Chính Quốc mệt mỏi nâng mí mắt, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bệnh khiến cậu chưa kịp thích ứng phải đưa tay lên che mắt lại. - Chính Quốc, em tỉnh rồi... _ Kim Thái Minh từ đâu bước tới, nắm lấy tay cậu. - Thái Minh... - Đợi anh chút, anh gọi bác sĩ tới kiểm tra... _ Anh vươn tay nhấn chuông ở đầu giường, rất nhanh sau đó có bác sĩ đi vào xem xét tình trạng sức khỏe của cậu. - Thái Minh, Tiểu Thái Quốc... - Em yên tâm, thằng bé vẫn ở chỗ Chí Mẫn. Bác sĩ kiểm tra xong đứng thẳng người điềm đạm nói. - Tình trạng của cậu Điền rất tốt, nghỉ ngơi vài ngày tinh thần sẽ ổn định thôi, hôn mê hơn một ngày chỉ là do quá mệt mỏi thêm nữa là hoảng loạn về tinh thần và hít phải khói nên mới như vậy. - Cảm ơn bác sĩ Cầm. _ Kim Thái Minh lịch sự bắt tay bác sĩ. - Đây vốn là trách nhiệm của chúng tôi, không việc gì thì tôi xin phép đi trước vậy. Kim Thái Minh gật đầu, bác sĩ cùng y tá rời đi. - Chính Quốc, chắc em đói rồi, để anh gọi người đem cháo tới. _ Kim Thái Minh ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nhẹ đỡ cậu ngồi dậy. - Thái Minh, còn Kim Thái Hanh thì sao? Anh ấy đã cứu em... - Anh ấy... Vẫn còn hôn mê... - Anh ấy đã cứu em. _ Cậu cúi đầu, nhớ lại lúc đó, xung quanh hai người đều là lửa, Kim Thái Hanh đã che chắn cho cậu. "Em và Tiểu Thái Quốc phải được an toàn, nếu có chuyện gì xảy ra với hai người, tôi nhất định, sẽ không thể sống tiếp..." - Thực ra... Lúc biết tin em mất tích, anh ấy vẫn còn đang nằm viện vì dạ dày xuất huyết, khi lính cứu hỏa đưa được hai người ra ngoài, Thái Hanh đã bất tỉnh, chân bị thương chảy nhiều máu, cánh tay cũng bị bỏng vài chỗ... Em... - Khi nào anh ấy tỉnh lại, em sẽ tới thăm, dù sao anh ấy cũng đã cứu em một mạng. - ... - Thái Minh, em mệt, muốn yên tĩnh... _ Cậu nằm xuống giường, nhỏ giọng nói. - Được, anh ra ngoài mua ít hoa quả cho em, cũng gọi điện thoại thông báo cho Chí Mẫn một tiếng, em cứ nghỉ ngơi đi nhé. _ Anh xoa đầu cậu, lòng nặng trĩu đi ra ngoài. ... - Kim Thái Minh, tiền bối... _ Kim Thái Minh xách túi hoa quả vừa mua bước ra khỏi xe, đã nghe thấy đằng sau có người gọi mình. - Yên Vũ? _ Anh nhíu mày nhìn người đang đi tới chỗ mình tươi cười. Anh cũng vừa được biết trong thời gian anh bay ra nước ngoài kia, Yên Vũ đã được Kim Thái Hanh đánh giá năng lực, kết quả, được gửi ra nước ngoài tới làm việc ở chi nhánh của Kim thị, cũng như được rèn luyện thêm ở đó, còn bà của cậu cũng được sắp xếp chỗ ở có điều kiện tốt hơn còn có cả người chăm sóc. Nhìn cậu nhóc gương mặt vẫn còn chút trẻ con khoác trên người bộ vest đen nhìn có hơi... - Cậu tới đây là?... - Tất nhiên là thăm Chính Quốc là chính, hơn nữa Kim tổng cũng ở đây nên cũng tiện qua thăm... Sao hả? Anh nhìn tôi như thế làm gì? _ Yên Vũ trừng mắt, ngạc nhiên hỏi người đối diện. - Chính Quốc là của tôi, cậu không được mơ tưởng... Kim Thái Minh xoay người đi trước, Yên Vũ trừng mắt theo sau? - Sao hả? Anh lo sao? Tôi cứ cố tình mơ tưởng đấy thì sao? Anh Chính Quốc cũng chưa có lấy anh, tôi vẫn còn cơ hội. - Đừng nghĩ tôi không dám trực tiếp cho cậu một viên đạn. - Anh nghĩ như vậy rồi anh Chính Quốc còn ở bên anh nữa sao? - Cậu cũng biết nhà tôi cũng ở trong hắc đạo. Giết cậu xong trực tiếp đem đi làm mồi cho cá, dù sao cậu ấy cũng chẳng biết cậu đã đi đâu. - Anh dám qua mắt Kim tổng mà giết tôi sao? - Người thông minh như tôi tại sao phải cãi nhau vô ích với loại người như cậu chứ nhỉ? _ Bước vào trong thang máy Kim Thái Minh ghét bỏ buông ra một câu rồi coi người bên cạnh như không khí không thèm để ý nữa. - Hừ, loại người thông minh như tôi mới không thèm nói những lời ngu ngốc với anh. _ Yên Vũ ghét bỏ nhìn sang hướng khác không thèm nói chuyện. Hai người cùng bước vào phòng bệnh, Chính Quốc vẫn đang mơ màng ngủ, nghe tiếng mở cửa liền thức tỉnh. - Chính Quốc, nếu em mệt có thể ngủ thêm, không cần tỉnh lại giữa chừng như vậy. _ Kim Thái Minh ôn nhu xoá đầu cậu. - Không cần, em không còn mệt nữa, không phải Yên Vũ tới thăm em sao? Sao có thể để em ấy mất công chạy tới thăm bệnh mà lại thấy em ngủ, thật không tốt lắm đâu. - Anh Chính Quốc, em xin lỗi vì lúc chuyển đi đã không nói với anh tiếng nào, nghe tin anh bị bắt cóc, em rất lo lắng cho anh. Chậu xương rồng này em mua để tạ lỗi với anh nè. Bởi vì, nếu mua hoa tươi, một thời gian cũng sẽ tàn đi, hơn nữa, sức sống của hoa xương rồng rất giống anh nữa. - Không sao, anh ổn rồi, cảm ơn em nhé. À phải rồi, em cùng bà là chuyển đi đâu vậy? Anh thấy nhà em cũng ổn không xa trường lắm, sao không dành tiền để lo học tập? Yên Vũ khẽ nhìn tới Kim Thái Minh ngồi bên kia giường, tỏ vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ anh chưa nói lại? - Là Kim tổng cho em ra nước ngoài học tập. - Là thế này, Chính Quốc à, anh trai nhìn thấy được tài năng của Yên Vũ nên sau khi qua kiểm tra năng lực anh ấy cho sắp xếp Yên Vũ tới Pháp, chi nhánh bên đó sẽ chịu trách nhiệm đào tạo thêm cho cậu ta, hơn nữa, xếp cho cậu ta một vị trí để vừa học tập vừa phát huy năng lực của cậu ta. - Lại là Kim Thái Hanh sao? _ Cậu mờ mịt hỏi lại, hiện tại cứ nhắc đến hắn, lòng cậu lại rối bời. - Kim tổng không những tin tưởng đề cử em ra ngoài học, hơn nữa còn cho người chăm sóc bà em rất tốt, giúp em cho bà nội sống ở nơi tốt hơn rất nhiều. Mấy ngày trước, khi anh bị bắt cóc, không chỉ là bên hắc đạo, bạch đạo cũng bị uy hiếp, Kim tổng mới gọi em quay về nước cùng những người khác thay anh ấy chống đỡ, bởi vì cả Kim tổng, Kim phó tổng, Phó tổng Nam mới nhận chức cũng không thể có mặt. - Chính Quốc, vẫn chưa nói với em chuyện này, khi em bị bắt đi, Thạc Trân cũng bị bắt, bị trúng thuốc, có thể sẽ sống như người thực vật cả đời... Cả ba người đồng loạt im lặng, Điền Chính Quốc vẫn chưa kịp chấp nhận được sự thật, nhất thời không nói được lời nào. Hai người còn lại thì biết, hiện tại nên để cậu yên lặng. Chính Quốc rơi vào trầm mặc, Yên Vũ chỉ khẽ thở dài sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng, Kim Thái Minh cũng đi theo. - Kim tổng chưa tỉnh lại, tôi cũng không tiện ở lại bệnh viện lâu. Khi nào anh ấy tỉnh tôi sẽ quay lại thăm. - Cậu bây giờ chuyển sang tôn sùng anh tôi sao? Anh ấy cũng là một tình địch của cậu đấy. Nghe vậy, Yên Vũ chỉ bật cười. - Anh thấy hiện tại tôi chính là vậy sao? Không biết anh ấy là gây ra lỗi lầm gì với Chính Quốc, nhưng chậu xương rồng kia, chính là Kim Thái Hanh dặn tôi đem tới. Hơn nữa, tới thăm người đã giúp đỡ tôi, cho bà tôi điều kiện sống tốt hơn, như vậy đã gọi là tôn sùng rồi sao? - ...Chậu xương rồng là như thế nào? _ Kim Thái Minh nhướng mày. - Không rõ, chỉ là, khi tôi vừa về nước, Kim tổng đã gặp tôi, nói khi Chính Quốc trở về, nếu tới thăm thì đem chậu xương rồng đó tặng giúp anh ấy, Kim tổng nói, sau chuyện này, anh ấy cũng không thể tới thăm anh Chính Quốc. Tuy nhiên, không màng sống chết mà nhảy vào biển lửa cứu lấy một người khác, che chắn cho người ấy, nếu không phải yêu, tôi cũng không muốn giành người với một kẻ như vậy. - Kim Thái Hanh tại sao lại làm như vậy chứ? _ Kim Thái Minh không biết tại sao lại sinh khí, sải bước đi trước.