Ánh sáng cuối cùng của ngày vụt tắt, Điền Chính Quốc chậm rãi bước đi trong dòng người đi bộ hối hả náo nhiệt, cho dù là cái lạnh của mùa đông cũng không ngăn cản được những cặp đôi yêu nhau tay trong tay cười nói đi bên nhau.
Tết dương lịch trôi qua đã hơn một tháng, tuần sau chính là tết Nguyên Đán, mọi người lại hối hả ngược xuôi đi sắm đồ cho tết, các tuyến giao thông bình thường đã đông nghẹt xe cộ nay còn đông hơn, nhiều người chọn cách đi bộ nên mới đông đến vậy. Điền Chính Quốc thì ngược lại, cậu không đi mua sắm chuẩn bị gì cả, đối với người từ bé đã sống ở nước ngoài thì tết Nguyên Đán là một cái gì đó rất xa lạ, cùng với việc cậu ở một mình, chuẩn bị hay không với cậu là không quan trọng.
- Em buồn sao? _ Một bóng người cao ráo đi tới bước ngang với cậu, khiến cậu hơi giật mình.
Chậm chạp ngước nhìn người kia, chỉ thấy nụ cười ôn nhu đến đau lòng kia.
- Thái Minh...
- Tôi đã thử rồi, cả tháng nay quyết tâm không đi tìm em, tôi đã thất bại, vì không quên được em, a, phải làm sao đây, nhìn thấy em ở đây, tôi lại không ngăn được bản thân mình chạy theo... _ Anh cười rạng rỡ, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa nỗi đau nào đó.
- Xin lỗi cậu... _ Cậu cúi mặt, giọng nói lí nhí.
- Xin lỗi gì chứ? Chẳng ai có lỗi cả, chỉ do ông trời cho duyên nhưng không cho phận, có lẽ, vẫn mãi là như vậy... _ Anh thu lại nét cười, giọng ảm đạm hẳn.
- ... _ Cậu im lặng nhìn anh ngơ ngác.
- Đi thôi nào... Em chưa sắm đồ tết gì đúng không? Đón tết Tây trong bệnh viện, em cũng phải lo cho tết ta chứ... Đi thôi... _ Anh nắm lấy tay cậu kéo đi, chen chúc trong dòng người đông đúc. Điền Chính Quốc ngơ ngác vẫn chưa tiếp thu được mọi chuyện, Kim Thái Minh đi trước kéo lên nụ cười buồn.
...
Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Minh đi khắp các cửa hàng mua một số đồ gia dụng mới, tất cả hàng hóa đều nhờ người ta gửi về Trung Hải Điện, sau vài tiếng đồng hồ vòng quanh siêu thị, cậu mới hiểu được cảm giác bận rộn sắm tết là như thế nào, chen chen chúc chúc trong dòng người, cuối cùng dừng lại một quán ăn bình dân cùng nhau ăn tối.
- Chính Quốc, ngày mai tôi tới đón em đi mua vật trang trí nhà...
- A... Không cần đâu, cậu không phải bận việc trong bang sao? Tôi có thể tự đi mua cho mình... _ Cậu vội từ chối.
- ... À... Ừm... _ Anh gật đầu, bắt đầu ăn, anh biết, trong lòng cậu xuất hiện bức tường ngăn cách giữa cả hai.
Cậu cũng bắt đầu đụng đũa, im lặng ăn phần cơm của mình.
Cả hai im lặng mãi cho đến lúc anh đưa cậu về nhà, đi tới chỗ bảo vệ canh gác cổng chính, lấy đồ đạc người ta gửi tới chuyển vào nhà giúp cậu.
- Thái Minh, cảm ơn cậu,... _ Điền Chính Quốc đem tới một ly cà phê nóng cho Kim Thái Minh vẫn đang cặm cụi ngồi trên sofa kiểm tra lại số lượng đồ đã mua.
- Đừng khách, chúng ta...là bạn mà. _ Anh cười gượng, nhận lấy ly cà phê từ cậu uống một ngụm.
-...
- Chính Quốc, tôi phải đi rồi, tôi nhớ ra còn chút chuyện phải dặn dò mấy người trong bang hội, nghỉ sớm đi nhé. _ Phá bỏ bầu không khí ngượng ngùng, Kim Thái Minh chủ động từ biệt ra về.
- A... Đi đường cẩn thận, cậu cũng nên giải quyết xong công chuyện sớm một chút rồi về nghỉ ngơi đi, tôi tiễn cậu ra ngoài.
Anh không nói gì đi ra cửa trước, cậu chậm rãi bước theo sau. Đến cửa, Kim Thái Minh lại dừng lại.
- Chính Quốc, trời lạnh như vậy, em đóng cửa lại là được, không cần theo tôi ra ngoài. _ Nói xong, nhanh chóng ra ngoài rồi chui vào trong xe, khởi động máy rời đi. Chính Quốc nhìn theo chiếc xe dần tan vào bóng tối, chợt thở dài đóng cửa quay vào trong nhà. Đối với Kim Thái Minh, Chính Quốc luôn là cảm giác áy náy cùng có lỗi, một kẻ vốn xác định cô đơn,may mắn nhận được tình yêu của người khác, nhưng lại cố gắng chối bỏ, vô tình làm người đó tổn thương để bấu víu vào mối tình không thể...
...
"Chính Quốc, ngày mai anh được nghỉ tết rồi, muốn đi đâu chơi không?" _ Thạc Trân hào hứng nói qua điện thoại.
- Thạc Trân, anh biết Tết mọi người thường làm gì không? _ Chính Quốc một tay cầm điện thoại áp lên tai, một tay cẩn thận tưới những chậu hoa hồng của mình bằng nước ấm. Khắp ban công bao nhiêu là chậu hoa do cậu tự chăm sóc, mùa đông lạnh, vì không thể mang chúng vào trong nhà hết được, cậu đành phải gọi người tới lắp một tấm kính lớn, chắn gió tuyết từ ban công để bảo vệ hoa của mình khỏi những trận mưa tuyết lạnh lẽo.
Cuộc sống cô đơn tẻ nhạt, Điền Chính Quốc đã quá quen thuộc rồi...
"Tết?"
- Đúng vậy, anh nói em biết đi.
"Tết thì đi thăm họ hàng, bạn bè, ăn cơm gia đình đầm ấm, cùng đón giao thừa với người thân,..."
- ... _ Người thân??? Kim Thái Hanh sao? Cậu cười gượng.
"Chính Quốc à, em đừng buồn, em nghĩ bọn anh sẽ bỏ em cô đơn giữa những ngày đầu năm mới sao? Chuẩn bị đi, anh và Chí Mẫn sẽ làm bừa hết nhà em cho xem haha... Thôi được rồi, anh phải đi ăn trưa đây, cúp máy nhé, em mau ăn trưa đi..."
- Em... Em đã ăn rồi. _ Cậu nói dối y, chính vì không muốn y lo lắng, cậu đã không cho y biết, cả tháng này, bản thân mình không có khẩu vị, thường hay bỏ bữa, khuôn mặt cũng gầy đi rất nhiều...
Lí do... Lí do sao?... Tôi không biết nữa... Chỉ cảm thấy rất muốn nhìn thấy người ấy, dù chỉ là thời gian ngắn ngủi, tôi cũng muốn được nhìn thấy Kim Thái Hanh...
Tôi đau lòng...
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương