Kim Thái Hanh quả cả ngày hôm đó, vẫn luôn ở nhà. Khi thì hắn sẽ xem tài liệu, khi thì hắn sẽ xem tin tức tài chính rồi lại tiếp tục xem tài liệu. Điền Chính Quốc thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng không dám đi tới làm phiền hắn, bản thân đi loanh quanh dọn dẹp nhà cửa, tưới nước cho đám hoa hồng thuận tiện bón một ít phân bón cho chúng... Cảm giác bản thân cũng thật nhàm chán đi, loanh quanh xung quanh cả buổi chiều cũng chỉ là dọn dẹp rồi lại tiếp tục dọn dẹp. ... Kim Thái Hanh vừa hoàn thành xong việc xử lý tài liệu, thong thả bước xuống lầu lại ngửi được mùi thức ăn truyền tới trong không khí, kích thích, khiến hắn chợt cảm thấy đói bụng. Đi tới nhà bếp, quả nhiên nhìn thấy Điền Chính Quốc đang bận rộn nấu bữa tối. Lơ đãng tiến vào phòng bếp ngồi vào bàn ăn chính mình ngồi đợi Điền Chính Quốc nấu ăn. Phát hiện hắn ngồi vào bàn, Điền Chính Quốc có hơi giật mình, xếp từng món ra bàn. - Thái Hanh, hôm nay em có làm mấy món mới học được, anh ăn thử xem có được hay không? - Cầu kì như vậy? _ Hắn nhìn những món ăn được nấu đến cầu kì đẹp mắt, hẳn là phải chuẩn bị rất nhiều. Điền Chính Quốc cười cười, tiếp tục xếp từng đĩa thức ăn ra bàn. - Là do có nhiều thời gian nên em mới nấu những món này, cũng hiếm khi anh ăn tối ở nhà mà. Đặt tô canh lên bàn, Điền Chính Quốc cũng ngồi vào. - Là như vậy sao? Điền Chính Quốc gật đầu. Kim Thái Hanh bỗng nhiên đứng dậy ra khỏi bàn khiến cậu không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn bước ra khỏi phòng ăn. Một lúc sau hắn quay trở lại với một chai rượu trên tay. - Uống chút rượu chứ? -... Vậy để em lấy ly... - Không cần đâu, cậu ngồi đó đi, tôi sẽ đi lấy. _ Hắn đi tới mở tủ lấy ra hai chiếc ly. - Ân. _ Cậu gật đầu. Hắn cẩn thận rót rượu vào ly đưa tới cho cậu trước, cậu đưa tay nhận lấy nó. - Như vậy, em thực không quen cho lắm. - Cậu chưa từng? - Đúng vậy... Hắn im lặng không nói gì nữa, bắt đầu thử từng món ăn trước mặt mình thỉnh thoảng lại nhấc ly rượu lên uống. Điền Chính Quốc cũng không nói gì nữa, im lặng bắt đầu ăn. Nhìn hắn đưa rượu lên uống, bản thân cũng tò mò muốn uống một ngụm. Điền Chính Quốc là người không thường xuyên uống rượu, phải nói là trừ những lúc bắt buộc phải uống cậu cũng sẽ chỉ nhấp một chút lấy lệ, tửu lượng cũng rất tệ, kì lạ ở chỗ, nếu bản thân nhận thức được, cậu sau khi nhấp rượu uống sẽ cự tuyệt không uống nữa bởi vì nếu uống thêm một chút nữa, cậu sẽ không kìm chế được bản thân uống đến say mèm, sự cố đó Điền Chính Quốc gặp phải khi miễn cưỡng tham gia một bữa tiệc ăn mừng của lớp và sau việc đó cậu không dám phạm phải nữa. Một ngụm rượu này khiến cậu choáng váng không ít. Thế nhưng một ngụm sau đó lại thêm một ngụm nữa, Điền Chính Quốc lại đem mình uống đến say chỉ với hai ngụm rượu. Nhận thấy bản thân hơi khác lạ, Điền Chính Quốc biết mình nên dừng lại đây rồi, quyết định đứng dậy, nếu không cậu sẽ lại uống say mất. Nhìn Điền Chính Quốc không lâu sau lảo đảo rời khỏi bàn Kim Thái Hanh lại một bộ dạng ngạc nhiên, ngẫm một chút khoé môi lại hơi kéo lên. - Thái Hanh... Anh cứ tiếp tục ăn đi nhé. _ Đôi mắt Điền Chính Quốc rũ xuống, cần cổ, tại và hai má hơi ửng hồng, lảo đảo ra khỏi phòng ăn. - Cậu không sao chứ? _ Kim Thái Hanh nhìn theo hỏi, cậu cũng chỉ xua tay. - Không... không sao...em no rồi. Điền Chính Quốc trở về phòng liền đi vào phòng tắm, lúc này cậu chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức. Lúc Kim Thái Hanh mở cửa vào phòng, Điền Chính Quốc đã nằm yên trong ổ chăn rồi. - Hoá ra, Điền Chính Quốc lúc say lại thú vị như vậy. _ Lờ đờ loạng choạng bước đi, da ửng hồng, bộ dạng nói chuyện không rõ ràng nhìn hơi ngốc nghếch khi trả lời hắn. Nghĩ lại, cũng thật thú vị. ... - Điền Chính Quốc... _ Kim Thái Hanh trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn nằm chùm lên người Điền Chính Quốc vẫn còn rực trong chăn, hắn hôn nhẹ lên tại cậu, nhẹ gọi bên tai cậu. Điền Chính Quốc bị nhột, chỉ đưa tay lên che tai rồi tiếp tục chửi vào trong chăn, thế nhưng Kim Thái Hanh vẫn không buông tha, kéo chăn ra tiếp tục làm loạn. - Thái Hanh, em say rồi, không muốn... - Như vậy đã say rồi? _ Kim Thái Hanh thản nhiên không đem lời nào nghe được, đưa tay cởi nút áo của Điền Chính Quốc. - Thái Hanh... - Là do cậu... _ Kim Thái Hanh hôn môi Điền Chính Quốc, đôi tay tận lực muốn kích thích cơ thể của cậu. Hơi thở trở nên nặng nề, động tác càng lúc càng trở nên gấp gáp, dục vọng đã sớm thức tỉnh khiến hắn dần trở nên mất kiên nhẫn. Tác dụng của rượu cùng với những kích thích từ người bên trên, Điền Chính Quốc bị quấy rầy dần tỉnh ngủ, bắt đầu ngượng nghịu phối hợp lại hắn. Kim Thái Hanh thỏa mãn tận hưởng cảm giác Điền Chính Quốc đáp lại mình, trên môi kéo một nụ cười. - Hoá ra chỉ như vậy, cậu mới có thể...? _ Điền Chính Quốc chỉ lúc say mới chịu phối hợp cùng hắn? Kiên nhẫn bị đánh đổ, Kim Thái Hanh vội vã tấn công, cơ thể Điền Chính Quốc vẫn luôn làm hắn muốn phát điên. Phía dưới mạnh mẽ đưa đẩy, phía trên cùng Điền Chính Quốc hôn môi, hai cơ thể dán chặt vào nhau, tiếng rên rỉ cùng tiếng và chạm hoà lẫn trong không khí ám muội. Điền Chính Quốc mơ hồ nhìn Kim Thái Hanh hung tàn luân động, không kìm chế được bản thân muốn cùng hắn làm loạn, đôi tay ôm lấy cổ của hắn, cảm nhận từng trận khoái cảm hắn đem tới, khoé mắt không tự chủ chầm chậm lăn xuống một giọt nước mắt. Phối hợp cùng hắn? Điều này chắc chắn sẽ không xảy ra khi Điền Chính Quốc tỉnh táo. Cũng bởi vì không tỉnh táo, bao nhiêu nỗi sợ lại bủa vây lấy cậu, sợ rằng ngày Kim Thái Hanh đưa đơn ly hôn tới trước mặt cậu sẽ chẳng còn bao nhiêu ngày nữa. Sợ rằng một ngày nào đó, cậu chẳng thể còn cơ hội nào gặp lại người này. Trái tim không phải sắt đá, cho dù có tự nhủ, nên để mọi thứ trở lại vị trí cũ của nó, nhưng cậu có làm được không? Ai nói say sẽ tạm quên đi mọi chuyện? Thái sao từng chuyện từng chuyện lại cứ mãi vòng quanh trong đầu cậu? Cậu sẽ mất bao lâu để quên Kim Thái Hanh? Tương lai sau này sẽ chỉ mình cậu bước đi, không còn cha mẹ, không một người thân, cũng chẳng biết cậu sẽ ở lại nơi nào. Nghĩ đi nghĩ lại bản thân thật tội nghiệp biết bao nhiêu. Kim Thái Hanh sẽ có gia đình nhỏ của hắn, vợ hắn là người hắn vẫn luôn yêu, hắn cùng vợ nuôi dạy những đứa trẻ. Còn cậu rồi sẽ như thế nào đây? Giấc mơ đẹp của cậu vẫn là đang dần tan biến, thấy rõ hiện thực tàn nhẫn đang diễn ra. Qua một hồi lâu, Điền Chính Quốc tỉnh rượu, cứ như thế cư nhiên khóc đến thương tâm, nước mắt không ngừng lăn xuống, tiếng rên rỉ dần thay thế bằng tiếng thút thít. Kim Thái Hanh như cảm nhận được điều khác lạ, hướng Điền Chính Quốc nhìn lên lại có chút kinh ngạc. - Điền Chính Quốc? Không có câu trả lời, chỉ nhìn thấy Điền Chính Quốc vội vã lại đi nước mắt trên mặt. - Tôi làm cậu đau rồi? _ Hắn ngừng lại mọi động tác, cẩn thận hỏi cậu. - Không phải... _ Điền Chính Quốc nhắm mắt, ngăn nước mắt không chảy nữa. - Có chuyện gì sao? _ Hắn hỏi, cẩn thận quan sát Điền Chính Quốc. - Không... _ Cậu cố chấp phủ nhận. Kim Thái Hanh thở dài, nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt trên khoé mi, rồi hôn lên đó. Hạ thân vẫn còn căng cứng từ từ tiếp tục di chuyển, nguyên lai hắn vẫn chưa bắn lần nào, vấn đề của hắn chưa được giải quyết. - Đừng khóc nữa, nếu đau có thể cắn tôi... Nếu cậu muốn... Hắn lại tiếp tục công việc của mình, căn phòng lại một lần nữa chìm trong tình dục. Kim Thái Hanh bắn vài lần mới luyến tiếc dừng lại, mặc kệ vẫn còn loã thể ôm lấy Điền Chính Quốc tới phòng còn lại để ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Kim Thái Hanh vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt Điền Chính Quốc, đôi tay vô thức đưa tới miết nhẹ đôi môi sưng đỏ vì bị hắn vừa rồi cắn xé, cả người vẫn còn chi chít những dấu hôn. Bất chợt hắn vội nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng chửi rủa bản thân. - Chết tiệt, không phải chứ? _ Hạ thân lại mãnh liệt nổi lên phản ứng, không phải chỉ nhìn một chút thôi sao? Súng đã lên đạn, con mồi ngay ở trước mặt, đã trắng mềm thơm mùi sữa tắm đầy những vết hôn ngân, đôi môi sưng đỏ hơi đóng mở, một lần nữa khiến Kim Thái Hanh mất kiểm soát. Hắn người đè trên người Điền Chính Quốc, nâng lên đôi chân cậu trực tiếp đem phân thân lại lần nữa cương cứng đâm vào hậu huyệt vừa trải qua cơn hoan ái không lâu. Căn phòng sạch sẽ còn lại tiếp tục bị Kim Thái Hanh đem trở thành lộn xộn, tiếng thở dốc cùng tiếng rên khe khẽ lại vang lên. Ai nói Kim Thái Hanh vừa rồi đã thỏa mãn, lần này hắn còn hứng tàn dày vò Điền Chính Quốc hơn lúc nãy. Dục vọng vừa miễn cưỡng dìm xuống, chỉ vì nhìn Điền Chính Quốc một lúc lại bị châm ngòi trở lại. - Điền Chính Quốc, là do cậu câu dẫn tôi...