- Chính Quốc... Chính Quốc à... _ Phác Chí Mẫn lo lắng đặt thìa xuống, nhìn theo Điền Chính Quốc lao nhanh vào phòng vệ sinh nôn hết thức ăn vừa ăn ra ngoài. - Chính Quốc, hay hôm này tôi nghỉ ở nhà chăm sóc cậu nhé. Cậu cứ như vậy làm tôi lo lắng cũng không thể yên tâm đi làm việc được. _ Nhìn thấy Điền Chính Quốc mệt mỏi chậm rãi trở lại bàn ăn, Chí Mẫn sốt ruột hỏi. - Không sao đâu Chí Mẫn, tôi vẫn ổn mà. Mấy hôm nay tôi cũng cố gắng ăn nhiều hơn rồi. _ Chính Quốc xua tay. - Cậu như vậy cũng không được, tôi dẫn cậu tới chỗ chị Yến nha? - Chí Mẫn, cậu làm vậy tôi lại cảm thấy áy náy lắm, cậu cứ lo công việc của cậu vẫn hơn mà, tôi tự chăm sóc được bản thân, cũng không cảm thấy áy náy nữa. -... _ Chí Mẫn chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm với suy nghĩ của cậu, sáng hôm đó vẫn lề mề cùng Trịnh Hạo Thạc đi làm. ... - Anh Chính Quốc, hai tuần nữa em phải thi rồi... - Chúc cậu thi tốt... _ Chính Quốc ngồi đối diện, không để ý đến Yên Vũ đang nằm dài trên bàn, tay đều đều đan len. - Anh thấy em như vậy có thể thi đậu hay không? Em hơi lo lắng, dù vào đó học phí không cao thế nhưng vì tốt nghiệp xong sẽ vào Kim thị làm việc, yêu cầu rất cao, mỗi năm cũng rất nhiều người vào đó học rồi vẫn bị loại. _ Yên Vũ thở dài. - Chỉ cần cố hết sức là được, Kim thị coi trọng người tài, không đậu cũng có thể học trường khác, xin vào Kim thị làm sau cũng được. - Nhưng nếu lúc đó, đợi em có nhiều tiền chỉ sợ bà cũng đã không còn. _ Nói rồi lại ủ rũ ngồi thẳng người giải bài tập. - Anh đã nói sẽ giúp em thi đậu rồi mà. _ Điền Chính Quốc mỉm cười, cậu biết Yên Vũ là người thông minh, chỉ cần cố gắng chăm chỉ, thi đậu vào đại học Tây Chấn của Kim thị là chuyện không khó. Điền Chính Quốc xuống bếp lấy lên một đĩa hoa quả, công việc nhà đã hoàn thành, chỉ đợi tới giờ sẽ nấu cơm tối đợi hai người Chí Mẫn, Hạo Thạc về sẽ cùng nhau ăn tối. - Anh Chính Quốc, đứa bé... Khi nào sẽ chào đời vậy? _ Yên Vũ hơi nhìn bụng cậu nhô lên dưới lớp áo phông rộng. Chính Quốc nghe câu hỏi này sửng sốt một lúc, sau đó cũng thở dài mỉm cười. - Có vẻ là sau Giáng sinh... - Anh có việc gì nặng, cứ gọi em giúp nhé, người anh nhỏ con như vậy, làm việc nặng sẽ rất ảnh hưởng cho đứa bé. _ Yên Vũ gãi gãi đầu, đưa ra đề nghị. - Việc của anh là giúp cậu đậu vào Tây Chấn đó, giúp anh thật tốt nha. Thôi, mau làm bài tập tiếp đi. Luyện kĩ phần này một chút, nó rất quan trọng. -... _ Yên Vũ tiếp tục làm bài, Điền Chính Quốc trở lại với giỏ len của mình, không bao lâu, những thứ trên tay cậu đã trở thành một chiếc mũ nhỏ nhắn. ... Thời gian chậm rãi qua đi từng ngày, đứa bé của Điền Chính Quốc chỉ cần 2 tháng nữa sẽ được sinh ra đời. Hạo Thạc và Chí Mẫn tháng trước vừa trở về Trịnh gia. Gia chủ Trịnh gia lâm bệnh nặng, Trịnh thị bị người trong nhà đấu đá tranh giành có nguy cơ sắp sụp đổ, Trịnh Hạo Thạc bị gọi về, theo đó cha mẹ Trịnh Hạo Thạc cũng phải bằng lòng chấp nhận Chí Mẫn. Trịnh Hạo Thạc trở về không lâu, Trịnh thị dần ổn định trở lại, Trịnh lão gia cũng có thể yên tâm đi chữa bệnh. Hiện tại, chỉ còn mình cậu sống trong ngôi nhà này, khi vừa rời đi, Trịnh Hạo Thạc đã tìm nhiều người đến xây lại ngôi nhà, lắp đặt các thiết bị đầy đủ trong nhà giúp Điền Chính Quốc sống ở đây không gặp khó khăn gì nhiều, bên cạnh đó còn ngỏ ý muốn tìm cho cậu một người giúp việc thế nhưng đã bị cậu từ chối. Bước vào ngôi nhà mới, Điền Chính Quốc cảm thấy thật xa lạ, thật trống trải, ngôi nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi thế nhưng từ nay chỉ mình cậu ở đây rồi. ... - Lão Nhị... _ Nhìn thấy Kim Thái Minh bước ra từ phòng họp, J nhanh chóng đi tới. - Sao lại tới đây? Tôi đang định tới Kim bang. _ Kim Thái Minh cả người toát ra soái khí, khuôn mặt nghiêm nghị trưởng thành hơn trước rất nhiều. J đang định thông báo gì đó bất ngờ nhìn thấy Kim Thái Hanh cùng Kim Nam Tuấn cũng bước ra khỏi phòng họp, đành tạm thời dừng lại, cúi đầu chào. - Lão Đại, Nam thiếu... Kim Thái Hanh nhìn thấy J, ánh mắt cũng hơi dừng lại. - Có chuyện gì sao? _ Hắn nhíu mày, lạnh giọng hỏi. J hơi lúng túng không biết nên nói như thế nào, nhận ra điều đó Kim Thái Minh phản ứng nhanh chóng, chen qua trước mặt Kim Thái Hanh thay J trả lời. - Anh cả, không có gì, em có giao cho J điều tra một số việc. Em nghe nói anh hôm nay dẫn vợ qua thăm ba mẹ, tốt nhất đừng chọc giận ba đấy... _ Kim Thái Minh cười lạnh, thời gian qua, mối quan hệ của anh em hai người không tốt lên chút nào, ngược lại, càng giống như đối đầu, xa cách. - Thái Hanh, còn sớm, có muốn đi uống mấy ly không? _ Kim Nam Tuấn phía sau lên tiếng, kéo lại Kim Thái Hanh đang tỏa ra hàn khí không ngừng. Kim Thái Minh vẫn giữ nguyên nụ cười, lại lên tiếng. - Nếu không có việc gì, em còn có việc phải đi trước. _ Nói xong liền rời đi trước. - Có vẻ như em trai cậu có tin tức gì rồi. _ Kim Nam Tuấn bật cười nhìn theo Kim Thái Minh rời đi. -... - Kim Thái Hanh, nếu nói không quan tâm, việc gì phải tức giận như vậy? Không phải gần đây cậu với Trịnh Thiên Mỹ rất tốt sao? Vài ngày nữa là sinh ấy nhỉ? Chúc mừng nha. _ Kim Nam Tuấn thản nhiên buông lời châm chọc, cảm thấy ánh mắt sắc lạnh bắn về phía mình mới cười ha ha đi trước. Trước mặt Kim Thái Minh nói đi uống rượu, nhưng cũng chỉ nói vậy thôi, Kim Nam Tuấn hắn còn phải tới Thạc thị đợi Thạc Trân tan làm nữa. Kim Thái Hanh đứng lặng người suy nghĩ gì đó sau đó cũng đi tới thang máy đi xuống hầm để xe. ... Kim Thái Hanh vừa bước vào nhà đã thấy người giúp việc mới từ nhà lớn Kim gia sang đây giúp việc chạy tới chạy lui, bởi vì tính tình Trịnh Thiên Mỹ càng ngày càng khó hầu hạ cho nên trong vòng 7 tháng đã thấy 4 người giúp việc... Trịnh Thiên Mỹ ngày từ bên ngoài đã nghe tiếng la hét đi vào cảnh tượng còn lộn xộn hơn. Trịnh Thiên Mỹ ôm bụng kêu đau, chị người giúp việc chạy đi lấy điện thoại gọi cho hắn may thay hắn đã về kịp lúc. - Chuyện gì xảy ra vậy? Thiên Mỹ sao lại như vậy? _ Hắn nhíu mày, ném áo khoác lên trên ghế sofa đi tới ngồi xụp bên cạnh Trịnh Thiên Mỹ đang ôm bụng kêu đau. - Thái Hanh... Em đau quá... Bụng em rất đâu... Hình như sắp sinh rồi... - Thiếu gia, thiếu phu nhân hôm nay ra ngoài gặp bạn bè, lúc trở về liền bắt đầu ôm bụng... Hình như...hình như thiếu phu nhân sắp sinh tiểu thiếu gia rồi... _ Chị giúp việc vội vã thông báo lại. Kim Thái Hanh liếc nhanh tới đôi giày cao gót vẫn chưa được tháo ra khỏi chân, hắn chỉ nhíu chặt mày hơn liền bế ngang Trịnh Thiên Mỹ ra ngoài xe. - Gọi điện cho mẹ tôi tới bệnh viện ngay đi, sau đó chuẩn bị đồ đạc đem tới bệnh viện. _ Dặn dò xong hắn liền phóng xe đi nhanh. ... Bác sĩ bệnh viện Kim gia sau khi nhận được tin đã đợi sẵn ngay từ bên ngoài, bên trong đã chuẩn bị sẵn sàng. - Thiếu gia, Trịnh tiểu thư sắp sinh rồi, cậu cứ yên tâm đợi bên ngoài, chúng tôi sẽ cố gắng đảm bảo mẹ tròn con vuông... Bác sĩ đi vào trong phòng sinh, còn Kim Thái Hanh đứng đợi bên ngoài, tâm khẽ động, cảm xúc hỗn tạp rối loạn trong lòng hắn không ngừng nghỉ. Hắn tự trấn an bản thân rằng, bởi vì con hắn sắp chào đời, hắn chỉ đang hạnh phúc... ... - Lão Nhị, tôi tìm thấy chỗ của cậu Điền rồi... _ J vừa lái xe vừa đều đều thông báo tin vừa tìm được. - Tìm thấy rồi? Cậu ấy ở đâu? _ Kim Thái Minh không giấu nổi vui mừng, từ đằng sau kích động hỏi lại. - Chúng tôi phát hiện ra Trịnh Hạo Thạc của Trịnh thị sau khi trở lại đã tìm người xây lại thật nhanh ngôi nhà trước kia anh ta cùng Phác Chí Mẫn sống, hoá ra, thật sự không chỉ có mỗi hai người đó sống trong ngôi nhà kia. - Chính Quốc đúng là đang ở đó? - Đúng vậy, Trịnh Hạo Thạc sau khi về lại Trịnh gia, chỉ còn cậu Điền sống ở đó, liền tìm người tới xây lại ngôi nhà kia cho cậu Điền. Hơn nữa, chúng tôi cũng mới biết, cậu Điền đang mang thai... - Mang thai?? - Đúng vậy... "Chính Quốc thật sự có con với anh cả...sao lại có thể đúng lúc như vậy. Thật sự ông trời lại trêu người như vậy..." - Đến chỗ Chính Quốc ngày đi... - Vâng... ... Điền Chính Quốc vừa tắm xong sạch sẽ, mặc trên người bộ quần áo rộng rãi, ôm bụng đã lớn tắt đèn phòng khách cùng đèn nhà bếp để chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng chuông ngoài cửa vang lên. Đành nặng nề chậm chạp ra ngoài mở cửa. Bởi vì Yên Vũ vừa tới chơi có để quên quyển sách nên cậu nghĩ thầm rằng có thể Yên Vũ tới lấy sách. - Yên Vũ, em tới lấy sách hả? _ Cậu vừa mở cửa đã nói ngày ra ngoài thế nhưng khi cánh cửa mở ra, người bên ngoài không phải cậu sinh viên Yên Vũ. - Chính Quốc...