Trịnh Thiên Mỹ sau khi sinh theo ý Kim phu nhân thì đã chuyển về nhà lớn Kim gia để tiện chăm sóc, Kim Thái Hanh theo đó cũng trở về nhà lớn sống, công việc cũng tạm gác lại, vẫn là dành nhiều thời gian ở bên Trịnh Thiên Mỹ và còn trai hắn.
Kim Thái Hanh im lặng trong thư phòng, trong phòng ánh sáng yếu ớt, khói thuốc lá tràn ngập trong phòng, thế nhưng vẫn không thể làm dịu đi nỗi nhớ nhung đang ngày càng tàn bạo cấu xé lồng ngực hắn. Hắn như con nghiện nhíu chặt mày, trong tay nắm chặt đôi nhẫn kia. Hắn thống hận nhất chính là bản thân mình, tại sao cho dù đã bắt chính mình hàng ngày phải thật chú tâm chăm sóc Trịnh Thiên Mỹ, rằng hắn phải thỏa mãn với những thứ hiện tại, ép bản thân không được nghĩ đến bóng dáng người nọ.
Thế nhưng càng muốn quên, hắn lại càng phải chịu dày vò trong chính những giấc mộng mỗi đêm của mình. Hắn nhìn thấy người nọ vì hắn mà rơi nước mắt, vì hắn mà kéo lên nụ cười ngốc nghếch, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của người nọ lúc bị hắn thẳng lời đuổi đi... cứ thế, Điền Chính Quốc dần tan biến trong nước mắt. Kim Thái Hanh nhẹ nhắm mắt ăn tĩnh, không hề hay biết khoé mắt mình tuôn xuống giọt lệ. Những ngày này bản thân tự dìm mình trong niềm vui với đứa con mới ra đời cũng chỉ muốn một giây quên đi cố nhân.
"Đing Đong"
Điền Chính Quốc gập lại máy tính, thở dài. Trong đầu vẫn quanh quẩn những dòng tin viết về đứa trẻ Kim gia mới chào đời.
Nếu đã muốn từ bỏ, cớ sao vẫn không thể quên?
Đứng dậy ra ngoài mở cửa, người đứng bên ngoài, vẫn là Kim Thái Minh mỉm cười bên ngoài chờ cậu.
- Chính Quốc, đã ăn sáng chưa vậy? Tôi mang đồ ăn sáng tới chúng ta cùng ăn đây. _ Kim Thái Minh giơ cao chiếc túi, nhìn thấy cậu né chỗ cho mình đi vào, liền nở nụ cười tươi rói đi theo cậu.
- Chính Quốc, thế nào? Máy tính này dùng được chứ? Em sống buồn chán như vậy, thực sự rất hại cho đứa bé trong bụng. Nên tìm thứ gì đó để giải trí.
- Thái Minh, cậu không đi làm sao?
- Hôm qua tăng ca rồi... _ Kim Thái Minh nhún nhún vai, thản nhiên đứng dậy đi vào bếp.
- Cậu... _ Thực ra không cần như vậy với tôi.
- Mau mau lại đây ăn sáng đi, những thứ này đều do tôi dặn dì Trương nấu đó, rất tốt cho em bé.
Nhìn thấy Điền Chính Quốc vẫn đứng yên không nhúc nhích, anh ôn nhu để thức ăn trên bàn, tiến tới trước mặt cậu.
- Sao vậy? Không khỏe sao? Tôi đưa em đến bệnh viện nhé.
- Không phải, Thái Minh, đừng như vậy nữa, tôi không thể. _ Nước mắt rơi xuống gò má, từng giọt rơi xuống, như một con dao nhọn đâm vào tim Kim Thái Minh. Anh đau lòng ôm lấy cậu.
- Chính Quốc thật ngốc. Không phải như vậy, cho dù em không thể yêu tôi, tôi cũng sẽ chiếu cố em thật tốt, chính vì tôi muốn như vậy, em không biết đâu, được bên em như vậy, tôi cũng đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
- Tôi...
- Được rồi, không phải tôi tự nguyện đi theo em sao? Em không cần phải suy nghĩ gì cả, thay vào đó, đồng ý để tôi chăm sóc em là được.
Anh buông cậu ra, lâu đi nước mắt của cậu, mỉm cười.
- Mau ăn sáng thôi nào, Dì Trương đã phải nấu rất lâu đó... Cứ suy nghĩ nhiều như vậy, đứa bé sinh ra sẽ thành kẻ đa nghĩ suy nghĩ nhiều mất thôi.
- Không thể... _ Điền Chính Quốc lau nước mắt, bước tới bàn ăn.
- Như vậy không phải tốt rồi sao?
...
Bữa ăn kết thúc, Kim Thái Minh thoải mái nằm trong phòng khách một lúc sau đó nhận được điện thoại ở nhà gọi tới, liền vui vẻ chuẩn bị rời đi.
- Chính Quốc, ba tỉnh rồi, tuy chưa thể nói chuyện, thế nhưng, tỉnh lại như vậy rồi, ngày ba khỏi bệnh cũng không phải là không thể. Tôi đi trước, chiều sẽ lại qua đây.
- Ấy, đi cẩn thận... _ Kim Thái Minh chạy vội ra ngoài khiến Điền Chính Quốc ôm bụng lớn cũng không kịp nói câu nào nữa.
...
Kim Thái Minh bước vào Kim gia chính là đi vào bếp căn dặn đầu bếp cùng dì Trương một chút.
- Dì Trương nói họ nấu chút cháo dinh dưỡng cho ba tôi đi, còn nữa, dì nấu giúp tôi mấy món bổ dưỡng cho người sắp sinh giúp tôi đi, chiều tối tôi sẽ đem đi...
- Nhị thiếu gia, cháo của lão gia đã xong rồi ạ. _ Dì Trương kính cẩn nói.
- Vậy dì đưa đây tôi mang lên luôn, dì ở đây nấu mấy món tôi dặn đi.
- Đây thưa thiếu gia...
Kim Thái Minh nhận lấy khay cháo, rất nhanh đã đi tới được phòng của Kim Thái Phong đúng lúc Kim Thái Hanh cùng Trịnh Thiên Mỹ đang đứng bên ngoài cửa. Nguyên lai vẫn là Trịnh Thiên Mỹ muốn vào trong nhưng bị Kim Thái Hanh giữ lại bên ngoài.
- Thiên Mỹ, ba anh vừa tỉnh, em vào trong không tiện, tốt nhất đi xem Tiểu Tân đã thức hay chưa vẫn hơn.
- Thái Hanh, anh nói như thế sao được, ông ấy là ba chồng em, làm sao không thể để em đi vào cơ chứ... _ Trịnh Thiên Mỹ ủy khuất.
- Haha... Thật là một trò cười nhỉ? Cô nghĩ cô bắt người làm trong nhà gọi cô ba tiếng thiếu phu nhân tức là cô đã là người nhà họ Kim hay sao? Cũng đừng có quên sớm như vậy chứ nhỉ. Ba tôi trở nên như vậy, phần của cô không ít đâu, giờ ba tôi vừa tỉnh, không lẽ cô lại còn muốn hại ông ấy tức chết luôn hay sao? Tốt nhất nếu còn có chút liêm sỉ nào, làm ơn, tránh xa khu vực này ra một chút... _ Kim Thái Minh nói đủ, chỉnh lại khuôn mặt đang nhăn nhó của mình thành tươi tắn bước vào trong.
- Thái Hanh... Anh xem... _ Trịnh Thiên Mỹ tức giận không biết để đi đâu, nhất thời không thể nói nên lời.
- Thôi được rồi, em ở ngoài chờ anh là được rồi... _ Nói rồi hắn quay người bước vào trong phòng.
Kim Thái Minh đắc ý bước theo sau hắn đi vào.
Trịnh Thiên Mỹ tức giận, tay nắm thành quyền, dậm chân một cái rồi bỏ đi.
...
Ở trong phòng Kim Thái Phong một hồi lâu, hỏi thăm đã hỏi, xin tha thứ cũng đã xin, hiện tại cũng không thể không cưới Trịnh Thiên Mỹ vào cửa, bên cạnh Kim phu nhân luôn miệng giúp Kim Thái Hanh khuyên nhủ, tạm thời mọi chuyện cứ quyết định 3 tháng nữa sẽ tiến hành hôn lễ. Kim Thái Phong tuy không thể biểu hiện gì lớn nhưng gân xanh đã nổi lên chứng minh ông đang tức giận như thế nào.
- Thái Phong, ông cũng không thể ngăn cản được mãi, cháu nội cũng đã sinh rồi, ông còn không để chúng nó đến với nhau sao? Chính Quốc hiện tại không thấy thông tin, có thể ra nước ngoài rồi, lúc ly hôn hẳn Thái Hanh đã cho nó tiền đi? Ông cũng đừng...
- Mẹ!!!! _ Kim Thái Minh càng nghe càng không lọt nổi nữa liền cắt ngang lời bà.
- Thái Minh..con... Thôi được rồi Thái Hanh, chúng ta ra ngoài đi xem Tiểu Tân một chút, Thái Phong, ông nghỉ ngơi đi... _ Kim phu nhân kéo Kim Thái Hanh ra ngoài.
Hiện tại chỉ còn Kim Thái Minh ở lại.
- Ba...
Kim Thái Phong nhắm mắt, không muốn nghe bất cứ thứ gì nữa. Đoán được tâm trạng lúc này của ông, Kim Thái Minh thở ra một hơi, mỉm cười ngồi xuống bên giường.
- Ba... Con biết ba hiện tại muốn tìm Chính Quốc trở về... Ba, ba yên tâm dưỡng bệnh thật tốt. Con chính là tìm thấy cậu ấy rồi, chuyện này vẫn chưa ai biết, ba yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt... _ Anh mỉm cười, kéo chăn lên cao đắp cho Kim Thái Phong, sau đó mới rời khỏi phòng.
Lúc xuống lầu, nhìn đồng hồ trên tay mới nhận ra đã gần trưa, liền gọi vào nhà bếp.
- Dì Trương, thứ tôi dặn dì đã xong chưa vậy?
Không lâu sau, Dì Trương trên tay xách một túi to bên trong là hộp giữ nhiệt đựng những thứ vừa chuẩn bị xong.
- Ai, nhị thiếu gia, cậu đi ngay sao? Cậu không ăn ở nhà sao? _ Dì Trương đưa túi lớn cho Kim Thái Minh, không quên hỏi thăm.
- Không, mọi người cứ ăn trưa đi... _ Anh mỉm cười, không phải như vậy sẽ lại có thể cùng cậu ăn cơm sao?
- Ai nha Thái Minh à, nghe nói cháu gần đây hãy dặn Dì Trương nấu đồ dưỡng thai, hôm nay cũng nhiều đồ như vậy, lại còn tốt cho người mang thai sắp sinh, chẳng lẽ Kim gia lại sắp có hỉ sự a? _ Người này không ai khác chính là người cô tên Hà Nhu của anh, người cô này mấy ngày nay cũng thường xuyên lui tới đây với lí do thăm Trịnh Thiên Mỹ mới sinh. Kim Thái Minh cũng chẳng muốn nhiều lời gì, mấy ngày nay nếu không phải được lui tới chỗ Chính Quốc cắm rễ, đổi lại ở nhà đụng mặt Trịnh Thiên Mỹ không phải sẽ sớm chết vì tức sao?
Nghĩ tới Điền Chính Quốc, khóe miệng anh không kìm được kéo lên một nụ cười khiến biết bao người phải siêu lòng đổ gục.
- Nhìn kìa nhìn kìa, vậy là đúng rồi? Lần trước nghe nói cháu chia tay với con bé Nhã Ân, cô nghĩ hẳn là có chuyện rồi. Hẳn là cháu yêu người kia lắm mới như vậy? Nên đem về ra mắt đi chứ?
- Cô Hà Nhu, cháu cũng muốn vậy, nhưng không đơn giản vậy đâu. Cháu phải đi rồi, cô ở lại chơi nhé. _ Anh cười thỏa mãn, bước tới phòng khách thấy Kim Thái Hanh đang ngồi uống nước trà đọc báo, lòng không khỏi cao hứng.
"Được rồi, anh cứ việc cưới Trịnh Thiên Mỹ đi, tôi sẽ chăm sóc Chính Quốc..."
Kim Thái Hanh trong lòng cũng nổi lên nghi vấn, hắn biết gần đây Kim Thái Minh có hành động lạ. Người khiến em trai hắn cao hứng như vậy chỉ có một người. Hắn cũng đã kiềm chế bản thân không đi tìm hiểu sự thật, thế nhưng tìm hiểu rồi, nếu thật sự là cậu, hắn có thể đưa cậu trở về sao? Tuy nhiên, những đồ ăn dinh dưỡng cho người mang thai đó, đã khiến hắn yên tâm đi phần nào, người mang thai, sao có thể là cậu?
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương