- Chính Quốc, hôm nay tới chỗ chị Yến xem chút đi, có vẻ đám người ngoài kia đi rồi đấy... _ Chí Mẫn gãi gãi mái tóc rối mở cửa phòng ngủ đi ra, thấy Chính Quốc đang chuẩn bị nấu cơm ở bếp liền đi vào. - A, Chí Mẫn, cậu dậy rồi sao? - Cậu không cần nấu cơm đâu, dù sao cậu ăn chẳng được bao nhiêu lại ói ra hết, hay hôm nay gọi vài món bổ dưỡng đi, cậu phải cố ăn đi nha... - Không cần tốn kém như vậy... - Tốn kém gì chứ, tiền kiếm ra là để tiêu mà, cậu gầy như vậy đứa bé trong bụng sao lớn được chứ? Tôi đi vệ sinh cá nhân, lát sẽ đặt cơm về. _ Nói xong liền đi tới nhà vệ sinh. Điền Chính Quốc sau đó cũng trở về phòng mình chuẩn bị một chút, tiện thể tính toán một chút mua dần một số đồ dùng khi sinh nở dù sao đàn ông như cậu có thể sinh ra một đứa trẻ quả thật có chút kì lạ, nhân lúc bụng vẫn chưa to lắm, mua đồ dùng cần thiết trước cũng không phải là quá sớm. ... - Thái Hanh... Anh hôm nay không đi làm sao? _ Trịnh Thiên Mỹ nằm trong chăn mệt mỏi nheo mắt hỏi Kim Thái Hanh vừa bước từ trong phòng tắm ra. - Hôm nay anh nghỉ ở nhà với em, mau dậy đi, anh đã dặn chị Lý làm bữa sáng rồi, màu dậy ăn không thì sẽ nguội hết đó. _ Hắn dùng khăn lâu khô tóc mình, một tay gỡ tấm chăn bị Trịnh Thiên Mỹ cuộn chặt ra. - Ưmm... Thái Hanh, em không muốn dậy... Anh cứ việc xuống nhà ăn trước cũng được... Ahh... Anh làm gì vậy hả? _ Trịnh Thiên Mỹ lầm bầm chưa xong đã bị Kim Thái Hanh bế ngang vào trong phòng tắm. Trịnh Thiên Mỹ trong thời kì thai nghén được chăm sao rất tốt, ăn uống đầy đủ, quá trình đó cũng trôi qua nhanh, được chăm sóc kĩ càng như vậy, cân nặng cũng tăng lên không ít. - Sáng này anh sẽ dẫn em đi chọn đồ cho con, vậy nên mau mau thức dậy đi nào... ... Từ khoa phụ sản bệnh viện của Kim gia trở ra, Điền Chính Quốc không về nhà ngay, theo kế hoạch đã định trước, cậu ghé qua trung tâm mua sắm mua một chút đồ, lựa tới lựa lui, rất lâu mới chọn được thứ phù hợp. Bụng của cậu chưa to lắm, dáng người nhỏ gầy tùy tiện mặc một chiếc áo phông rộng cùng một cái áo khoác liền chẳng khác gì những cậu trai bình thường khác. Vì để tránh người của Kim Thái Minh nhận ra, cậu phải đội mũ và đeo khẩu trang mới dám bước ra khỏi nhà. - Chị ơi, tính tiền giúp em... _ Cậu đặt đống đồ đạc vừa mua được. Nữ nhân viên nhanh chóng tính giá tiền cho cậu, rất nhanh đưa cho cậu hoá đơn. Sau khi thanh toán đầy đủ, cậu chật vật xách lên từng túi đồ lớn mà không để ý mình còn thiếu mất một túi nhỏ vẫn còn đặt trên quầy thanh toán. - Cậu gì ơi, ở đây cậu còn để quên một túi đồ này. _ Nữ nhân viên vội gọi cậu lại. - Phiền cô tính giúp tôi số đồ này... Điền Chính Quốc mỉm cười quay lại, đôi mắt cong cong nét cười cảm ơn, lịch sự cúi người cảm ơn nữ nhân viên kia rồi mới nhận lấy túi đồ kia. Kim Thái Hanh sau khi dừng lại nghe điện thoại ở phía xa liền sải bước tiến tới chỗ Trịnh Thiên Mỹ đang đứng. Hai người cứ như thế lướt qua nhau, Điền Chính Quốc hơi cúi đầu nhìn thành quả vừa mua được của mình, lòng thoáng vui vẻ. Kim Thái Hanh đúng lúc cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình. Khoảnh khắc bước qua nhau, Kim Thái Hanh ngửi được một mùi hương dịu nhẹ quen thuộc, mùi hương khiến hắn đứng khựng lại. Mất vài giây để hắn nhận ra mùi hương này thật quen thuộc, lúc hắn nghi ngờ quay người lại đã chẳng phân biệt được ai trong số những người ra vào ở đây. - Thái Hanh a... Mau qua đây đi... Trịnh Thiên Mỹ đứng ở quầy đợi nhân viên quét giá, vui vẻ gọi Kim Thái Hanh tới. - Thái Hanh, chúng ta đi đâu tiếp theo đây? _ Trịnh Thiên Mỹ vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng có chút tròn vì lên cân. - Chi bằng đến bệnh viện xem một chút xem đứa bé hiện tại như thế nào rồi? _ Hắn dạo gần đây không về nhà, cũng chưa đưa Trịnh Thiên Mỹ đi siêu âm theo định kỳ. Ra hiệu cho thuộc hạ đứng gần đó, một người áo đen nhận lệnh, tới quầy thanh toán đưa thẻ, những người còn lại xách đống đồ theo sau. ... - Chính Quốc, thật dễ thương nha. _ Chí Mẫn cầm lấy chiếc áo bé xíu cho trẻ sơ sinh, cười vui vẻ, theo đó cũng ngồi xuống giường giúp Chính Quốc xếp chúng vào trong giỏ đợi vài tháng nữa sẽ dùng tới. - Tôi sợ thời gian nữa bụng lớn hơn sẽ không thể chuẩn bị được, vậy nên đã mua trước một phần. - A, vậy cũng tốt, cần gì cứ nói với tôi, tôi mua giúp cậu. Không mua được đồ đắt tiền, nhưng tôi cũng dư sức mua đồ tốt haha. Phác Chí Mẫn vỗ vỗ ngực, đang định nói gì đó thì tiếng Trịnh Hạo Thạc phía dưới nhà gọi lên. - Chí Mẫn, tới giờ rồi này! - A, xuống ngay! _ Phác Chí Mẫn nhanh đáp lại. Chính là hôm nay có phát trận đấu bóng đá, chủ tiệm nơi bọn họ làm việc rất thích bóng đá, hôm trước trong lúc nói chuyện với nhau về trận đấu hôm nay, ông đã nói nếu đội bóng ông yêu thích giành chiến thắng, nhân viên trong tiệm sẽ được thưởng, vậy nên người không quan tâm gì đến thể thao như Phác Chí Mẫn cũng phải nóng lòng chờ theo dõi trận đấu. - Cậu xuống dưới đi, tôi tự sắp xếp chỗ này là được rồi. - Ai, vậy tôi xuống nhà đây Chính Quốc. _ Nói xong phóng nhanh xuống dưới. Nhẹ nhàng xếp từng bộ đồ bé xíu vào trong giỏ, lòng Điền Chính Quốc dâng lên dòng nước ấm áp, cục cưng của cậu, sẽ sớm chào đời thôi... ... Kim Thạc Trân ngồi gác chân lên bàn, chăm chú nhìn vào màn hình TV, tay thò vào trong gói snack đều đều đưa lên miệng, thỉnh thoảng đưa tới chỗ con mèo đang nằm bên cạnh y. "Đing Đong" - Ấy, ai lại tới vậy? "Meo~" - Í, Bạch Đệ, mày kêu gì chứ hả? Không phải vẫn còn đây sao? _ Tay khều miếng snack trước mặt con mèo trắng, tiếng chuông cửa lại vang lên. "Đing Đong" - Tới liền đây! _ Loạt xoạt đôi dép tiến tới cửa, không khỏi thắc mắc là ai tới. - Chả lẽ ba gửi gì tới sao? _ Thế nhưng, người đứng sau cánh cửa lại không phải là người từ Thạc gia tới. - Anh lại tới đây làm gì? _ Lạnh mặt, Thạc Trân liền dùng sức đóng cửa lại, thế nhưng không được. - Kim Nam Tuấn, anh buông tay ra! _ Cửa bị Kim Nam Tuấn chặn lại, không thể đóng. - Kim Nam Tuấn, anh bị...ưm...ô... Kim Nam Tuấn không nói lời nào, nghiêng người kéo y vào nụ hôn cuồng nhiệt, mùi rượu nồng nặc trên người hắn cứ thế xộc vào mũi Thạc Trân. - Ô... Kim... Nam... Tuấn... _ Quyết liệt chống cự, thế nhưng sức lực của Kim Nam Tuấn quá lớn, chẳng mấy chốc, cả người Kim Thạc Trân đã bị Kim Nam Tuấn đè lên cánh cửa mà hôn. Một lúc sau, nhận ra Thạc Trân sức chống cự của y yếu dần, Kim Nam Tuấn mới tách ra một chút. Nhìn bộ dạng vội vã hít lấy từng ngụm khí của y, đôi mắt đỏ ửng cố gắng kìm lại nước mắt, Kim Nam Tuấn lại bật cười thành tiếng trong lòng ngược lại, xót xa thật nhiều. - Thạc Trân... Anh nhớ em, nhớ em rất nhiều... Thạc Trân chậm rãi ngước lên nhìn hắn, trong lòng có bao nhiêu ủy khuất dường như muốn trào hết ra ngoài. Thế nhưng Kim Nam Tuấn lại bất ngờ nhét một viên thuốc lấy từ đâu ra vào trong miệng y, sau đó, lại ấn y vào nụ hôn lần nữa, viên thuốc có vị ngọt bị nước bọt của hai người làm tan rã nhanh chóng, Thạc Trân sợ hãi không ngừng giãy dụa muốn nhổ thuốc đó ra, thế nhưng không may đã nuốt xuống ít thuốc trong miệng. Mưa hôn cuồng nhiệt, Thạc Trân không khỏi sợ hãi trước sự thay đổi của cơ thể mình. Cơ thể y dần nóng lên, sự chống cự dần thấy thế bằng sự đáp lại từng hành động của Kim Nam Tuấn, thân thể ngứa ngáy nóng bức khao khát từ Kim Nam Tuấn nhiều hơn thế nữa. - Kim Nam Tuấn, anh dám làm vậy với tôi...ưm... _ Cơ thể nóng bức khó chịu, Thạc Trân đã biết được hắn cho y uống là thứ gì, trái tim không khỏi đau thêm, hắn thực sự chỉ coi y như một nơi để thỏa mãn tình dục? - Thạc Trân... _ Giọng Kim Nam Tuấn trầm đục, hắn cũng nuốt xuống thuốc kia, cơ thể sẵn có dục vọng này lại càng khó chịu muốn nổ tung. Hắn trước lúc đến đây đã uống không ít rượu, một đường chỉ muốn chạy tới đây gặp Thạc Trân một chút, như thế nào lại không thể kiềm chế dùng tới viên thuốc kia với cậu. Còn về viên thuốc kia, chỉ là vừa rồi bắt được ả tiếp viên lén bỏ thuốc vào ly rượu của hắn. Vội vã đặt xuống môi Thạc Trân, nụ hôn bá đạo không dừng ở một chỗ mà tiếp tục di chuyển, không gặp bất cứ sự cản trở nào, quần áo cả hai nhanh chóng bị vứt xuống dưới sàn nhà, không cần biết là đúng hay sai, dục vọng chiếm đi lí trí con người. Yêu hận lẫn lộn. Ai nói Kim Thạc Trân không còn yêu Kim Nam Tuấn? Cũng chỉ vì không biết nên chấp nhận như thế nào? Ai nói y không hận Kim Nam Tuấn? Nói y không được phép hận hắn coi y như thế thân hay hận hắn dù đã cưới y nhưng vẫn một mực đi tìm người cũ trở về? Hắn nói yêu y, y nên tin tưởng vào hắn, đồng ý cùng hắn trở về? Đối mặt với Tô Mẫn Y hiện giờ chẳng khác gì vợ chính thức của hắn? Gồng mình chống lại từng đợt khoái cảm do người phía trên tạo ra, y hận cuộc đời bất công mãi vẫn chưa cho y được một nơi để trở về. Thạc Trân từ bé đến lớn ít khi rơi nước mắt, nếu y không làm nũng vờ như mình đang khóc lóc thương tâm, thì y luôn là người hoạt bát, thân thiện đến phiền phức, thế nhưng những lần thực sự khiến y khóc, chính là lúc thứ y quý trọng yêu thương nhất, đã không thể ở bên y nữa... Và hôm nay, y lại khóc, khóc cho cuộc đời của mình...