Chính Quốc sau khi chăm sóc đám hoa hồng cẩn thận, cậu đem những món đồ tối hôm qua mua được, đem bày một lượt trong bếp, cẩn thận sắp xếp vào trong những ngăn tủ còn trống.
- Nên dọn nhà trước? Hay ra ngoài mua đồ trước? _ Cậu tự nói thầm với bản thân. Nhìn ngôi nhà được quét dọn cẩn thận từng nó ngách hàng ngày, ngay sáng sớm khi vừa thức dậy cậu cũng đã dọn dẹp một lượt, hiện muốn tìm một chút bụi bẩn trong nhà cũng khó.
Kétt...Cạch...
Âm thanh đóng cửa tủ đồ vang lên, vang vọng khắp cả phòng bếp. Cậu ngẩn ngơ dừng lại động tác, cuộc sống tịch mịch đơn độc một mình chính là như vậy, sống ở đây, cũng chỉ có âm thanh của một mình cậu tạo ra... Một tiếng động nhỏ cũng đã đủ vang khắp phòng. Trong một căn nhà quá rộng rãi đối với một người, sáng sớm một mình rời khỏi nhà, đến tối muộn cũng chỉ một mình trở về với căn nhà tối đen không một ánh đèn, ngoài âm thanh lạch cạch khi quét dọn, âm thanh máy giặt, âm thanh từ TV hay thỉnh thoảng sẽ có tiếng chuông điện thoại vang lên và tiếng cậu nói điện thoại thì chẳng xuất hiện âm thanh của một ai khác... Căn nhà cho dù có đầy đủ hệ thống sưởi, hoạt động rất tốt cũng không đẩy đi được không khí lạnh lẽo của cô đơn.
Những lúc cảm thấy mệt mỏi lại không kìm lòng nhớ tới Kim Thái Hanh, giống như lúc này vậy, cậu vẫn thường tới thư phòng của hắn, ngồi ở bàn đọc sách, ngẩn ngơ nhìn bàn làm việc đã lâu không có người ngồi vào đó, nghĩ lại bộ dạng tập trung làm việc của hắn, ở trên đời này còn ai có thể đẹp hơn hắn chứ?
Điền Chính Quốc chính là kiểu người không khen chê ai về phương diện dung mạo bao giờ, bởi vì theo cậu, dung mạo của mỗi người đều có một vẻ gì đó hơn người, chỉ có thể là một số người khuôn mặt ưa nhìn hơn một chút, chẳng ai đẹp hơn ai cả. Nhưng từ lúc rơi vào cái hố ái tình của Kim Thái Hanh, mọi thứ của hắn cậu đều gọi đó là hoàn hảo, không ai có thể sánh bằng... Mỗi lần vào thư phòng hắn, ngây ngốc hồi lâu, cậu sẽ lại gục đầu ngủ trên bàn sách, có lẽ sẽ chẳng ai biết kể cả Điền Chính Quốc, khi đầu cậu gục xuống bàn, cũng chính là lúc bao nhiêu tủi hờn cuộc đời vô tình, bao nhiêu đau thương đong đầy trong giọt nước mắt cũng thấm dần qua khóe mắt nhắm nghiền.
Tôi yêu anh, anh yêu cô ấy... Hai người các người có thể trở lại bên nhau, cốt cũng là do duyên trời vốn đã định, xa cách vẫn tìm thấy nhau, sau này chính là hạnh phúc... Tôi là người xa lạ, từ chân trời nào, tôi và anh lại có thể gặp được nhau. Tôi vô ý yêu lấy anh, anh vô tình không cảm nhận được, chẳng sao cả, ít nhất cả quãng đời định sẵn đơn độc của tôi cũng có một đoạn thời gian sống cùng anh đường đường chính chính. Nói tôi hèn mọn cũng được, nói tôi không biết lượng sức hay nghĩ tôi ảo tưởng trèo cao,... cũng chẳng sao, tôi nhận cả... Nếu biết tương lai chắc chắn sẽ phải rời xa, tôi chấp nhận hèn mọn giữ cho mình chút mộng tưởng về tình yêu này, vì... Tôi yêu anh ấy...
Mãi đến sau này, Kim Thái Hanh mới biết được Điền Chính Quốc luôn co người tự ôm lấy mình khi ngủ chính là vì cuộc sống đơn tĩnh lặng từ bé của cậu không một người thân, không người chăm sóc, không người trò chuyện, ngay cả bạn bè cũng chẳng có, những tưởng cậu đã chai lì với sự cô độc nhưng chính cậu mới là người sợ nó nhất, yếu ớt dãy dụa để mặc cho cô đơn nuốt chửng lấy thân thể, tự ôm lấy chính mình chính là tự tạo cho mình ảo giác an toàn mà thôi.
Bóng tối làm bộc lộ tính cách thật của con người...
...
Kì nghỉ tết bắt đầu, đường xá chật ních, tắc đường chính là điều không thể tránh được. Với lượng người lớn đổ tràn về quê ăn tết, Điền Chính Quốc cực kì kinh ngạc với điều này, đối với cậu khoảng thời gian này cậu chứng kiến quá nhiều điều kì lạ. Trong kí ức mờ nhạt khi còn là đứa trẻ 4 tuổi, khi vừa nhận thức được những điều xung quanh mình cậu đã rời khỏi quê hương, và chẳng biết tết là gì cả. Và chuyện mọi người về quê ăn tết, cũng gợi ra trong lòng Điền Chính Quốc một khao khát mãnh liệt về gia đình...
Hai ngày tìm hiểu qua internet, cậu đã biết được, tết cần mua và chuẩn bị những gì, dù sao Thạc Trân và Chí Mẫn cũng đã nói sẽ tới chơi, cậu không thể để hai người họ thất vọng được.
Giá như, Kim Thái Hanh cũng như những người kia, trở về quê hương ăn tết thì tốt biết mấy...
Cậu cười khổ, Kim Thái Hanh sẽ để Trịnh Thiên Mỹ ở lại một mình hay sao? Đang suy nghĩ lơ đãng, tiếng chuông điện thoại kéo cậu trở về với thực tại.
- Thạc Trân...
"Chính Quốc, hiện tại đang ở đâu vậy? Anh biết một quán ăn rất ngon, gần trường đại học ấy, aiz, nhiều năm ở nước ngoài, về nước đã làm việc cho Kim Thái Hanh, bận rộn như vậy mới không phát hiện ra chỗ đó, haizzz, hằng ngày đi làm vẫn đều đi ngang qua lại không để ý,... Này, anh qua đón em đi ăn nhé, rất rất ngon đó, cùng trải qua cuộc sống của sinh viên một lần đi... Em đang ở đâu?"
- Em hiện tại đang đứng trước siêu thị gần nhà... Đang muốn mua thực phẩm chuẩn bị tết...
"Được, cứ đứng đó, anh qua đón em liền đây ha..." _ Thạc Trân kích động, nhân lúc Kim Nam Tuấn vẫn còn bận rộn cùng Kim Thái Minh ở trong tổ chức xử lí công chuyện, y muốn thoải mái ra ngoài tùy ý ăn vặt mà không bị Kim Nam Tuấn cấm cản.
- A... Vậy anh tới đi... _ Cậu nói xong cất điện thoại vào túi áo. Khẽ rùng mình kéo khăn quàng lên che nửa mặt vì cơn gió rét lạnh.
Thạc Trân rất nhanh lái xe đến, vội vàng mở cửa xe để cậu chui vào trong.
- Anh không gọi Chí Mẫn cùng đi sao? _ Cậu không nhịn được hỏi một câu.
- Thằng nhóc đó sao? Ngay từ hôm qua đã hí ha hí hửng cùng Trịnh Hạo Thạc đi mua sắm, nghe nói hôm nay về cô nhi viện, giờ hẳn là tới rồi đi... Còn nhớ tới hai người chúng ta nữa sao? _ Thạc Trân chanh chua trả lời, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ. Chính Quốc hơi mím môi cười.
- Vậy mà em cứ nghĩ hai người sẽ tới chơi, muốn chuẩn bị thật tốt để đón tiếp, không ngờ...
- Nhóc con, em nghĩ thằng nhóc Chí Mẫn không tới anh cũng sẽ không tới luôn sao? Suy nghĩ gì kì vậy hả? Này, nhớ nấu thật nhiều món ngon vào nhé haha...
- Được... _ Cậu mỉm cười.
- A... Tới rồi, chính là này... Món ăn nghe nói rất ngon, cũng từng ném thử rồi, đúng là rất ngon... _ Thạc Trân dừng xe, không ngừng lảm nhảm, cầm lấy ví tiền nhét vào túi, cả hai cùng đi vào trong quán ăn.
- Chà... Nghỉ tết mà cũng đông thật đấy... _ Thạc Trân suýt xoa, nhìn quán ăn đông đúc, ấm áp, mùi thức ăn ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Người phục vụ nhìn thấy hai người khác mới vào, niềm nở chạy ra đón, đưa hai người tới chiếc bàn trống duy nhất.
- Hai cậu muốn dùng gì? Hai cậu mới tới đây ăn lần đầu sao? Nhìn hai cậu lạ quá, hai cậu học ở đại học nào vậy? _ Người phục vụ đưa tới một thực đơn cho Thạc Trân và Chính Quốc tranh thủ hỏi vài câu.
- Tôi đi làm rồi, sáng nào cũng đi qua đây mà không để ý, nghe nói ở đây đồ ăn rất ngon nên ghé qua. Còn thằng nhóc này là thể loại người không bao giờ ăn thức ăn bên ngoài, chú thấy lạ là đúng rồi... Chú cho tôi món này, này, này... Thạc Trân chỉ loạn trên thực đơn, ngước mắt nhìn cậu vẫn còn đẵn đo chọn món.
- Chính Quốc, em muốn ăn gì?
- Em... A... Chú cho cháu hai món này là được rồi...
Cậu trả lại tấm thực đơn cho người kia.
- Vâng, hai cậu đợi một chút thức ăn sẽ được đem lên ngay thôi...
Người phục vụ nhanh chóng rời đi.
- Chính Quốc, dạo này em lại gầy thêm rồi đấy, bỏ bữa nữa rồi đúng không? _ Thạc Trân nhíu mày.
- ...Không có, em đang giảm cân đấy thôi... Em thấy mình khá là mập nên giảm cân cho khỏe. _ Điền Chính Quốc chột dạ, đầu lướt nhanh qua một lí do.
- Gì chứ? Mập? Nói dối... Tôi lại không nói trúng tim đen của cậu đi? Chính Quốc à, anh biết em bi thương, nhưng lạc quan lên đi. Nếu mọi chuyện quá bế tắc, nếu là anh, anh sẽ li hôn ngay lập tức.
- Thạc Trân...
- Hả.
- Em xin lỗi... _ Cậu cúi mặt, hình ảnh ngày đợi Kim Thái Hanh ở Mĩ lại không biến thành hàng ngàn mũi kim tiếp tục đâm sâu vào trái tim cậu, uất ức như muốn trào ra ngoài.
- Gì vậy? Thằng nhóc này.
- Em đã nói dối anh.
- Ai. Thằng bé này, anh biết mà. Lần sau phải ăn đủ bữa đi nhé, làm vậy không tốt cho sức khỏe đâu. _ Y vươn tay xoa đầu cậu an ủi.
Không lâu sau thức ăn được mang ra.
Thạc Trân cứ nghĩ Chính Quốc áy náy chuyện nói dối mình bỏ bữa, nên từ lúc thức ăn được mang ra vẫn cứ cặm cụi ăn không nói tiếng nào. Y cũng không để ý nhiều, khi hai người ăn hết thức ăn gọi ra, Thạc Trân đứng dậy giành phần trả tiền, được tự do ăn uống như vậy, y vô cùng thoải mái.
- Chính Quốc, dù sao trời cũng tối rồi, anh đưa em về nhé. _ Thạc Trân mở cửa xe muốn cậu vào trước.
- Thạc Trân ca, vừa ăn no như vậy, em muốn đi bộ tiêu cơm. Dù sao nhà chúng ta khác hướng, anh về nhà luôn đi, em từ từ đi bộ về là được rồi... _ Cậu từ chối.
- Chính Quốc, trời lạnh lắm đó, đưa em về có tốn thời gian gì...
- Không cần đâu, em về nhé, tạm biệt. _ Cậu cố kéo lên nụ cười méo mó. Thạc Trân im lặng nhìn cậu, y chợt nhận ra Điền Chính Quốc rất hay che giấu đi cảm xúc của mình, nhìn cậu mà xem, đã đau lòng bao nhiêu khi mà đôi mắt thê lương không còn che giấu nổi cảm xúc nữa, nó như chỉ cần cậu khép mi lại, nước mắt sẽ trào lăn xuống khuôn mặt nhợt nhạt.
Y lại thở dài, rút cuộc Kim Thái Hanh có bao nhiêu vô tâm mới không nhận ra được tình cảm của Điền Chính Quốc? Có lẽ y nên để cậu yên tĩnh một mình, có thể biết đâu chừng, sáng mai Chính Quốc của y sẽ suy nghĩ thấu đáo, biết chăm sóc bản thân nhiều hơn thì sao? Nghĩ vậy, y gật đầu ngay.
- Được rồi, vậy anh về trước, đi đường cẩn thận, cũng nên bắt xe về đi nhé, tạm biệt.
- Vâng, anh về cẩn thận, tạm biệt... _ Cậu vẫy tay tạm biệt, chậm rãi xoay người tiến về phía trước.
Thạc Trân nhìn cậu rời đi, đang chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại di động vang lên tiếng nhạc chuông quen thuộc.
- Nam Tuấn, em đây...
"Dám lái xe ra ngoài??? Hiện tại còn chưa về nữa sao???" _ Giọng Kim Nam Tuấn lạnh lẽo nói qua. Sống lưng Thạc Trân chợt lạnh ngắt.
- G..gì chứ? Em đang về đây... Mà em có bằng lái xe rồi, xe trong gara nhiều như vậy, anh lại hẹp hòi không cho em dùng sao?
"Về ngay đi..không, bật vị trí và đứng yên đó đi, anh tới đưa em về, lái xe ngoài đường giờ này rất nguy hiểm..." _ Kim Nam Tuấn nói xong, không để Thạc Trân kịp ú ớ nói thêm đã trực tiếp ngắt kết nối.
Kim Nam Tuấn luôn như vậy, nhưng y lại yêu kiểu người vô lí như thế đấy. Ít nhất trong sự bảo bọc vô lí của hắn, y cảm nhận được hắn yêu mình, hắn như vậy chính là bảo vệ y mà thôi...
Môi kéo lên nụ cười hạnh phúc, bật thiết bị định vị lên, Thạc Trân vui vẻ nhắm mắt tựa người vào ghế, thoái mái lắng nghe những giai điệu rộn ràng chào đón năm mới phát ra từ cửa hàng nào đó, chờ đợi Kim Nam Tuấn đến đón mình.
...
Chính Quốc chậm rãi hòa vào dòng người, tâm tình như bị đá đè nặng, cảm thấy bản thân hóa ra trước nay cô độc, nay rất khó hòa hợp với thế giới sôi động ngoài kia, cảm thấy từ trước tới nay, cuộc đời của cậu lại giống như một vở kịch câm nhàm chán, không có khán giả, một mình cậu tự tạo ra bi kịch cho chính mình.
Về đến nhà, cậu phát hiện ra cửa không khóa, tim chợt giật thót.
Chẳng lẽ cậu quên khóa cửa??? Không đúng, trước khi ra ngoài cậu đã khóa cửa cẩn thận cơ mà, không lẽ nhà bị trộm đột nhập? Trung Hải Điện an ninh tốt như vậy cũng có trộm sao?
Hoảng hốt đẩy cửa vào nhấn côn tắc đèn cạnh cửa xem đã bị mất những gì, nhưng khi ánh sáng tràn ngập khắp căn nhà, thứ cậu nhìn thấy lại giống như ảo mộng.
Bịch gói đồ vừa mua được từ cửa hàng tiện lợi gần Trung Hải Điện bị cậu đánh rơi xuống sàn.
Không phải hoa mắt chứ? Cậu ngỡ ngàng nhìn người đàn ông mà từng giây từng phút bản thân nhung nhớ đang ung dung ngồi trên sopha nhìn mình, miệng mấp máy.
- Thái Hanh...
Hắn thấy cậu ngơ ngác đứng ngoài cửa, thân hình cao lớn đứng dậy đi về phía cậu.
- Về rồi sao? _ Giọng nói trầm thấp của hắn đã lâu không nghe thấy, bất chợt làm cậu thức tỉnh.
- Thái Hanh, anh về rồi... _ Cậu không cần biết bản thân mình bộ dạng ra sao, cậu chỉ cần biết, hắn đã trở lại.
- Công việc đã xong, ba gọi tôi trở về ăn tết, lúc nãy 5h chiều vừa xuống máy bay. _ Hắn nhàn nhạt nói.
Nhìn môi cậu mấp máy, hắn lại nói tiếp.
- Tôi vẫn chưa ăn tối, giúp tôi nấu một ít thức ăn được không?
- A... Vậy anh tắm rửa đi, em nấu cơm cho anh... _ Nói xong chạy vội vào bếp vo gạo nấu cơm.
Hắn nhìn cậu khẩn trương như vậy, vô thức mỉm cười mà chính mình không nhận ra, lúc mở cửa vào nhà phát hiện không có cậu, lòng hắn hơi hụt hứng, mặc kệ dạ dày biểu tình vì suốt mười mấy giờ ngồi trên máy bay hắn không thèm ăn thứ gì, cứ thế mệt mỏi tiến đến sopha chợp mắt, cho đến khi nghe tiếng động ngoài cửa mới tỉnh dậy cảnh giác quan sát.
Lúc hắn tắm rửa xong, cũng là lúc Điền Chính Quốc chuẩn bị xong cơm tối, hầu hết đều là thức ăn Điền Chính Quốc đã nấu sẵn từ chiều, định bụng ra ngoài mua sắm một chút sẽ gọi điện mời Thạc Trân tới ăn tối cùng mình, nào ngờ y lại gọi cậu trước, làm cậu quên mất chuyện này. Thật may trùng hợp lại có thể mau chóng chuẩn bị cơm tối cho hắn.
Có phải ông trời cuối cùng cũng nhìn thấy và cho cậu một chút đặc ân hay không?
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương