Kim Thái Hanh hôn mê tròn bảy ngày, sau khi tỉnh lại đã đau đầu với đủ những màn khóc lóc khi họ hàng tới thăm bệnh.
Kim phu nhân khẽ chấm nước mắt trên đôi mắt đỏ hoe, Kim Thái Hanh lại càng ngán ngẩm.
- Mẹ, con vẫn còn sống, đừng khóc mãi như vậy.
- Mẹ lại không thể không lo lắng cho con sao? Ba con thì vẫn nằm đó không thể nói chuyện, con lại gặp chuyện như vậy, nếu có mệnh hệ gì con nói mẹ sẽ phải sống ra sao đây? Tại sao con bệnh như vậy mà vẫn cố mạo hiểm là sao hả?
- Mẹ, là con không thể để cậu ấy bị tổn thương nữa.
- Con đó, mẹ hết nói nổi con rồi, rốt cuộc là Điền Chính Quốc có gì tốt? Thái Minh thì cả ngày tới chỗ Điền Chính Quốc, công việc cũng không chịu quản, anh trai nó vẫn đang nằm viện, cũng không thèm ngó ngàng tới chút nào...
- Mẹ, Chính Quốc có thể sinh con, thằng bé là con của con...
- Còn nói gì cơ?
- ...
- Chính Quốc sao có thể sinh con? Là con muốn đưa đứa trẻ về Kim gia nên mới...
- Không phải như vậy, hiện tại đối với đứa bé hay là Chính Quốc, con đều không có tư cách đem về nữa rồi. Lý do con cứu cậu ấy, con đã nói với mẹ rồi, là con muốn cậu ấy sống! Mẹ đừng nhắc lại chuyện này nữa, cũng đừng đi tìm cậu ấy gây chuyện, có thể sau này Thái Minh sẽ cưới cậu ấy, mẹ cũng đừng ngăn cản hai người họ...
- Thái Hanh!
- Mẹ, con mệt rồi, mẹ về nghỉ ngơi rồi chăm sóc ba đi. Con sẽ chú ý sức khỏe sớm ngày xuất viện để xử lý công việc. Con sẽ không để công sức cả đời của ông và ba phải xụp đổ trong tay mình đâu. Thật là, đã lớn như vậy, vẫn khiến ba mẹ lo lắng, đó là lỗi của con.
Kim phu nhân nhìn hắn bộ dạng như thế này, mái tóc thường ngày vuốt keo trông anh tuấn chững chạc, đôi mắt sắc bén, toàn thân tỏa ra một tầng khí chất hơn người, thế nhưng, hiện tại đầu hắn chỉ luôn cúi thấp, tóc mái rũ xuống che đi đôi mắt mệt mỏi, khí sắc nhợt nhạt, thiếu sức sống. Bà đau xót lại không kìm được nước mắt, vội vàng đứng dậy.
- Được, mẹ về đây. Mẹ sẽ nói dì Trương nấu cháo cho con, con mau nghỉ ngơi đi.
Căn phòng trở lại vẻ yên lặng, Kim Thái Hanh không ngủ, mà hắn lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hắn lại chợt nhớ đến, hoá ra, chỉ còn hai tuần nữa là đã tới năm mới nữa rồi, thời gian, hoá ra lại trôi qua nhanh đến vậy.
...
Kim Thái Hanh nằm viện thêm một tuần thì đã tự ý xuất viện, trở lại làm việc.
- Kim tổng... _ Nhân viên kính cẩn cúi đầu chào hắn, hắn cũng chỉ gật đầu lại, sau khi hắn đi qua lại các nữ nhân viên lại túm tụm bàn luận.
- Cô xem, Kim tổng đã đi làm lại rồi. Không phải là nên nghỉ thêm sao? Nhìn sắc mặt anh ấy, có sếp như vậy tôi có nên nhìn lại bản thân hay không a? Nghe nói sau khi tỉnh một tuần đã tự ý xuất viện rồi. _ Nữ nhân viên ôm mặt.
Những người còn lại gật gật đầu.
- Đúng đúng, các cô nên xem lại bản thân a, trong giờ làm thì túm tụm lại, không thấy hổ thẹn sao?
Một nam nhân viên ở gần đó đi tới.
- Anh đó, làm gì mà nghiêm túc vậy? Tin tức Kim tổng chúng ta chạy vào căn nhà bị cháy cứu người kia ra ai ai cũng biết, vậy người kia là ai vậy? _ Nữ nhân viên kia quay lại hỏi.
- Tôi không rõ, được Kim tổng liều mình cứu ra ngoài thì chắc chắn không phải là người bình thường đâu.
- Vậy phó tổng Kim Nam Tuấn cùng phó tổng Kim Thái Minh sao cũng chưa trở lại làm việc? _ Một nữ nhân viên khác chen vào hỏi.
- Cũng không rõ, phó chủ tịch Kim Thái Minh thường vắng mặt thì không nói nhưng Phó tổng Kim Nam Tuấn thường ngày luôn giúp Kim tổng xử lý công việc cũng không thấy đâu.
- Nam Tuấn thiếu gia còn có Nam thị, mấy cô cũng đừng quên ở trong Kim thị, Nam Tuấn thiếu gia dưới một người trên vạn người, vị trí tùy ý muốn ngồi đâu thì ngồi, ngoại trừ vị trí đứng đầu Kim thị thôi.
- Nam thị, Thạc thị, Mẫn thị, tốc độ phát triển ở châu Á đứng vị trí đầu cũng nhờ có Kim thị chúng ta hậu thuẫn, chứ không mấy cô nói xem, Nam thiếu, Thạc thiếu, Mẫn thiếu, đều ở đây trợ giúp Kim thị, thế nhưng 3 tập đoàn này cư nhiên không có tổng tài mà chỉ có phó tổng vẫn phát triển tốt...
- Mấy người nói xong chưa vậy? Đã cuối năm rồi mà công việc còn chưa xong, không xem lại bản thân sao? Mau đi làm việc hết cho tôi, Kim thị chỉ lấy người có năng lực vào làm việc chứ không phải là đem những người nhiều chuyện lười biếng vào làm việc. _ Nữ trưởng phòng vừa đi nộp báo cáo, quay lại đã gặp một đám người tụm lại nói chuyện.
Mọi người nhanh chóng đi về chỗ ngồi làm việc của mình, không một ai dám nói thêm một câu nào nữa.
...
Sau khi tan làm, Kim Thái Hanh vẫn chưa về nhà ngay, liền lái xe hướng tới nhà Kim Nam Tuấn.
Người giúp việc dẫn hắn lên lầu, tới căn phòng gần đầu cầu thang.
Kim Nam Tuấn im lặng ngồi bên giường, nắm chặt tay người nằm trên giường.
- Nam Tuấn, cậu không nghỉ ngơi chút nào sao?
Kim Nam Tuấn không phản ứng, Kim Thái Hanh chỉ có thể thở dài, đi tới vỗ vai hắn.
- Kim Thạc Trân... Bác sĩ nói sao?
- Giống như Tô Mẫn Y đã nói, tiêm vào cơ thể, sẽ sống cuộc sống như người thực vật, không còn tỉnh lại.
- Tôi đã gọi cho Tạ Kha, anh ta nói sẽ về nước, giúp chúng ta chữa trị cho Thạc Trân, anh ta theo Kim bang chế tạo thuốc lâu như vậy, với khả năng của anh ta cũng sẽ tìm được cách làm cho Thạc Trân tỉnh lại thôi. Còn cậu thì chú ý sức khỏe của bản thân một chút.
- Tôi biết rồi, cậu cũng vậy. _ Kim Nam Tuấn hít một hơi thật sâu, nhắm lại đôi mắt mệt mỏi.
- Không cần lo công việc, tôi đã cho Yên Vũ cùng mấy người nữa làm thay cậu. Hơn nữa, cho dù Tô Mẫn Y có làm gì đi nữa, cậu cũng đừng bỏ mặc Bảo Bảo không quan tâm, thằng bé cũng là con cậu.
- Cậu nhóc kia, có năng lực như vậy sao?
- Tôi không bao giờ đề bạt kẻ vô dụng đâu.
- Thật may, đúng lúc có người có thể trợ giúp cậu.
- Ừm, giữ lại đào tạo ở đây sẽ tốt hơn. Tôi về trước, giữ gìn sức khỏe.
Kim Nam Tuấn gật đầu cũng không quay lại lần nào.
Những ngày qua, trong đầu hắn chỉ có tự trách, hận bản thân không thể nằm đó thay y.
...
- Thư kí Tần, xem giúp tôi trong toà chung cư cao cấp ở trung tâm, tầng VIP vẫn chưa kí với ai đúng không?
Bên kia im lặng một lúc, có vẻ như đang tìm tài liệu.
"Kim tổng, tầng VIP ở trung tâm và toà ở phía bắc vẫn chưa bán được, riêng tòa ở trung tâm giá cả chúng ta đưa ra vẫn còn nhiều người e dè, cũng có nhiều đại gia cũng đang có ý muốn mua được tầng này, tầng VIP ở tòa chung cư phía đông, phía tây, phía nam chiều hôm đã bán xong. Thật xin lỗi vì tôi nghĩ báo cáo để sáng mai đưa cho anh xem cũng được, không biết rằng hiện tại đã bị hỏi tới rồi."
- Báo cáo sáng đưa cho tôi xem, hiện tại sắp xếp một chút, không bán tầng VIP ở trung tâm nữa, ngày mai tôi sẽ chuyển sang đó ở.
"Vâng, thưa Kim tổng."
...
Kim Thái Hanh trước khi trở về nhà, đã ghé sang chỗ Điền Chính Quốc một lúc, hiện tại đã là 1 giờ sáng, lúc hắn tan làm thời gian đã rất khuya, hắn tới chỗ Kim Nam Tuấn một lúc, tới quán bar uống rượu một lúc, không ngờ khi tới đây, thời gian đã muộn như vậy rồi.
Đèn trong nhà đã tắt hết, cũng không có tiếng trẻ nhỏ khóc, hắn mới cảm thấy yên tâm, im lặng nhìn ngôi nhà qua ánh đèn đường một lúc lâu, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Kim Thái Hanh áp chế bản thân không nhớ tới người kia bằng cách lao đầu vào công việc, ép buộc bản thân phải thật bận rộn, khi không làm việc, hắn lại hút thuốc uống rượu rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi, cuộc sống hàng ngày của hắn là một vòng lặp, sáng sớm rời nhà, thật khuya mới trở về, sau đó sẽ nhờ rượu mà chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương