
Nó hồi hộp và bất ngờ nhưng cũng bước ra. Lúc ấy mọi người không để ý, đang bận quậy mà.
Hùng nhìn nó và nói mạnh dạn 1 câu :"Trinh, Hùng mến Trinh"
Nó giật mình và thẹn đỏ mặt lên. Nó kô dám nhìn Hùng, Hùng nói tiếp :"Hùng sẽ đợi Trinh, Trinh nếu cũng mến Hùng thì Hùng sẽ chờ Trinh
Nó khẽ gật đầu và nói nhẹ :"Ừ" .
Hùng đến sát gần, lấy tay nâng nhẹ mặt nó lên, mặt nó càng ngày càng đỏ, Hùng...hun nó.
ây da , nó sợ quá , môi nó cứ mím chặt vào nhau. a ! Hên quá , lúc ấy bạn bè nó chạy ra kiếm nó , nó thoát đc , nó thầm cám ơn mấy đứa bạn nó
Nó nhìn Hùng,hùng cũng đang nhìn nó , nó bít Hùng tiếc dữ lắm .Nó mĩm cười với Hùng 1 cái thật tươi rồi tụi bn nó ôm nó lần cuối
Trên suốt đường đi , cả nhà nó ai cũng bùn khi xa cái nơi mà gắn bó gần 20 năm
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
17 chương
15 chương
32 chương
49 chương