- Chính Quốc...
-... _ Điền Chính Quốc kinh ngạc, toan muốn đóng cửa lại nhưng bị Kim Thái Minh ngăn lại.
- Chính Quốc, đừng... Dù em có trốn, tôi cũng quyết sẽ tìm ra em.
- Thái Minh, để yên cho tôi đi, đừng tìm tôi nữa. Tôi... Tôi cùng Thái Hanh dù sao cũng đã ly hôn, tôi không còn liên quan gì Kim gia nữa, cậu cũng... Cậu cũng không cần tìm tôi làm gì nữa. Mọi chuyện chỉ thêm rắc rối mà thôi. _ Chính Quốc chậm rãi nói, tay vẫn dùng lực muốn đóng cửa lại.
- Nếu đã không còn mối quan hệ, Chính Quốc, tôi chính thức muốn theo đuổi em, Điền Chính Quốc, làm người yêu của tôi đi. _ Kim Thái Minh lớn giọng tuyên bố.
- Kim Thái Minh, cậu điên rồi...
- Chính Quốc, em nói tôi điên cũng được, lúc trở về đã nghe tin em rời đi, tôi tựa hồ đã phát điên rồi. Chính Quốc, không cần đồng ý ngay, bởi vì tôi sẽ theo đuổi em, đợi em chấp nhận tình cảm này. Tôi không muốn để ý chuyện gì nữa, Chính Quốc... Chỉ cần em không bỏ đi lần nữa, tôi có thể chờ, tôi tin vào một ngày em cũng sẽ chấp nhận. _ Kim Thái Minh đôi mắt chân thành, J nãy giờ vẫn đang đứng ở xã cũng tiến tới.
- Cậu Điền, tôi không rõ chuyện của mọi người là gì, thế nhưng, từ khi biết tin cậu đi rồi, Lão Nhị đều ngày ngày phải người đi tìm cậu, Lão Nhị dù bận rộn công việc, thế nhưng đến cuối ngày vẫn tới Kim bang xem xét công việc tìm kiếm cậu, đến nỗi, không có thời gian ngủ... Mong cậu hãy bỏ qua Lão Nhị, cho cậu ấy một cơ hội.
Điền Chính Quốc nhìn kĩ Kim Thái Minh, gương mặt quả nhiên gầy đi rất nhiều, bên cạnh đó có thêm vẻ chín chắn không ít, bản thân hiện thấy có khó xử.
- Thái Minh, tôi hiện tại không liên quan tới Kim gia, cũng không muốn liên quan tới Kim gia nữa, cậu nếu đã biết tôi sống ở đây, chắc hẳn biết hết mọi chuyện, tôi không muốn...
- Là em không muốn anh cả biết em đang mang thai hay chỉ vì em còn yêu anh ấy?
Điền Chính Quốc hơi giật mình chỉ vì một chữ yêu kia, bờ môi mấp máy không nói ra được từ nào.
Cơn gió lạnh lẽo thổi ngang qua khiến cậu rùng mình, chợt nhớ ra cả ba người vẫn đang đứng bên ngoài, không cách nào khác, đành mở cửa cho hai người kia đi vào.
- Chính Quốc, nếu là vì đứa bé em không muốn anh cả biết, chỉ cần em đồng ý, tôi nguyện ý được chăm sóc tốt cho hai người suốt cả đời này. Còn nếu em...
- Thái Minh à, cái gì tôi cũng không muốn, tôi chỉ muốn đứa bé và tôi sau này tránh xa ra được Kim gia các người, thứ lỗi cho tôi, cho dù tôi có thể yêu người khác, cậu là em trai Thái Hanh, giữa chúng ta hoàn toàn không thể, thật xin lỗi.
Kim Thái Minh cảm giác như bị rút hết sức lực, trái tim đau nhức, lông mày nhíu chặt, viền mắt đã đỏ hoe cố kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống.
Thế nhưng Điền Chính Quốc đã rơi nước mắt từ lúc nào, đến hiện giờ cậu vẫn không thể quên đi hắn, tiếp tục dây dưa với Kim gia sẽ không thể tránh được việc sẽ gặp lại hắn, Kim Thái Hanh cũng có thể coi như là có gia đình, cũng không thể biết được, người Kim gia sẽ nhìn bé con của cậu bằng con mắt nào, cậu không muốn đứa bé bị tổn thương.
- Chính Quốc...
- Thái Minh, muộn rồi, tôi phải đi ngủ, hai người đi về đi. _ Điền Chính Quốc lau sạch nước mắt đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, thật sự không muốn nghĩ thêm điều gì nữa.
- Vậy Chính Quốc, em nghỉ ngơi đi...
Kim Thái Minh biết hiện tại nói thêm điều gì cũng không phải lúc, bản thân đã quá vội vàng trong chuyện này, đành thỏa hiệp trở về.
...
Trịnh Thiên Mỹ sau vào phòng sinh không lâu đã sinh được một đứa bé trai khỏe mạnh khiến cả Kim gia đều vui mừng, nhất là Kim phu nhân cười vui không ngừng.
- Bác sĩ Yến, con dâu tôi thuận lợi sinh nở đều phải cảm ơn cô và bác sĩ Hà đã vất vả... _ Kim phu nhân một thân sang trọng, cầm lấy tay bác sĩ phụ trách đỡ đẻ cho Trịnh Thiên Mỹ cảm ơn.
- Kim phu nhân, đây là trách nhiệm của chúng tôi mà. Hiện tại Trịnh tiểu thư và tiểu thiếu gia đã không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi lấy sức, người nhà cũng đã có thể trở về nghỉ ngơi, chỉ cần một người thân ở lại chăm sóc khi cần, và nếu có vấn đề gì xảy ra đã có các bác sĩ ở đây lo liệu.
- Mẹ, mẹ cứ về nghỉ ngơi đi, con ở lại đây chăm sóc Thiên Mỹ là được. _ Kim Thái Hanh vừa mới đi làm các giấy tờ thủ tục liên quan trở về, khuyên Kim phu nhân về trước.
- Vậy cũng được, mẹ về trước nhé, mẹ sẽ gọi người tới giúp con chăm sóc Thiên Mỹ. Ngày mai mẹ sẽ tới sớm a... _ Kim phu nhân vẫn không giấu được nụ cười, liền cùng với một số người cô của Kim Thái Hanh trở về Kim gia trước.
...
Ngày hôm sau ông chủ Kim thị không đi làm nguyên nhân thì đã được các mặt báo sáng sớm đều đã đưa tin nên ai cũng biết. Phó tổng ngay từ khi xuất hiện trước đại sảnh đã mặt mũi rạng rỡ, lớp băng kéo dài suốt gần cả năm trời này đã tận ra khiến chị em trong Kim thị trước giờ vẫn thầm ngưỡng mộ hai anh em họ, từ trước đến nay xung quanh hai người đều là tảng băng dày lạnh lẽo, không khỏi luyến tiếc khi tổng tài của họ vừa chào đón con trai, sắp lập gia thất đầy đủ, thì em trai của hắn trước giờ cũng lạnh lùng không kém hôm này lại ấm áp nói cười khiến bao người phải đổ gục, như cảm nhận được ánh mặt trời giữa mùa đông vậy.
Kim Nam Tuấn sau khi tới làm việc cũng cảm nhận được điều này, liền có thể khẳng định được suy nghĩ của mình là đúng, Kim Thái Minh đã tìm ra được Điền Chính Quốc rồi. Bản thân hắn cũng hơi tò mò vì chỗ ở của cậu, không phải vì muốn nói với Kim Thái Hanh nên hắn mới như vậy, Điền Chính Quốc đi mất, khi Thạc Trân biết được chuyện này đã càng căm ghét hắn cùng Kim Thái Hanh, hiển nhiên y cũng rất muốn biết cậu đang ở đâu, nhân chuyện này, hắn cũng muốn một chút xíu lấy lòng tin tưởng của y đi vậy. Còn Kim Thái Hanh gần đây cũng yên ổn sống cùng Trịnh Thiên Mỹ, không cần cho hắn biết cũng chẳng sao...
Gọi một cú điện thoại, cũng vì đều là lãnh đạo trong Kim bang, hắn đương nhiên dễ dàng lấy được thông tin, Kim bang hiện tại chia ra làm hai nhánh quản lí, một nhánh nhỏ là của Kim Thái Minh quản lí, nhưng tổng lại vẫn là Kim Thái Hanh quyết định tất cả.
Thế nhưng sau khi thông tin được gửi tới, hắn lại cảm thấy hối hận, không biết nên báo lại cho Kim Thái Hanh hay không.
...
Trong lúc đang chuẩn bị bữa trưa, chuông cửa nhà Điền Chính Quốc lại vang lên.
Người bên ngoài không ai khác chính là Kim Thái Minh đang cười tươi bên ngoài, một thân vest đen lịch lãm, hai tay lại xách lỉnh kỉnh đồ.
Điền Chính Quốc kinh ngạc, nhìn người bên ngoài, rất lâu sau mới có thể mở miệng nói chuyện.
- Thái Minh, cậu lại...
- Chính Quốc, hôm qua là tôi quá vội vàng, vậy, em có thể coi tôi là một người đàn ông bình thường, với công việc bình thường, không phải người Kim gia hay em trai Kim Thái Hanh. Cho phép tôi từ từ theo đuổi em, sóng gió tôi thay em gánh vác... Tôi biết em vướng bận điều gì, chỉ cần em cho phép tôi theo đuổi, dù cả đời chỉ có thể đi cạnh em với tư cách là bạn tôi cũng cam lòng.
- Cậu...
- Nể tình chúng ta từng là bạn cùng lớp và là hàng xóm đối diện. Bạn học Chính Quốc, em có thể hay không?
Điền Chính Quốc á khẩu, nhất thời lúng túng không biết phải làm sao. Kim Thái Minh nhìn cậu trừng mắt không nói gì lòng lại cảm thấy lo lắng.
- Hay, chỉ làm bạn với tôi, em cũng không muốn?
- Thái Minh, tôi biết cậu trước nay vẫn tốt với tôi, chúng ta...tôi...
- ... _ Kim Thái Minh im lặng chờ đợi.
- Vậy, chúng ta vẫn làm bạn có được hay không? Cậu rất tốt, đừng mãi suy nghĩ về người như tôi, tôi không chắc tương lai có thể đến với cậu, tôi chỉ cần cậu là bạn mà thôi... Thời gian qua đi, tôi sẽ khiến cậu từ bỏ... _ Vẫn chưa nói xong Kim Thái Minh đã ngờ ôm cậu vào lòng.
- Kim Thái Minh!!!!!...
- Chính Quốc, cảm ơn nhé... Vậy, chúng ta trở lại làm bạn...
Điền Chính Quốc không thoải mái tự thoát ra khỏi cái ôm kìa, Kim Thái Minh không để ý chuyện này, vẫn vui vẻ cười.
- Chính Quốc, lạnh quá... Chúng ta vào nhà đi có được không? _ Kim Thái Minh đưa ra yêu cầu, lúc này Điền Chính Quốc mới nhận ra, vội vàng tránh người qua cho anh đi vào nhà.
- Chính Quốc, tôi có mua thức ăn tẩm bổ cho em, em phải ăn hết đi nha. Em gầy quá, nhìn em như vậy giống người đang mang thai sao? _ Kim Thái Minh đi vào nhà bếp, đặt hai cái túi to lên bàn, bên cạnh những món ăn cậu vừa bày lên.
- Cậu mua nhiều như vậy... Tôi đã nấu xong bữa trưa rồi.
- Không sao tôi cũng muốn ăn trưa ở đây mà...
Đúng lúc đó, chuông cửa lại vang lên, Điền Chính Quốc không nói lời nào, để Kim Thái Minh tự nhiên như ở nhà, đem những món ăn trong túi bày lên bàn.
Lúc Chính Quốc quay vào trong bếp, đi theo đằng sau là một người nữa.
- Anh Chính Quốc, ngại quá, em quên mất hôm nay bà nội về quê, nên chưa mua thức ăn về nấu gì hết. _ Yên Vũ đặt chiếc cặp của mình trên ghế sofa ngoài phòng khách, theo sau cậu đi vào bếp.
- Không sao, Yên Vũ, vừa đúng lúc anh đang chuẩn bị ăn trưa mà đồ ăn lại nhiều, anh còn thấy may mắn vì em đến rất đúng lúc đó.
- Nhà anh có khách sao? Người này là... _ Lúc này Yên Vũ mới nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt trong nhà cậu. Hơn nữa, cậu nhận ra, người này không phải người bình thường... Chính là đàn anh khoá trên cũng là phó tổng Kim thị, Kim Thái Minh.
- Ah, đây là bạn của anh, bọn anh từng học cùng lớp. Em mau vào bàn ngồi đi. _ Chính Quốc đi lấy thêm bát.
Yên Vũ gật đầu ngồi vào bàn ăn, cẩn thận đánh giá về mối quan hệ của Kim Thái Minh với cậu.
- Yên Vũ, hoá ra nhà cậu cũng ở khu này. _ Kim Thái Minh bắn ra một tia nhìn, quan sát độ thân thiết của cậu với thằng nhóc này, không phải bình thường. Hơn nữa ánh mắt này của cậu nhóc khóa dưới nhìn cậu khẳng định không phải là ánh của một cậu em hàng xóm. Nghĩ tới đó, lòng Kim Thái Minh lại trở nên cảnh giác.
- Tiền bối hoá ra là bạn của anh Chính Quốc a. _ Yên Vũ nở nụ cười hiền lành trả lời.
- Ah, tôi quên mất hai người học cùng trường nhỉ. _ Chính Quốc lấy bát xong, chậm rãi quay lại bàn ăn.
- Đúng vậy, đàn em khoá dưới có thành tích xuất sắc hoá ra là hàng xóm của cậu nhỉ.
- Đúng vậy, là anh Chính Quốc giúp em đậu vào Tây Chấn, cũng là anh ấy giúp đỡ rất nhiều em mới có được thành tích này.
- Hoá ra là như vậy, vậy chúng ta là người quen cả rồi... _ Kim Thái Minh kéo lên một nụ cười, thế nhưng ánh mắt lại chẳng thân thiện một chút nào.
- Chính Quốc, chúng ta ăn cơm thôi, cậu phải ăn cái này...Tôi tìm em lâu như vậy, khi tìm thấy lại nhìn em gầy như vậy rất đau long. _ Kim Thái Minh quay sang cười với cậu, gắp một cái đùi gà thật to đặt vào bát của cậu, tiện thể, nói thêm một số câu khiến Chính Quốc đang ăn cơm, không tự nhiên ho khan vài tiếng.
Kim Thái Minh cẩn thận đưa khăn giấy tới muốn lau cho cậu nhưng bị Chính Quốc cản lại được.
Yên Vũ nhìn cảnh này, hoàn toàn nhận ra tình huống hiện tại, cũng nhận ra là Kim Thái Minh đang có hành động theo đuổi Chính Quốc, trong lòng bắt đầu nổi gió lớn.
Suốt bữa ăn, Điền Chính Quốc vẫn không hề hay biết, hai kẻ đang ngồi đối diện nhau kia không ngừng dùng ánh mắt bắn tia điện qua lại....
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương