Thời tiết mùa xuân vẫn chưa ấm lên là bao, Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ một hồi, tính toán muốn ra ngoài mua chút thức ăn về nấu, hiếm khi thấy Kim Thái Hanh muốn ở nhà vào ngày chủ nhật vì mọi khi vào ngày nghỉ, hắn sẽ lại tới Kim bang ngày từ sớm, ở lại cả ngày hoặc nhiều lúc giao công việc ở Kim thị cho Kim Nam Tuấn quản lý giúp, bản thân lại biến mất cả tuần, không cần hỏi nhiều cậu cũng nhận ra, Kim bang chắc hẳn có chuyện cần hắn giải quyết. Khoác thêm một chiếc áo ấm lên người, Điền Chính Quốc chuẩn bị rời khỏi nhà. - Đi đâu vậy? _ Giọng Kim Thái Hanh phát ra ở đầu cầu thang. - Em... Anh đã dậy rồi sao?... Hiếm lúc anh ở nhà, em là đang muốn ra ngoài mua chút thức ăn về nấu cho anh, anh muốn ăn gì? - Tùy tiện nấu đi... _ Hắn có phân vân một chút nhưng sau đó lại chẳng biết bản thân muốn ăn gì, hắn từng nhiều lần ăn cơm đó Điền Chính Quốc nấu rồi, cũng ổn, lại tinh ý tránh nấu những loại thức ăn hắn không thích nên cứ để cậu tùy tiện nấu vài món. - Được. Vậy em đi đây... _ Cậu xoay người mở cửa lại bị hắn bất ngờ gọi lại. - Đợi chút. Tôi cùng cậu đi. _ Cảm thấy nhiệt độ bên ngoài dạo gần đây vẫn chưa khá lên được chút nào, hắn nhìn cậu bọc ba lớp áo ấm lại cảm thấy không nỡ. ... Siêu thị ngày chủ nhật có chút đông hơn các ngày khác trong tuần, vì bình thường mọi người sẽ tranh thủ trong ngày nghỉ dự trữ thức ăn cho tuần sau hoặc chọn ngày cuối tuần tổ chức nấu ăn tiệc tùng gì đó. Kim Thái Hanh im lặng đi theo phía sau Điền Chính Quốc, hắn thành công như vậy, chưa đầy một năm sau khi tiếp quản Kim thị đã đưa nó tiến xa hơn nữa đương nhiên ra đường sẽ có nhiều người nhận ra hắn và người đi cùng hắn ít nhiều cũng sẽ bị chú ý tới. Tuy nhiên cứ như là chuyện thường tình, vì Kim Thái Hanh bên cạnh sự nghiệp thành công, ngày từ khi hắn mới học trung học đã nổi tiếng hào hoa lại chẳng một chút chung tình với ai, tình nhân thay đổi không ngừng, hắn đã rõ ràng như vậy, thế nhưng vẫn còn rất nhiều phụ nữ bất kể là đã có chồng vẫn không ngừng mơ tưởng muốn được cùng hắn lên giường. Điền Chính Quốc xuất hiện bên cạnh Kim Thái Hanh, cứ thế bị coi giống như bao nhiêu tình nhân của hắn, chỉ khác là lần này đám người viết báo lá cải chỉ nghĩ Kim Thái Hanh gần đây thay đổi khẩu vị, muốn chơi đùa cùng đàn ông mà thôi. Điền Chính Quốc chọn tới chọn lui cuối cùng cũng thoả mãn với cái xe đẩy đã chất đầy đồ. - Thái Hanh... _ Lúc tới quầy thanh toán, Kim Thái Hanh đẩy xe đi trước, Điền Chính Quốc đi theo sau, nhìn bóng lưng cao lớn đi đằng trước, Điền Chính Quốc vô thức không nhịn được, gọi tên hắn. Kim Thái Hanh quay lại, không nói một câu, chờ đợi câu tiếp theo của Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc ngẩn người, trong lòng lại dấy lên một ý nghĩ tham làm, muốn người đàn ông này là của mình, chỉ của riêng mình mà thôi, thật muốn chối bỏ sự thật về tờ giấy lí hôn đó, không muốn một chút nào. Giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ đó, Kim Thái Hanh vẫn quay lại nhìn cậu, ấp úng trả lời. - A, không có gì, em... em cứ tưởng mình đã quên mua thứ gì đó, nghĩ... nghĩ lại, thực ra không quên gì cả. _ Cậu ấp úng. Kim Thái Hanh không phản ứng gì, chỉ gật đầu một cái rồi lại tiếp tục đi tới quầy thanh toán. ... Vốn nghĩ sẽ trở về nấu bữa sáng cho Kim Thái Hanh, nhưng giữa đường hắn lại đổi ý, tới một nhà hàng nổi tiếng gần đó ăn sáng. Vừa khi mới gọi món xong, điện thoại Kim Thái Hanh liền rung lên. Hắn liếc nhìn tên hiện trên màn hình, lại khẽ nhìn sang Điền Chính Quốc đang ngồi đối diện, đứng dậy rời khỏi bàn mới nghe điện thoại. Điện thoại vừa kết nối, một giọng nũng nịu đã vàng lên. "Thái Hanh..." - Ừm, anh đây, vẫn chưa ngủ sao?... _ Hắn nhẹ nhàng trả lời. "Em mới hoàn thành xong công việc liền rất nhớ anh." - Không cần vất vả như vậy, nếu ai làm khó em thì nói ngay với anh, anh sẽ xử lý hắn. "Không phải, thực sự chỉ là công việc bận rộn, hôm nay tính là đã về sớm hơn mọi khi rồi đó nha, lo ảnh công việc bận rộn nên không dám gọi... Xa anh một tháng, lại tựa như đã rất lâu rồi." - Anh cũng rất nhớ em... "Thái Hanh à, chừng nào chúng ta mới có thể đàng hoàng ở cùng một chỗ đây?" _ Giọng Trịnh Thiên Mỹ hơi run run, thoáng chốc liền khiến Kim Thái Hanh bối rối, mềm lòng. - Đừng lo quá, anh sẽ thật nhanh thu xếp, sẽ mau chóng đưa em trở về, giữ gìn sức khỏe, hiện giờ vẫn là nên đi nghỉ ngơi đi... "Em biết rồi, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đó nhé, yêu anh..." - Yêu em... _ Di động ngắt kết nối, Kim Thái Hanh liếc nhìn về chỗ Điền Chính Quốc đang chăm chú dùng bữa sáng, lâu lâu lại quay ra nhìn ra tường thuỷ tinh bên cạnh, lặng lẽ nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài suy tư về một chuyện gì đó. Hắn trở lại bàn và ăn bữa sáng của mình, khi kết thúc, trên đường về, bởi vì thuận đường đi ngang qua quán cafe nơi cậu làm việc nên cậu lại muốn Kim Thái Hanh dừng lại một chút để lấy một chút đồ. Bước vào trong quán, Phác Chí Mẫn đang bận rộn chạy tới chạy lui, thấy cậu ta cũng đã nhìn thấy mình nên chỉ mỉm cười bước vào trong tự pha hai ly cafe cho mình và Kim Thái Hanh. Phác Chí Mẫn lâu nhẹ lớp mồ hôi mỏng trên trán, chạy lại, liếc liếc chiếc xe đắt tiền dừng bên ngoài, nói nhỏ với Điền Chính Quốc. - Này này, người kia đưa cậu tới sao? _ Phác Chí Mẫn cũng đã biết Điền Chính Quốc kết hôn cùng ánh trai của Kim Thái Minh nhưng mối quan hệ lại không tốt chút nào, ngày mùng ba tết có cùng Thạc Trân không biết sợ là gì tới nhà Điền Chính Quốc chơi, đúng lúc gặp Kim Thái Hanh cũng đang ở nhà, nhìn mặt hắn lạnh lùng như đang muốn giết người vậy rất đáng sợ, cho dù có gương mặt đẹp trai đến thế nào nhưng trong mắt Phác Chí Mẫn lại chỉ có ba chữ "XÃ HỘI ĐEN" to đùng đùng, cũng chỉ vì Thạc Trân kia chơi vui quá chẳng nhìn mặt ai, quậy tới quậy lui, khiến Kim Thái Hanh mặt mày xám xịt nên mới như vậy. - Đúng vậy, chúng tôi vừa đi ăn sáng tiện đường nên tôi vào đây lấy chút đồ thôi. Phác Chí Mẫn gật gật đầu hiểu ý nhưng vẫn liếc nhìn cái xe ngoài kia một lần nữa. - Pha xong rồi... Tôi đi đây, cậu vất vả rồi. _ Điền Chính Quốc đưa tiền của mình vào trong hộp đựng của quán mới xách túi đồ mình bỏ quên hôm qua mới rời khỏi quán. - A... _ Chí Mẫn chưa kịp phản ứng, Điền Chính Quốc đã ra ngoài mất rồi. Cậu đưa cho người trong xe kia một ly cafe rồi tự mình vòng qua bên kia ngồi vào ghế phụ bên cạnh tài xế. - Có lẽ là mối quan hệ này không tệ đi. _ Chí Mẫn gật gật đầu nói, sau đó cũng quay đi lo công việc của mình. ... - Đây là nơi cậu làm việc sao? _ Kim Thái Hanh nhìn sơ qua quán, nhìn qua cũng thấy yên tĩnh, gọn gàng, đơn giản. - Đúng vậy. - Nếu cậu muốn, tôi có thể sắp xếp cho cậu một vị trí tốt, cậu có năng lực tốt như vậy, thật không cần phải ở đây làm việc. - A, không cần, em là thích công việc như vậy hơn. _ Cậu mỉm cười. Công việc công sở thực sự không phải điều cậu muốn. Việc đi làm ở Kim thị đôi lúc sẽ được gặp Kim Thái Hanh nhiều hơn, nhưng cũng đầy áp lực và sự gò bó. Trong lúc dừng trước đèn tín hiệu, Kim Thái Hanh nhìn theo hướng mắt của cậu. Cậu đang chăm chú nhìn một tiệm hoa bên đường. Hắn không hỏi nhiều, lúc đó hắn cũng chỉ nghĩ Điền Chính Quốc thích hoa, đặc biệt là hoa hồng, nếu không, tại sao ở nhà, cậu lại trồng nhiều loại hoa hồng như vậy? Chỉ là hắn không biết cậu trồng nhiều loại hoa hồng như vậy, chỉ vì đó là loài hoa duy nhất hắn thích.