Điền Chính Quốc dọn cơm xong, không biết nên làm gì tiếp theo, đành ngồi vào bàn, im lặng đợi Kim Thái Hanh ăn xong sẽ giúp hắn dọn đi.
Kim Thái Hanh đã lâu không ăn cơm ở nhà nên đặc biệt ăn rất ngon, từ lúc sang Mĩ, phần vì công việc bận rộn hắn sẽ cho nhân viên đặt cơm mang tới chỗ làm việc hoặc cùng Trịnh Thiên Mỹ tới nhà hàng ăn, không có cơ hội ăn cơm ở nhà, vậy nên phòng bếp của căn nhà hắn ở, ngoài việc pha cà phê ra thì không được dùng tới. Không thấy cậu nói gì mà chỉ im lặng ngồi đợi đột nhiên hắn cảm thấy không tự nhiên lắm, mặc dù hắn không thích nói chuyện trong lúc ăn một chút nào nhưng vẫn không nhịn hỏi cậu, phá vỡ sự im lặng chỉ toàn âm thanh leng keng do bát đũa va chạm.
- Cậu không ăn chút gì sao?
Đột nhiên hắn hỏi tới làm cậu hơi giật mình, luống cuống đáp lại.
- Em đã ăn cùng Thạc Trân lúc nãy nên không đói... Anh ăn đi, ngồi máy bay cả ngày rồi, ăn xong nên nghỉ ngơi sớm một chút.
- Sống một mình ổn chứ? _ Mặt Kim Thái Hanh khi hỏi cậu, chẳng nhìn ra được cảm xúc gì.
- Em ổn...
Nghe vậy, hắn không biết nên hỏi gì nữa, gật gật đầu rồi im lặng tiếp tục ăn.
...
Ăn cơm xong, Kim Thái Hanh gọi điện thoại cho Kim Nam Tuấn sau đó liền lái xe ra ngoài. Còn lại Điền Chính Quốc, cậu cũng không thể cản hắn ra ngoài, nhận thấy thời gian vẫn chưa muộn lắm vẫn chưa đến giờ đi ngủ, sau khi tắm rửa xong, nhàm chán đem máy tính ra tìm kiếm bộ phim đang hot gần đây để xem.
...
- Chịu về rồi sao? Tôi nghĩ cậu tính định cư bên Mĩ luôn chứ? _ Kim Nam Tuấn lắc lắc ly rượu trong tay, nhàm chán nói.
- Là ba tôi gọi về... _ Kim Thái Hanh đưa ly rượu lên uống một ngụm.
- Tôi nghĩ cậu đã không còn sợ gì nữa rồi chứ? Vẫn nghe lời đến vậy sao? _ Kim Nam Tuấn cười nhạt.
- Tôi về li hôn với Điền Chính Quốc... _ Hắn đặt ly rượu, mặt không cảm xúc.
- Li hôn?
- Ừm, tôi đã tìm thấy Thiên Mỹ rồi, li hôn với Điền Chính Quốc là chuyện sớm muộn mà thôi.
- Ba cậu sẽ đồng ý sao? Tôi thấy, Điền Chính Quốc cũng thích cậu đấy. _ Kim Nam Tuấn nhướng mày.
Kim Thái Hanh không trả lời tiếp tục uống rượu.
- Được rồi, chuyện tình cảm không nên chen vào quá nhiều, uống thêm ly nữa rồi về nghỉ đi, không mệt sao? Tôi mấy tháng qua giúp anh em nhà cậu xử lí công việc mệt sắp chết rồi đây.
- Kim Thạc Trân và Mẫn Doãn Kỳ đâu? _ Hắn nhếch môi.
- Hai cậu ấy chỉ có thể giúp việc ở Kim thị, chuyện Kim bang làm sao giúp được đây... Cậu đừng quên, cũng may Nam thị chưa cần tôi về quản lí, nhưng mà tôi cũng không giúp cậu được lâu nữa đâu...
- Cố gắng giúp tôi thời gian nữa thôi, sau này không còn cơ hội nữa đâu... Về nghỉ đi, tôi về đây... _ Kim Thái Hanh đứng dậy, xoay người ra khỏi phòng trước.
Lúc về đến nhà, về phòng ngủ thì phát hiện không thấy Điền Chính Quốc, hắn mới tìm đến phòng còn lại.
- Cậu ngủ đây sao?
Giọng nói bất ngờ của hắn làm người đang gật gù trước màn hình vẫn đang chiếu phim, cậu giật mình tỉnh dậy lơ mơ nhìn về phía cửa phòng.
- Thái Hanh...
- Không về phòng ngủ sao?
- A?... Em vẫn luôn ngủ ở đây... _ Trong cơn buồn ngủ cậu không tỉnh táo trả lời trong mơ màng, mi mắt vẫn nặng trĩu muốn nhắm lại.
Hắn mỉm môi, đôi chân không tự chủ đi vào trong phòng, tắt máy tính đem đặt lại bàn nhỏ bên giường, kéo cậu nằm ngay ngắn trên giường rồi cẩn thận đắp chăn cho cậu, hắn điều chỉnh cho nhiệt độ phòng ấm thêm một chút rồi mới tắt đèn rời khỏi phòng, cơn mệt mỏi khiến hắn không muốn suy nghĩ về hành động vừa rồi của mình mà nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc thức dậy lúc 7 giờ, đêm qua cậu ngủ ngon đến kì lạ, tinh thần hôm nay cũng đặc biệt tốt, chuẩn bị bữa sáng của cả hai xong xuôi, trong lúc đợi Kim Thái Hanh thức dậy cậu bắt đầu công việc chăm hoa mỗi sáng.
- Cậu trồng sao? _ Chăm sóc chậu hoa cuối cùng, giọng nói từ đằng sau khiến cậu giật nảy mình.
Lạy chúa, không phải chứ? Hóa ra cậu đã quen trở lại với thói sống một mình rồi sao?
Nhận thấy câu hỏi của mình khiến cậu giật mình, hắn ho nhẹ, nói tiếp.
- Tôi vừa dậy, không thấy cậu ở đâu, phòng bếp đã để sẵn đồ ăn sáng, đoán cậu không ra khỏi nhà nên mới ra đây xem.
- Em... Em chỉ là trong lúc nhàm chán mới mua về trồng thôi. _ Cậu luống trả lời, tim đập loạn khi hắn tiến tới chỗ mình đứng, quan sát đám hoa hồng vì được chăm sóc kĩ lưỡng đồng loạt sắp nở.
- Đi ăn sáng thôi, lát nữa cùng tôi ra ngoài mua quà tết, ngày mai là tất niên phải về nhà chính ăn cơm... _ Hắn nhìn sơ qua đồng hồ, chậm rãi nói.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương