Kim Thái Hùng vừa rời đi, Trịnh Thiên Mỹ ngay từ lúc đầu đã theo ông ta tới chỗ này liền kéo lên nụ cười độc ác.
Cô ta lấy từ đâu ra một can xăng rồi đổ ra khắp ngôi nhà, bên trong nhà đều là nội thất làm từ gỗ, căn bản nếu muốn phóng hỏa thì rất dễ, nhưng tâm địa người đàn bà đọc ác lại muốn căn biệt thự này hoàn toàn cháy rụi.
Sau khi đổ đầy xăng ra khắp căn nhà, cô ta mới thản nhiên đi tới mở cửa căn phòng nhốt cậu.
Nghe tiếng mở cửa phòng, Điền Chính Quốc phía bên trong càng nâng cao cảnh giác.
Trịnh Thiên Mỹ nhìn cậu phía bên trong nhìn ra cửa với ánh mắt sợ hãi kháng cự, liền bật cười, cứ thế đứng ở cửa nói vọng vào trong.
- Điền Chính Quốc, thật là thê thảm...
- Sao lại là cô? _ Chính Quốc kinh ngạc.
- Sao lại là tôi ư? Đơn giản thôi mà. Tôi làm việc cho Kim tiên sinh, nhưng bị Thái Hanh phát hiện, bị đuổi rồi. _ Cô ta thản nhiên nói.
- Cô....
- Nếu anh ấy còn yêu tôi, chuyện này cũng không đến nỗi bị anh ấy đuổi đi như vậy...
- Cậu có biết, Kim Thái Hanh vì như thế nào mà gặp tai nạn không? Nguyên nhân lớn chắc chắn là từ cậu! Tiểu Tân sinh ra anh ta hoàn toàn không thèm để tâm tới! Hiện tại, chính là cậu! Điền Chính Quốc, chính vì cậu và đứa con của cậu mà anh ấy nỡ đuổi tôi đi... Tất cả bi kịch cuộc đời tôi đều là do cậu, Điền Chính Quốc, cậu đợi chết đi... _ Trịnh Thiên Mỹ tức giận khoá lại cửa, quay ra ngoài châm lửa.
Rất nhanh, hệ thống chuông báo cháy đều vang lên inh ỏi, Trịnh Thiên Mỹ thỏa mãn nhìn lửa lan rộng ra khắp phòng khách mới đầu rời đi.
...
- Thái Hanh, tôi vừa nhận được tin Kim Thái Hùng vừa rời khỏi căn biệt thự ở Tây Thời, có thể Chính Quốc cũng đã bị đưa đến đó.
"Rrrrrttt"
Điện thoại của Kim Thái Hanh rung lên, hắn chụp vội lấy nó nhanh chóng bắt máy.
"Thái Hanh, là em..."
-...
"Thái Hanh, anh không thể nói gì với em sao? Thôi được rồi, báo anh biết một tin, ở nơi nhốt Điền Chính Quốc, em vừa lỡ tay làm cháy mất rồi, nên làm gì đây?"
- Cô dám...!
- Thái Hanh, căn biệt thự ở Tây Thời của Kim Thái Hùng cháy rồi... _ Mẫn Doãn Kỳ ngồi hàng ghế sau liên tục bấm loạn trên bàn phím laptop, hốt hoảng gọi hắn.
Kim Thái Hanh không nói lời nào trực tiếp nhấn ga lao đi, trong lòng không ngừng cầu nguyện cậu đừng xảy ra chuyện gì.
...
Khi Kim Thái Hanh tới căn biệt thự kia, phía trước hắn chỉ có ngôi nhà đang bốc cháy, xung quanh người dân đi tới bao quanh đông nghịt, Kim Thái Hanh như phát điên chen qua đám đông trực tiếp phá cửa xông vào trong đám cháy.
Người bên ngoài không ngừng gọi hắn quay lại nhưng không có kết quả.
- Cậu gì ơi, chủ của căn nhà này đã ra ngoài rồi, này...
- Thật là...
Đám người tiếp tục đứng bàn tán, chỉ có Mẫn Doãn Kỳ lo lắng đứng nhìn vào trong...
- Đã gọi cứu hỏa chưa vậy? Tại sao không có cứu hỏa? _ Mẫn Doãn Kỳ lo lắng không yên.
- Đã gọi rồi, vẫn chưa tới...
....
- Chính Quốc, em ở đâu? _ Kim Thái Hanh lớn tiếng gọi, trong nhà lửa cháy lan ra khắp nơi, thiêu rụi hết tất cả nội thất trong nhà, trở thành một biển lửa dữ tợn.
- Chính Quốc, em ở đâu? Hắn chạy lên trên lầu tìm cậu, trên này rất nhiều phòng, không còn cách nào khác hắn tìm mở từng phòng một, với hi vọng tìm ra căn phòng nhốt cậu thật sớm.
...
Điền Chính Quốc mệt mỏi nằm gục trên sàn nhà, cho dù có nghe thấy tiếng Kim Thái Hanh gọi mình, thế nhưng không còn sức đáp lại hắn được.
- Thái Hanh...khụ khụ.. _ Không gian nóng rực, cả căn phòng xông vào đều là khói mù mịt.
"Rầm"
Kim Thái Hanh một cước phá cửa xông vào, nhìn thấy cậu đã nằm trên mặt sàn, áo trên người trước đó bị kéo rách một đường dài, hắn hốt hoảng chạy tới đỡ cậu.
- Chính Quốc... Em có bị thương chỗ nào không?
- Thái Hanh, anh mau ra ngoài... Trong này... Cháy rất lớn...
- Đồ ngốc, em nghĩ tôi chạy vào trong này để rồi một mình chạy ra ngoài hay sao?
- Mau chạy đi, anh sẽ chết cùng em mất, mau đi đi... _ Chính Quốc liều chết đẩy hắn ra ngoài, nếu cõng theo cậu rất sẽ không đủ thời gian để hắn thoát ra ngoài, cả hắn và cậu sẽ cùng phải chết...
- Đừng nói nữa, anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài an toàn... _ Hắn thả cậu ra, tới bên giường lấy chăn vào trong phòng tắm làm ướt, rồi đem ra bọc người cậu lại, ôm ngang cậu nhất quyết xông ra ngoài.
Tủ gỗ trong nhà được bày trí rất nhiều, hiện tại bị thiêu cháy liền ngã đổ ngổn ngang khắp nơi nên rất khó để di chuyển ra bên ngoài.
- A...
Bất ngờ, thêm một cái tủ gỗ đổ ầm đập phải chân Kim Thái Hanh khiến cả hai cùng ngã nhào ra sàn nhà.
Hắn nhăn mặt, nắm lấy chân phải đang chảy máu của mình, cơn đau từ chân hắn có thể chịu đựng, thế nhưng cơn đau quặn từ dạ dày lại khiến hắn phải ôm lấy bụng mình.
- Thái Hanh, anh sao vậy? Anh bị sao vậy? _ Chính Quốc lo lắng ngồi dậy nhìn hắn đang chịu đau đớn, xung quanh lửa càng cháy lớn, cả hai cứ như vậy bị lửa bao vậy xung quanh, cậu bất lực bật khóc, cậu đang ở chỗ này, Kim Thái Hanh cũng ở đây, có lẽ là phải bỏ mạng ở trong này... Nếu cả hai cùng chết, Tiểu Thái Quốc sẽ chẳng còn ai. Cậu quyết định kéo người hắn dậy, nhưng không còn một chút sức lực.
- Kim Thái Hanh, anh phải sống, anh nhất định phải sống, mau đứng dậy, mau đứng dậy ra ngoài... _ Cậu nức nở kéo tay hắn, nhưng Kim Thái Hanh vẫn như cũ, một tay đè chặt bụng mình.
- Không....khụ... _ Kim Thái Hanh nôn ra một ngụm máu, nắm chặt lấy tay cậu.
- Kim Thái Hanh, tại sao anh lại nôn ra máu, rốt cuộc anh bị sao hả? _ Điền Chính Quốc bị hắn doạ cho hoảng sợ, tim như bị đâm mạnh, đưa tay lau đi máu còn vương trên khóe miệng hắn.
- Không sao, dạ dày có chút không khỏe, xin lỗi, anh sẽ đưa em ra ngoài. _ Kim Thái Hanh chống người đứng dậy, trong lúc muốn dìu cậu đi ra ngoài nhưng lướt thấy một kệ gỗ nữa sắp sập xuống chỗ cả hai, hắn không một chút nghĩ ngợi, đã đẩy người cậu nằm xuống sàn, lấy cả người mình che chắn cho cậu.
- Ưm... _ Kim Thái Hanh kêu lên một tiếng đau đớn, kệ gỗ đổ ngang xuống người hắn, may mắn phần đập phải lưng hắn vẫn chưa cháy tới.
Loáng thoáng nghe được tiếng người đang tiến vào. Kim Thái Hanh yên tâm mỉm cười.
- Không sao hết, em và Tiểu Thái Quốc phải được an toàn, nếu có chuyện gì xảy ra với hai người, tôi nhất định, sẽ không thể sống tiếp... Xin lỗi, Chính Quốc... là lỗi của anh... _ Kim Thái Hanh bất tỉnh, gục xuống người cậu, thân thể nặng nề của hắn che kín trên người cậu, quyết không để cậu chịu một chút thương tổn nào nữa.
Điền Chính Quốc bất lực bật khóc, ôm chặt lấy hắn, Kim Thái Hanh vì sao phải làm vậy với cậu? Kết thúc chính là kết thúc, cả hắn và cậu đều đã không còn cách để trở lại...
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
29 chương
19 chương