Kim Thái Phong bị tai biến mạch máu não, phải nằm liệt tên giường, nghiễm nhiên chuyện Kim Thái Hanh danh chính ngôn thuận, công khai mối quan hệ với Trịnh Thiên Mỹ chẳng còn ai ngăn cản, được họ hàng ủng hộ, Kim phu nhân ngoài mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng cũng đã ngầm cho phép hắn, Kim Thái Minh tức giận dọn ra ngoài sống, điên cuồng điều người đi tìm Điền Chính Quốc, thế nhưng giống như có người cố tình xoá sạch mọi thông tin, đến một sợi tóc của cậu cũng không tìm thấy chứ đừng nói tới nơi cậu đang sống. Mối quan hệ yêu đương với tiểu thư nhà họ Tạ cũng không còn, lời đề nghị chia tay là từ Kim Thái Minh, ban đầu Kim phu nhân cũng rất tức giận, nhưng vì Kim Thái Minh vì chuyện bà đồng ý cho Kim Thái Hanh mà nổi giận bỏ ra ngoài sống, bà cũng chỉ có thể khuyên anh vài ngày mà không dám trách móc nhiều. "Cốc cốc" - Lão Nhị, là tôi... _ J đứng thẳng người trước cửa phòng làm việc của Kim Thái Minh, biết tâm trạng mấy tháng nay của Kim Thái Minh không tốt, cả Lão Nhị và Lão Đại của bọn họ cũng đang có mâu thuẫn gì đó, người trong Kim bang làm việc không dám lơ là, lúc nào cũng trong cảm giác căng thẳng. - Vào đi... Sau khi được Kim Thái Minh cho phép, J mở cửa bước vào phòng, trên tay cầm một tập hồ sơ nhìn qua đã có thể đoán rằng nó rất cũ. - ... - Lão Nhị, lúc anh đi khảo sát, Lão gia có giao cho tôi đi tìm một thứ. Trong phòng lúc này chỉ toàn khói thuốc lá, Kim Thái Minh toàn thân đồ đen chậm rãi xoay ghế lại, khuôn mặt mệt mỏi. Trước đây, anh rất ít khi hút thuốc, nhưng suốt 3 tháng điên cuồng tìm người, không màng ăn uống nghỉ ngơi hợp lý, thuốc lá cũng hút không ít. - Chuyện gì? - Lão Nhị, Lão gia có giao cho tôi đi tìm một thứ, đó là một tập hồ sơ của cậu Điền. Nghe thấy vậy, ánh mắt hờ hững của Kim Thái Minh chợt lóe lên. - Tôi tìm được người phụ nữ từng làm việc tại Điền gia trước khi xảy ra biến cố. Cụ thể là người phụ nữ này trước kia chăm sóc cậu Điền, từng được ông Điền gửi nhờ một tập hồ sơ, nhưng chưa kịp lấy lại Điền gia đã xảy ra chuyện. Còn có một cuốn album ảnh và một chiếc đĩa CD trong lúc người ta đến Điền gia lấy nhà, người phụ nữ này đã kịp đem giấu trong người, mong một ngày có thể gặp lại được cậu Điền. - Hồ sơ vẫn chưa được mở, Lão gia nói tìm được phải giao cho Lão Đại nhưng hiện tại có vẻ như... - Kim Thái Hanh anh ta sẽ không quan tâm chuyện này đâu, mọi chuyện liên quan đến cậu ấy, anh ta sẽ chẳng bao giờ chịu nhìn đến. Đưa đây cho tôi được rồi. Còn chuyện tìm Chính Quốc sao rồi? - Cả tháng nay, như anh phân phó, tôi đã cho người theo dõi Phác Chí Mẫn, đúng là cậu ta không gặp cậu Điền, người ở khu vực ấy cũng nói không thấy người giống như cậu Điền. - ... - Thạc thiếu gia thì ngoài Thạc lão gia ra thì không gặp hay liên lạc với bất kỳ ai, cũng không đi đâu cả. - Rút người ở chỗ Phác Chí Mẫn và Kim Thạc Trân đi, tới cô nhi viện ở đây tìm. _ Anh đưa ra một tờ giấy có ghi địa chỉ cô nhi viện mà anh và Chính Quốc từng tới. J nhận lấy tờ giấy, cất nhanh vào người. - Lão Nhị, tôi tìm thấy người của Kim Thái Hùng, có lẽ việc không tìm ra thông tin gì về cậu Điền có liên quan đến ông ta. - Hành sự cẩn thận hơn trước đừng để đám chó của chú tôi ngửi được bất kì hành tung nào của chúng ta, anh đi ra ngoài trước đi được rồi. J cúi người chào, sau đó rời khỏi phòng làm việc. Chỉ còn lại Kim Thái Minh ở trong phòng, anh cẩn thận xé mở tập hồ sơ kia. Bên trong là một đống giấy tờ, còn có một bọc ảnh vẫn còn nguyên trong bì nilon... Một bọc ảnh chưa từng được mở ra. Kim Thái Minh mở bọc ảnh, tất cả ảnh bên trong đều là ảnh gia đình, có vẻ nó được chụp trong một lần đi chơi. Trên ảnh, Chính Quốc 4 tuổi, vui cười rạng rỡ bên ba mẹ, anh phát hiện, hoá ra, khuôn mặt của cậu rất giống mẹ mình, cậu không phải nét xinh đẹp của phụ nữ, mà là một vẻ đẹp thanh tú hoà hợp. Số giấy tờ lộn xộn còn lại anh không quan tâm lắm vì nó cũng chỉ là một số giấy tờ thủ tục khi cậu được sinh ra, cho đến khi một dòng chữ vô tình lọt vào đuôi mắt anh. "Trường hợp có khả năng mang thai" Nhịp tim đột ngột tăng nhanh, anh vẫn chưa tiêu hóa được dòng chữ trước mắt, không dám tin nó có phải là thật hay giả. - Chính Quốc có khả năng mang thai được? Cậu ấy có thể? _ Anh lẩm bẩm. Một số kí ức hỗn độn chạy nhanh quá đầu. [Flashback] - Ôi, hai đứa thật hạnh phúc, nếu may mắn, sau này chắc chắn sẽ có những đứa trẻ dễ thương. - Hả... A... không phải như bác nghĩ đâu...chúng cháu... - Là sao hả bác? - Hai cậu không biết sao? Con tôi làm ở bệnh viện, nó nói, thực ra đàn ông vẫn có thể mang thai, nhưng đó chỉ là con số ít... [End flashback] Đó là lần anh dẫn cậu đi chơi, chính bác gái bán hàng kia cũng từng nói đến chuyện này. - Thực ra đàn ông vẫn có thể mang thai, nhưng đó chỉ là con số ít...? - Chính Quốc, Chính Quốc có thể sinh con... Một ý nghĩ chạy qua. - Vậy cậu ấy cùng anh cả...? Không... Có thể chưa có... _ Anh lo sợ cậu sẽ có con cùng Kim Thái Hanh, thế nhưng lại bị bản thân cố gạt đi. - Không cần biết như thế nào, anh cũng sẽ tìm em trở về, yêu em, bảo vệ em thật tốt... ... - Chính Quốc, cậu lại đây cố ăn một chút đi được không? _ Chí Mẫn lo lắng nhìn Chính Quốc mệt mỏi bước từ trong nhà vệ sinh ra. Cả tháng nay cậu bắt đầu giống như những người mang thai khác, bắt đầu ốm nghén. Không giống như phụ nữ mang thai, Chính Quốc bước sang tháng thứ tư mới bắt đầu thai nghén, bụng cậu cũng đã lộ ra, thế nhưng lại không thể ăn bất cứ thứ gì. - Cũng tại cái tên Kim Thái Minh đó, lại dám cho người theo dõi chúng ta, hại cậu không thể ra ngoài, hai người chúng tôi cũng không thể mua gì tốt tốt cho cậu. Cũng may người đàn ông giao hàng kia lại nhìn ra đám người theo dõi kia. _ Phác Chí Mẫn nghĩ lại. Ngày hôm đó, người đàn ông giao hàng kia trước khi rời đi còn nói thêm một câu "Anh bạn trẻ, có phải là cậu thiếu nợ ai không? Mấy ngày hôm nay tôi đều tới khu này giao cơm, đều thấy có người lảng vảng nhìn ngó nhà cậu." Chí Mẫn lúc đó cũng ngờ vực lén quan sát, đúng là đầu dưới bậc thang đang có một chiếc xe suốt mấy ngày nay cứ đến đậu ở đó. Khẽ thở phào vì mấy ngày đó Chính Quốc bắt đầu ốm nghén không thể đi làm, vẫn chưa từng bước khỏi nhà, không thì đã bị phát hiện ra rồi. Thế nhưng Phác Chí Mẫn đâu biết rằng người đàn ông giao hàng kia là người của Kim Thái Hùng cố tình nói cho cậu ta biết, còn việc "có người lảng vảng" đó vốn không xảy ra, người của Kim bang làm việc, người bình thường không thể nhìn ra, chiếc xe lạ đậu ở đó cũng là Kim Thái Hùng cố ý bày ra, còn lí do vì sao ông ta làm vậy, chỉ mình ông ta biết. ... - Cậu uống chút sữa đi này... Ngày mai tôi sẽ tới nhà chị Yến hỏi xem có thuốc gì giúp cho cậu được hay không. _ Chí Mẫn đưa cốc sữa ấm cho cậu, thế nhưng cậu cầm lấy lại để lại trên bàn. - Chí Mẫn, không cần lo lắng đâu, cốc sữa này lát nữa tôi sẽ uống sau, còn thuốc, không cần đâu, chị Yến cũng đã nói, đàn ông mang thai như tôi phải thật cẩn thận, không được đụng vào loại thuốc nào, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho đứa bé và tôi sẽ không làm những việc làm tổn hại đến nó. - Chính Quốc à, có con thật tốt, thế nhưng cậu vì đứa bé mà khổ sở quá rồi. - Không sao, tôi vượt qua được. _ Cậu mỉm cười, khuôn mặt xanh xao đã gầy đi thêm rất nhiều. - Tôi về phòng nghỉ một trước, hai người cứ tiếp tục ăn đi... _ Điền Chính Quốc uể oải chậm rãi bước lên lầu. Trở lại căn gác nhỏ, chẳng có bao nhiêu đồ đạc, chỉ gọn gàng một chiếc giường, một vài quyển sách đem theo được xếp gọn trên bàn. Như thường lệ, cậu ngồi lên trên giường, tay mở cửa sổ bên giường, ngay lập tức, hơi mát lạnh từ cơn mưa vừa nãy thổi vào phòng khiến cậu khẽ run. Đôi mắt chăm chú nhìn về một điểm sáng phía xa, đôi tay khẽ vuốt ve bụng. Cậu không biết, từ một người rất lí trí như cậu, vì một người mà vùng vẫy trong vô vọng, vì một người mà khảo khát được yêu thương, khao khát có một mái nhà ấm cúng, càng muốn quên đi Kim Thái Hanh, thế nhưng bản thân lại tham lam, vẫn đều đặn mỗi đêm ngẩn ngơ hướng đến một nơi. Đôi lúc lại cảm thấy thật may mắn, bởi ít ra, cậu biết được ở đó có hắn. Gần đây trên các phương tiện truyền thông đều đưa tin về Kim Thái Hanh, đôi trai tài gái sắc, với câu chuyện tình đẹp như mơ luôn nhận được hàng ngàn lời chúc phúc được dự đoán sẽ sớm định ngày kết hôn, mỗi nhất cử nhất động của hai người họ đều được báo chí bắt lấy. Nhiều đêm, Điền Chính Quốc không khống chế được bản thân, nước mắt lại rơi xuống. Chẳng phải là thần thánh, Điền Chính Quốc cũng khao khát có được tình yêu của mình, Kim Thái Hanh là người khiến Điền Chính Quốc trao hết con tim. Thế nhưng nếu nói đây là một bộ phim, Kim Thái Hanh là nam chính, Điền Chính Quốc cũng chỉ là một vai phụ lướt qua câu chuyện của nhân vật chính, không thể nói ra tình cảm của mình, cũng không thể có một kết cục hoàn mĩ... Không dám trách ông trời cho cậu số phận như vậy, chỉ trách bản thân tự mình hãm sâu vào cái hố gai này. ... - Chính Quốc à, yên tâm ở nhà đi nha, tôi biết cậu lo lắng chuyện mua sắm đồ cho đứa bé sau này, nhưng mà yên tâm đi, hai người đàn ông chúng tôi lại không giúp cậu chuẩn bị tốt được sao? Nếu cậu còn ngại việc này, cứ cho là chúng tôi cho cậu mượn đi, sau này đi làm trả lại sau, Hạo Thạc, đi thôi, Chính Quốc cậu cứ yên tâm đi nha... _ Chí Mẫn nhoẻn cười, nắm tay Trịnh Hạo Thạc rời khỏi nhà. Sau khi hai người kia rời đi, bởi vì phải làm như nhà không ai ở nhà nên đèn trong nhà đều bị cậu tắt đi hết, sau đó liền trở lại căn gác của mình nghỉ ngơi. ... "Cốc cốc" - Kim tổng, thiếu phu nhân đến tìm anh. _ Giọng nữ thư ký vang lên bên ngoài cửa, Kim Thái Hanh như thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, vội cất vật trong tay vào túi quần. Ngày sau đó là giọng của Trịnh Thiên Mỹ đã đến cửa. - Thái Hanh... _ Cô mở cửa phòng làm việc, ngày lập tức bịt mũi lại. - Thái Hanh à, anh lại hút thuốc nữa sao? Anh đó, đừng hút thuốc nữa, rất có hại, đặc biệt là làm hại đến con trai anh đó... _ Trịnh Thiên Mỹ một tay đỡ bụng, một tay đỡ lưng, tiến tới chỗ Kim Thái Hanh không ngừng trách hắn. - Em tới đây làm gì vậy? _ Hắn trầm giọng, đứng dậy tới đỡ Trịnh Thiên Mỹ tới bàn tiếp khách trong phòng. - Vợ tới thăm chồng không được sao? Trưa vậy rồi sao anh không vẫn còn ở đây? - Anh không đói... - Đưa em đi ăn trưa đi nha, em cũng chưa ăn. - Không phải có chị Lý ở nhà nấu cơm cho em rồi sao? Đừng ăn đồ lung tung bên ngoài. _ Hắn nhíu mày. Vì Trịnh Thiên Mỹ không biết nấu ăn, công việc gia đình thì rất vụng về, hắn liền lấy một người làm ở Kim gia tới chăm sóc cô, chăm lo ngày ba bữa đầy đủ dinh dưỡng, gần đây hắn lại không muốn về nhà cho lắm nên có người chăm sóc Trịnh Thiên Mỹ hắn cũng yên tâm. - Nhưng em muốn cùng anh đi ăn cơm, mấy ngày anh không về, em thực sự rất buồn chán. _ Trịnh Thiên Mỹ nhăn mặt. - Để anh gọi người tới đưa em về, chị Lý là người có kinh nghiệm, em em rảnh rỗi cũng nên học từ chị ấy một số việc nội trợ cũng tốt, tối nay anh sẽ hoàn thành công việc rồi về nhà với hai mẹ con. _ Hắn ôn nhu hôn lên trán Trịnh Thiên Mỹ, sau đó nhanh chóng phân phó người đưa cô về. Lúc Trịnh Thiên Mỹ nhăn nhó mặt mày rời đi, Kim Nam Tuấn mới cầm tập tài liệu vào phòng làm việc của Kim Thái Hanh. - Tôi vẫn luôn thắc mắc cậu là yêu Điền Chính Quốc hay Trịnh Thiên Mỹ nữa? Kim Thái Hanh ngả người trên ghế làm việc, nhắm mắt không trả lời. - Nếu còn yêu Trịnh Thiên Mỹ, thì cậu nên về nhà đi, Kim thị gần đây không bận đến vậy đâu. - Còn nếu yêu Điền Chính Quốc thì đi tìm cậu ta về đi, đừng có mỗi tối lại lôi tôi đi uống rượu, hút thuốc... Tôi còn phải đi thuyết phục Thạc Trân trở về. _ Kim Nam Tuấn không khách khí đập mạnh tập tài liệu lên bàn hắn. -... - Thái Minh vẫn luôn chờ người đi tìm Chính Quốc nhưng không có kết quả, tôi nghĩ Chính Quốc không phải là trốn giỏi đến mức tìm không ra mà chính là có sự nhúng tay của Kim Thái Hùng. Đừng nghĩ tôi không biết cậu gần đây thâu tóm Điền thị là vì sao, đến nhẫn cưới cũng không dám vứt đi, lúc nào cũng đem theo bên người. Nếu hôm trước tôi không nhặt lại giúp cậu, thì cặp nhân kia cũng không còn nằm yên lành trong người cậu như bây giờ đâu. Nghe đến đây, Kim Thái Hanh vô thức đưa tay nắm lấy vật vừa cất đi kia, trong lòng lại thêm não nề. - Hừ, hai người các cậu còn khuyên nhau chuyện tình cảm? Đều là hai tên ngốc nghếch? Sao hả? Nhìn gì? Ấy! Đừng nghĩ quyền cao chức trọng là có thể trừng mắt với tôi nha, tôi tốt hơn hai cậu nhiều đấy. _ Mẫn Doãn Kỳ ôm một đống giấy tờ, mở cửa đi vào, không chút nể mặt nói thẳng một đường. Kim Thái Hanh cùng Kim Nam Tuấn đồng loạt đưa mắt liếc cậu ta. - Tôi nói cho hai người biết, cậu đó, Kim Nam Tuấn, đâm đầu đi tìm Tô Mẫn Y, còn cậu đi tìm Trịnh Thiên Mỹ? Giờ thì sao nào? Yêu hay trách nhiệm không phải quá rõ rồi hả? Làm khổ đôi bên, tôi thấy cậu đó Kim Nam Tuấn, cậu hết cơ hội rồi, cậu nghĩ Thạc Trân là ai? Lại dễ dàng theo cậu về được sao hả? Còn Kim Thái Hanh, có mắt như mù, tôi chẳng biết đầu cậu bị gì nữa. _ Khinh bỉ nói nói, nhận thấy Kim Nam Tuấn bắt đầu phát hỏa liền vội vàng tìm đường chạy. - Nói cho cùng, chẳng ai biết được tương lai đâu, Thái Hanh, nếu lúc đầu cậu kiên quyết giữ Trịnh Thiên Mỹ được như bây giờ, không cưới Chính Quốc, có phải bây giờ chẳng có chuyện này nữa hay không? Còn Nam Tuấn, lí ra lấy Thạc Trân rồi thì đừng nghĩ đến Tô Mẫn Y nữa, tôi biết cậu vốn biết chuyện này xảy ra rồi, các cậu không thể chọn một lúc hai người đâu. Tiểu Tuyết gọi tôi rồi, hai người lo mà kiếm người thay vào chỗ Thạc Trân đi, tôi sắp bị hại cậu hành đến nỗi thời ăn còn không có đây này. _ Nói xong liền chạy biến mất. Kim Nam Tuấn cũng không một lời mà ra ngoài, chỉ còn lại Kim Thái Hanh. Tâm trạng tệ hại. Gần đây hắn giống như bị điên vậy. Hắn nhớ Điền Chính Quốc, không giống như trước kia Trịnh Thiên Mỹ bỏ đi, nỗi nhớ cứ tăng dần từng ngày. Tháng đầu tiên cậu rời đi, cậu biến mất khỏi cuộc sống của hắn, không còn người vẫn bật đèn chờ hắn trở về mỗi đêm muộn, không còn người ngủ quên trên sofa đợi hắn, không có bữa ăn tỉ mỉ chuẩn bị, cũng không có ai đưa hắn một ly nước khi hắn trở về. Nhà cửa dần trở nên bừa bộn, bếp không còn được dùng tới nữa thay vào đó là gọi thức ăn bên ngoài đưa tới, trong phòng tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc, mỗi khi hắn trở về mỗi đêm chính là căn nhà tối om. Đây chính là cuộc sống hắn vẫn luôn muốn có, cuộc sống trước kia của hắn và Trịnh Thiên Mỹ. Thế nhưng gần đây hắn không muốn về nhà nữa, trở về nhà hắn lại nghĩ về thời gian Điền Chính Quốc còn ở bên cạnh hắn, khi đó, cái gì hắn cũng không nhận ra, cái gì cũng không muốn để ý tới. Hắn kìm chế bản thân không cho mình đi tìm cậu, chính là vì, nếu tìm được cậu rồi thì hắn sẽ phải làm gì tiếp theo? Hắn vẫn cố ép bản thân phải tin rằng, chỉ cần quá thời gian nữa, đợi đứa bé của hắn và Thiên Mỹ ra đời, hắn cưới cô làm vợ, dùng đứa trẻ để tự ràng buộc bản thân không nghĩ những thứ khác nữa, ràng buộc hắn quên đi cậu... Hắn lại lấy từ trong túi quần ra một cặp nhẫn, hai chiếc nhẫn sau khi ly hôn hắn lại không thể dứt khoát ném đi như hắn đã từng nghĩ, cuối cùng hắn lại lấy một sợi dây chuyền xâu chúng lại với nhau, suốt mấy tháng trời vẫn luôn cất kĩ trong người. Nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, hắn thở dài, đêm nay hắn nên trở về nhà, chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con Trịnh Thiên Mỹ, lấy đó làm bận rộn, quên đi những chuyện không nên nghĩ tới nữa, tuyệt đối là nên như vậy.