Cộc cộc cộc...
- Chí Mẫn, hai người các cậu trưa nay muốn ăn gì? Tôi chuẩn bị đi chợ rồi đây.
Cộc cộc cộc...
Không nghe thấy tiếng trả lời, Chính Quốc đành phải khoác áo khoác lên người cầm lấy ví và chuẩn bị ra ngoài.
Tiết trời tháng 6, thời tiết nóng nực đôi lúc lại ào tới một cơn mưa bất chợt, vì vậy, lúc có dự định ra ngoài, Điền Chính Quốc đều không quên xem dự báo thời tiết.
Khu chợ này cách khá xa khu cậu sống, thế nhưng Điền Chính Quốc lại thích tới đây mua thức ăn hơn, có thể luyện tập sức khỏe, thực phẩm ở đây cũng rất tươi ngon, đều là những thứ vừa được thu hoạch đem bán. Thế nhưng nó cũng khiến cậu gặp không ít khó khăn, khu chợ giữa buổi thế nhưng lại rất đông đúc, người qua lại vẫn luôn va phải nhau, Điền Chính Quốc như thói quen không bỏ được, tới khu vực bán cá dự định mua cá về nấu cho Chí Mẫn thế nhưng mùi lẫn lộn trong chợ khiến cậu cố nén cơn buồn nôn đang dâng lên.
Chật vật cả buổi, Điền Chính Quốc xách trên tay 2 túi thực phẩm đầy ắp. Đứa bé đã lớn hơn rồi, cậu không thể hàng ngày chùm kín áo khoác để ra ngoài mua đồ được, vậy nên quyết định một lần mua cho cả mấy ngày liền đi vậy.
Thời tiết mùa hè với những cơn mưa rào bất chợt, Điền Chính Quốc càng chật vật hơn, cho dù có đem theo ô đi nữa, cậu cũng không thể một tay xách hết 2 túi đồ này được đành đi vội tới trước một cửa hàng sách có mái hiên rộng trú tạm, nhìn bên trong có vẻ cũ kĩ nhưng lại rất ấm áp, mặc dù vậy cậu cũng không có ý định bước vào bên trong, nhìn dòng xe hối hả dưới cơn mưa rào cũng rất thú vị.
Cơn mưa có vẻ càng ngày càng to hơn, Điền Chính Quốc khẽ kéo kín áo trên người, kiên nhẫn đợi cơn mưa tạnh dần.
...
- Alo, Thiên Mỹ... _ Kim Thái Hanh ngồi trong xe, chiếc xe dừng lại, đậu gần một tiệm sách cũ, cơn mưa rào bên ngoài ngày một lớn dần, hắn hiện tại vẫn chưa muốn về nhà cho lắm, đành dừng xe lại bên đường, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì Trịnh Thiên Mỹ gọi tới.
"Thái Hanh, anh đã tan làm chưa vậy? Em đột nhiên muốn ăn gà hầm thuốc, anh lúc về ghé mua cho em nhé?"
- Em muốn ăn gì nữa không?
"Hừm... Em muốn đi shopping mua đồ mới, cả ngày chỉ có thể đi lại trong nhà, em buồn sắp chết rồi đây này." _ Trịnh Thiên Mỹ phụng phịu.
- Em có thể làm việc nhà, hay học cách chăm sóc em bé từ bây giờ.
"Không được, việc nhà là của chị giúp việc, sau này em bé ra đời, chúng ta chỉ cần tìm bảo mẫu cho nó là được, sau khi sinh một thời gian, em phải giảm cân lại nữa, thực sự không có thời gian chăm sóc đâu. Hơn nữa, chúng ta cần không gian riêng tư mà."
- Thiên Mỹ... _ Kim Thái Hanh trầm giọng, hắn không thích điều này.
- ...
- Ngày trước em đã nói, con chúng ta, phải để chúng ta chăm sóc, hiện tại em muốn tìm người chăm sóc nó là sao?
"Thôi được rồi, em đi nghỉ đây..." _ Trịnh Thiên Mỹ khó chịu nói, ngay sau đó cuộc gọi đã kết thúc. Kim Thái Hanh mệt mỏi tựa người vào ghế, hắn không thể hiểu nổi, Trịnh Thiên Mỹ vì đâu đã thay đổi rất nhiều...
...
Chính Quốc buồn chán đưa tay ra hứng nước mưa, có vẻ như phải đợi lâu hơn rồi. Đưa tay hứng dòng nước lạnh chảy từ trên mái hiên khẽ rùng mình một cái. Lâu lâu nhìn tới chiếc xe màu đen đậu bên lề đường, có vẻ chủ nhân chiếc xe không có ý định đi vào cửa hàng sách hay bất kì quán nào bên cạnh, có vẻ đang nghe điện thoại?
Cậu đứng đó khoảng 30 phút sau, cơn mưa tạnh dần mới tiếp tục trở về nhà.
- Anh Chính Quốc, anh mới đi chợ về sao? _ Đang chậm rãi bước lên từng bậc thang thì nghe tiếng gọi từ đằng sau. Cậu quay lại mới phát hiện đầu bậc thang phía dưới có cậu con trai đang gọi mình.
- Yên Vũ, lại cúp tiết nữa sao?
- Không có nhé, em đang quyết tâm đậu đại học, làm sao cúp tiết được. Chỉ là chiều nay em được nghỉ thôi, đưa đây em xách giúp anh. _ Cậu còn trai tên Yên Vũ cao lớn với gương mặt tuấn tú chạy nhanh tới chỗ của cậu.
- Anh Chính Quốc, em có mấy bài vẫn chưa hiểu, chiều anh chỉ bài giúp em nhé.
Điền Chính Quốc bật cười.
- Mấy bài thôi sao?
- Haha, cũng khá là nhiều... _ Yên Vũ cũng bật cười, nếu không bởi vì đang xách đồ giúp Chính Quốc thì sẽ lại theo thói quen đưa tay lên gãi tóc.
Hai người cùng nhau đi lên từ từng bậc thang tới khu nhà phía trên đỉnh đồi.
Nói về cậu con trai tên Yên Vũ, Điền Chính Quốc coi giống như là một cậu em trai của mình vậy, suốt một tháng trời, cậu thiếu niên hàng xóm bỗng dưng lại luôn quấn lấy cậu, với lí do muốn cậu kèm học thêm cho mình. Yên Vũ năm nay 17 tuổi, cha mẹ đã đều qua đời vì tai nạn giao thông khi cậu mới chỉ 2 tuổi, hiện tại Yên Vũ sống với bà nội trong ngôi nhà nhỏ sát vách nhà Phác Chí Mẫn với một quán ăn nhỏ của bà. Điền Chính Quốc vui vẻ giúp đỡ hai bà cháu vì cảm thấy Yên Vũ cũng giống mình vậy. Cậu nhóc Yên Vũ với mục tiêu muốn được vào Kim thị làm việc, kiếm tiền phụng dưỡng bà nội đã già yếu của mình. Thế nhưng vì gia cảnh khó khăn, Yên Vũ thường xuyên cúp học về nhà phụ giúp bà nội, thế nên kết quả học tập không tốt, cậu cũng đang giai đoạn phải ôn thi Đại học...
Trong khu nhà cậu sống ngoài Trịnh Hạo Thạc và Chí Mẫn ra cũng chỉ có Yên Vũ biết cậu đang mang thai, lúc đó, cậu nhóc cũng chỉ nói: "Anh yên tâm, em sẽ không nói với ai cả, cũng sẽ không xa lánh kì thị anh. Bởi vì em từ trước nay chỉ có một người bạn thân, thế nhưng, cậu ấy không còn nữa, chỉ vì bọn họ kì thị cậu ấy, xa lánh cậu ấy..."
- Anh Chính Quốc, anh nói xem, với lực học như vậy, sau này em có thể vào Kim thị được hay không?
- Anh sẽ giúp em.
- Cảm ơn anh...
...
- Chính Quốc à, cậu về rồi hả, í, Yên Vũ. _ Chí Mẫn thân toàn mồ hôi nhễ nhại, bận rộn kéo kéo, đẩy đẩy một cái tủ.
- Chí Mẫn, cậu đang... _ Chính Quốc ái ngại nhìn đống lộn xộn trong phòng khách.
- Chính Quốc, sáng nay tôi có ý tưởng dọn nhà một chút, không ngờ lại làm đổ vỡ một số thứ, tôi đang dọn lại đây haha. _ Chí Mẫn cười gượng, cùng lúc Trịnh Hạo Thạc cũng bận rộn sắp xếp đống đồ đổ vỡ ra ngoài, kể ra cũng là do những thứ này cũng đã cũ kĩ ọt ẹt hết cả rồi, Điền Chính Quốc vẫn luôn muốn mang chúng ra ngoài để mở rộng thêm không gian trong nhà, đơn dẹp cũng dễ dàng hơn.
- Vậy tôi vào bếp nấu thức ăn cho hai người, chắc vẫn chưa ăn gì đúng không? Yên Vũ, em ở lại ăn cơm cùng bọn anh nhé. _ Chính Quốc cất ví tiền, nhanh chóng xắn tay áo bắt đầu nấu bữa trưa.
- Anh Chính Quốc, em chỉ giúp anh xách đồ thôi, em phải về nấu cơm phụ bà rồi, chiều nay em sẽ sang nhờ anh dạy học.
Yên Vũ xách đồ lỉnh kỉnh vào bếp, sau đó cũng nhanh chóng ra về.
Lúc bữa trưa chuẩn bị xong, cũng là lúc Chí Mẫn cùng Hạo Thạc hoàn thành công việc.
- Không phải chứ, Chính Quốc, cậu phải ăn nhiều lên. Cả buổi sáng ở bên ngoài cậu nên ăn nhiều lên, như vậy mới có chất cho đứa bé chứ. _ Chí Mẫn bất mãn nói.
- Không sao Chí Mẫn, hai người cứ ăn tiếp đi, lúc đói tôi lại ăn thôi mà. _ Chính Quốc cười gượng đứng dậy rời khỏi bàn ăn trước.
Điền Chính Quốc về phòng, nhìn căn gác mái chật hẹp của mình, cũng không khỏi buồn bã thêm.
Nghĩ tới vật cậu để vào cặp lúc sánh, vội vàng đem ra.
Một tờ báo với tiêu đề lớn bên ngoài bìa "TRAI TÀI GÁI SẮC, TỔNG TÀI TRẺ TUỔI CÙNG MỐI TÌNH SÂU ĐẬM, TRẢI QUA BAO SÓNG GIÓ CUỐI CÙNG CŨNG ĐÃ CÓ THỂ ẤN ĐỊNH NGÀY VỀ CHUNG MỘT NHÀ." Một tờ báo khác lại ghi "CON DÂU ĐẦU TIÊN CỦA KIM GIA, NGƯỜI MẪU NỔI TIẾNG TRỊNH THIÊN MỸ HẠNH PHÚC CÙNG CHỒNG SẮM SỬA ĐÓN CHÀO ĐỨA BÉ SẮP CHÀO ĐỜI!"
- Anh sắp kết hôn rồi...
Tách...
Biết rằng sẽ đau khi đọc những dòng chữ này, thế nhưng chỉ cần là tin tức của hắn, lại không tự chủ được, lập tức mua những tờ báo này về.
Trái tim co rút đau đớn, không cách nào loại được hình ảnh Kim Thái Hanh ra khỏi đầu mình.
Tiếng khóc không kìm nổi bật ra thành tiếng, cậu tham lam muốn có người chăm sóc mình, muốn có người thân quan tâm cậu, muốn được sống cùng người mình yêu, muốn đứa bé của cậu cũng có một gia đình đầy đủ, cậu vẫn luôn tham lam như vậy, thế nhưng cậu chẳng có gì cả, nhà cửa không có, chả mẹ không có, tiền bạc không có, người mình yêu không một chút nào để mình vào mắt. Trong giấc mơ, Điền Chính Quốc vẫn mơ thấy mình trở về cuộc sống được ở bên hắn, thế nhưng giấc mơ càng đẹp, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, tim đau đến không thở được cho đến khi bản thân tự tỉnh dậy...
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương