Kim Thái Hanh im lặng bước theo sau Điền Chính Quốc, quan sát từng nét biến đổi trên khuôn mặt cậu, lúc mỉm cười ưng ý khi tìm được thứ mình cần, lúc lại cau mày chăm chú nhìn kĩ hạn sử dụng trên gói thực phẩm trên tay, hay khuôn mặt đắn đo, cắn cắn môi không biết có nên mua loại này loại kia hay không, hắn chợt cảm thấy buồn cười, khẽ nhếch môi, một tay đẩy xe giúp cậu, tay còn lại vẫn kiên định đút trong túi quần, trừ những lúc Điền Chính Quốc quá khó xử với những thứ trên tay mình, hắn mới đưa tay ra chọn lựa giúp cậu. - Chúng ta có còn thiếu gì nữa không nhỉ? Thạc Trân nói sẽ tới nhà chúng ta, em nghĩ nên nấu thật nhiều món. Nhưng mà đi cả ngày chắc anh đã mệt rồi, Thái Hanh, chúng ta về nhà nhé. _ Cậu cẩn thận nói, tính khí Kim Thái Hanh rất khó hiểu, đôi lúc bình thường nhưng đôi lúc lại rất đáng sợ. - Không sao, dù gì cũng đã ăn tối rồi, nếu cậu muốn, cứ tiếp tục mua cho đủ đi, đỡ phải giữa chừng lại thiếu, rất phiền phức... _ Kim Thái Hanh bình thản trả lời. - Ah...  _ Cậu gãi đầu rồi ngốc nghếch quay đầu tìm xem nên mua thêm những gì tiếp theo. Cậu đi tới nơi bày các loại bánh kẹo, chọn tới chọn lui. "Hưm... Loại này là loại Thạc Trân và Chí Mẫn rất thích ăn." Cậu kiễng chân, muốn với tới gói bánh trên kệ cao, nhưng mãi vẫn không với tới được. - Gì vậy, cũng có loại kệ hàng cao như vậy sao? Quyết tâm phải lấy được nó xuống, Chính Quốc bặm môi tính bật nhảy lên thì cả người bị một thân hình cao lớn bao lấy, theo quán tính, cậu xoay người lại, lập tức cả người bị ép giữa kệ hàng và người trước mặt, mùi nước hoa quen thuộc lẫn theo mùi thuốc là nhàn nhạt hòa lại với nhau tạo thành một mùi hương riêng đầy nam tính của Kim Thái Hanh sộc vào mũi, tay hắn đưa lên kệ cao cầm gói bánh xuống cho cậu. Cả người Điền Chính Quốc nóng lên, mắt hơi trợn đầy kinh ngạc, trái tim cũng vì thế mà đập mạnh. - Không phải kệ hàng cao, mà cậu quá thấp... _ Thả một câu trêu chọc bên tai cậu, sau đó mặc kệ cậu đứng ngây ngốc, hắn liền tiện tay bỏ hết mấy gói còn lại vào xe đẩy, bởi vì không biết vì sao cậu chọn nó, nhưng thấy cậu cố gắng muốn lấy xuống nên hắn nghĩ nó hẳn rất quan trọng. - Đủ rồi, mua thêm thức ăn tươi sống nữa là về thôi... _ Hắn thoải mái đẩy xe sang khu khác trước cậu. ... Phân loại và cất hết thực phẩm vừa mua vào tủ, Điền Chính Quốc mới có thể yên tâm đi tắm. Ngó nghiêng quanh nhà không thấy Kim Thái Hanh, thầm nghĩ có lẽ hắn đã về phòng nghỉ ngơi, chậm chạp bước về phòng của mình, bản thân cậu cũng đã thấm mệt vì cả ngày vòng quanh các khu mua sắm mua quà. Cậu nào biết, Kim Thái Hanh sau khi về nhà đã nhanh chóng tắm rửa và sớm ra ngoài uống rượu cùng Kim Nam Tuấn. Chính Quốc tắm xong liền nhớ ra mình vẫn còn quên thoại đã cạn pin dưới phòng khách, nghĩ giờ này Kim Thái Hanh đã ngủ, cậu mặc kệ trên người đang khoác tạm áo choàng tắm đi xuống khách. Lục tìm điện thoại trong balô, cậu mỉm cười đứng thẳng người lại, theo thói quen khởi động lại máy, cùng lúc ấy cánh cửa bật mở, Kim Thái Hanh bước vào trong. Lúc phát hiện ra đối phương, cả Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc đều khựng lại. Điền Chính Quốc kinh ngạc vì nghĩ Kim Thái Hanh vẫn đang trong phòng của hắn. Còn Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc vừa tắm xong trong cái áo choàng tắm rộng với dây cột lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh, môi đỏ hồng da trắng mềm... Có phải quá câu dẫn rồi sao? Hắn sải bước tới chỗ Điền Chính Quốc trong khi cậu còn tròn mắt chưa kịp phản ứng cho tới lúc hắn đã đứng trước mặt cậu. - Anh vừa ra ngoài sa... _ Không đủ thời gian nói hết câu môi đã bị lấp kín, bá đạo xâm chiếm, hương rượu vang thoang thoảng quanh mũi. Kim Thái Hanh sẵn men rượu trong người, gặp Điền Chính Quốc đang trong tình trạng mà hắn gọi là câu dẫn bỗng chốc dục hỏa bị khơi dậy, nghĩ tới bộ dạng của cậu cả ngày nay hắn quan sát,... Thực, hôn môi không thể thỏa mãn hắn lúc này... - Thái Hanh... _ Điền Chính Quốc đôi mắt phủ sương mù hô hấp gấp gáp vì bị thiếu dưỡng khí, không khỏi kinh ngạc vì hành động của hắn. - Cậu... Đang câu dẫn tôi... _ Dứt lời bất ngờ bế ngang Điền Chính Quốc về phòng mình. - A... _ Nhận hàng loạt kích thích từ Kim Thái Hanh và công tác nới lỏng nhưng vì đã lâu không làm chuyện này, Điền Chính Quốc vẫn chưa thể tiếp nhận được sự xâm nhập của hắn. - Thái Hanh, không được rồi... Không muốn... _ Chính Quốc run rẩy cố kẹp chặt chân mình lại nhưng bị hắn ngăn lại. - Đến nước này rồi còn muốn trốn sao? _ Hắn cúi người hôn cậu, giọng hắn khàn khàn, tay xoa nắn điểm nhỏ hồng trên ngực cậu nhằm phân tán sự chú ý rồi bất ngờ đâm mạnh, chính hắn đã rất kiên nhẫn rồi, hạ bộ đã căng cứng như muốn nổ tung,... - Ah!!!... _ Điền Chính Quốc hét lớn, không tự chủ khép chặt hậu huyệt. - Chính Quốc, thả lỏng đi, khó chịu một chút thôi... Sẽ không sao cả, đây không phải là lần đầu tiên mà... _ Kim Thái Hanh cắn chặt răng nhẫn nhịn, mồ hôi đã sớm rịn ra. Tiếp tục hôn cậu, chờ cảm nhận được sự thả lỏng mới từ từ luân động. Điền Chính Quốc chặt như vậy, hắn biết rất rõ nguyên nhân là gì, chính vì vậy bản thân vô thức xuất hiện cảm giác vui mừng, thân dưới dần dần không khống chế được mà tăng nhanh tốc độ di chuyển. Điền Chính Quốc ban đầu đau đớn tột cùng, nhưng sau một thời gian ngắn cảm giác đau đớn chuyển dần sang khoái cảm, bị tình dục lấn át lí trí, miệng vô thức phát ra những tiếng rên rỉ khiêu gợi, khiến Kim Thái Hanh tăng thêm lực xâm nhập. Điền Chính Quốc đưa tay ôm lưng Kim Thái Hanh, sự nhung nhớ lấp đầy trái tim sứt sẹo, nghĩ đến những gì mình nhìn thấy hắn, trong cơm mưa tuyết lạnh lẽo... Cậu đã thấu được câu chiếm được thân thể nhưng không chiếm được trái tim. Cậu có được Kim Thái Hanh trên danh nghĩa, nhưng không tài nào chạm được tới trái tim hắn. Bi ai trước số phận. Kim Thái Hanh là ai chứ? Người đàn ông anh tuấn bao người mơ ước, trái tim hắn vẫn kiên định hướng một người để yêu. Kim Thái Hanh tài năng xuất chúng, Kim thị trong tay hắn phát triển vượt bậc, Kim hội dưới quyền hắn, ngày càng lớn mạnh. Ngày hắn đưa Trịnh Thiên Mỹ trở về không còn xa vời nữa, chút hữu danh vô thực này, sớm muộn cậu sẽ chẳng còn giữ được. Không phải em lo cho cuộc sống mưu sinh của mình sẽ như thế nào, em chỉ nghĩ, rời xa anh sẽ là chuyện của cả một đời người... Trở về với im lặng, thời gian từng ở cùng anh sẽ chỉ xuất hiện trong tâm trí em như một giấc mơ, giống như tất cả chưa từng xảy ra vậy... Thái Hanh, có khoảnh khắc nào, anh đã nghĩ về em chưa? Mối quan hệ của chúng ta là gì? Bạn bè? Không phải... Rõ ràng là vậy... Tình nhân? Hình như không giống, chúng ta gặp nhau là do sự sắp đặt... Chúng ta chẳng là gì cả, giống như người dưng gặp nhau trên đường... Thái Hanh, chúng ta sẽ quên nhau đúng không?