Độc

Chương 26

“Thế giới này đã đủ chật hẹp, một hay vài người đàn bà không muốn làm mẹ cũng chẳng khiến nhận loại tuyệt vong. Vì vậy, đàn bà sinh con chỉ để giữ một người đàn ông, một cuộc hôn nhân chính là sỉ nhục tôn nghiêm nữ quyền.” ​ Chuyện đời của cô bé Chi Lăng dừng lại đã lâu nhưng không gian vẫn lặng im màu hoài, chỉ có những nhịp thở rối bời lẩn khuất vào màn mưa đêm ngoài trời. Hình như mỗi cơn mưa là một câu chuyện lòng với đủ hỷ - nộ - ái - ố... Trai đẹp dùng vòng tay ôm ấm áp của mình chắn che cho cô trước những mảnh vỡ quá khứ sắc nhọn kia. Thì ra đáy mắt nửa chênh vênh nửa ngạo đời được xây bởi những chuỗi dài bất tận đắng cay và bi thương, cô còn tồn tại đến hôm nay âu đã là kỳ tích to lớn. Vì hoàn cảnh gia thế khác nhau, môi trường trưởng thành cũng khác nên anh càng khâm phục cái cách mà cô bé Chi năm nao đối mặt với tổn thương; do đó Chi Lăng hôm nay trong vòng tay anh hoàn toàn có quyền kiêu hãnh đến tột cùng. Một lời hứa với chính bản thân đã được thiết lập khi anh cúi xuống, đặt nụ hôn trân trọng tuyệt đối lên bả vai cô; thấp thoáng trong đôi mắt nâu là những trăn trở. Dù cô lương thiện chẳng so đo nợ cũ thì anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua nhưng cần thiết một kế hoạch chu toàn. Chút tàn độc vừa nhen nhóm lập tức bị dập tắt, anh muốn dành trọn mọi cảm xúc cho cô, ngay lúc này và không một điều gì khác có thể chi phối. Xoa nhè nhẹ lên lưng cô, trai đẹp dịu dàng bày tỏ niềm sẻ chia chân thành qua ánh nhìn sâu lắng: “Cảm ơn em đã tin tưởng tôi! Sau này, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, em cũng không còn đơn độc vì luôn có tôi bên cạnh.” Anh nói với sự khẳng định tuyệt đối khiến đối phương không thể không an lòng. Cô nhẹ nhàng đón nhận lời ngỏ ý gắn kết này mà không cần đong đo chân giả. Trai đẹp bước bên đời cô chưa lâu, cô cũng chẳng từng ảo vọng đôi bên sẽ đi được bao xa nhưng hồ nghi là điều duy nhất không tồn tại trong mối quan hệ mơ hồ này. Mỗi động thái anh trao đi đều đã được hoạch định và cân nhắc cẩn trọng, không dư thừa hay phù phiếm dẫu chỉ một rẻo con; đây là điều khiến bản ngã đàn bà váy mỏng nơi cô cảm thấy yên bình – chút yên bình hiếm hoi có được từ đàn ông sau ba mươi năm gần trọn. Ngày trước, cô vì không thể tìm thấy điều ấy nên thậm chí một chiếc áo người tình mặc vội cũng đắn đo với Thắng; cuối cùng đã quyết định buông tay, trả Thắng về với công bằng đúng nghĩa, nên có. Tuy nhiên chiếc áo người tình kia giờ đà quá rộng so với bờ vai gầy guộc của cô! Môi nở nụ cười vừa qua hạn mức buồn nhưng chẳng đủ vui, cô áy náy lên tiếng: “Tôi muốn hủy bỏ khiếu kiện. Thật ngại!” Ngần ấy ngày ở cạnh nhau, cô ít nhiều cũng nhận biết được trai đẹp là mẫu đàn ông nào; với một thương nhân luôn chặt chẽ các quy tắc như anh thì khái niệm tiêu tiền vô ích vĩnh viễn không tồn tại. Mà cô rõ ràng đã khiến anh hoang phí một khoản không nhỏ cho luật sư. Nhưng khác với suy đoán của cô, trai đẹp vui vẻ gật đầu đồng ý, nét mặt ngấm ngầm nhẹ nhõm bởi nỗi trăn trở trong lòng đã được tháo gỡ. Quyết định kia vừa giữ cô lánh xa những chiếc gai nhọn có khả năng cào rách vết thương cũ bất cứ lúc nào vừa giúp anh tránh khỏi tình huống tự cưỡng ép bản thân giả vờ khoan dung. Với ý cười trong mắt càng lúc càng rực rỡ hơn, anh đưa một quả anh đào vàng mọng lên môi cô rồi yên tĩnh nhìn ngắm cô hồi lâu, trước khi nhẹ giọng kể: “Tôi cũng đi bộ đến trường trong suốt những năm tiểu học, trường cách nhà đủ xa và thời tiết đủ khắc nghiệt.” Cô nhíu mày nhìn trai đẹp rồi nhỏ giọng tỏ ý chia sẻ niềm cảm thông: “Có ai đi cùng không hay chỉ mình anh?” “Có! Là hai vệ sĩ nhưng họ ngồi trong xe, chầm chậm lái theo sau.” Trai đẹp vờ không thấy ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên nơi cô để tiếp tục hân hoan trao ra quá khứ của mình: “Lên sáu, tôi chính thức tuân thủ các quy tắc của dòng tộc, thức dậy vào lúc sáu giờ, tập luyện sáu mươi đến chín mươi phút, sau đó tự làm vệ sinh cá nhân, dùng bữa sáng theo đúng khẩu phần dinh dưỡng và đi bộ ba mươi phút đến trường – bất kể thời tiết như thế nào. Tôi không thích kết bạn vì ngoài giờ học ở trường, tôi còn phải học nhiều điều khác nữa...” Mang trên vai trọng trách người kế nghiệp của họ nội lẫn họ ngoại nên tuổi thơ của trai đẹp không được phép hồn nhiên như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Ngoài nội hàm bẩm sinh ra anh còn phải nỗ lực bội phần, vượt qua cả giới hạn bản thân; lên bảy đã phải tự cân đối chi tiêu, tự đưa ra những quyết định trong chừng mực cho phép; bắt đầu xa vòng tay bố mẹ từ bậc Trung học nhưng vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc của dòng tộc. Anh mất tổng cộng mười ba năm để hoàn thành chuyên ngành học không hề có bất kỳ liên quan nào đến kinh tế và đó cũng là quãng thời gian vừa học vừa điều hành thương nghiệp cá nhân. Tất cả tài sản hiện nay đều do một tay anh gầy dựng nên thay vì nhàn nhã tuân theo sự sắp đặt của gia đình như bao cậu ấm khác, mà có lẽ, các bậc trưởng bối nhà anh cũng không lao tâm khổ tứ chỉ để rèn giũa nên một người nối nghiệp chỉ biết nhất nhất vâng lời. Họ trao cho anh quyền trượng lấp lánh, rực rỡ với con rắn đuôi chuông quấn quanh. Anh là người có thể chơi dương cầm điêu luyện nhưng không yêu thích âm nhạc; có thể nhận định chính xác từng bức danh họa nhưng luôn xem chúng là món hàng đầu tư; có thể thản nhiên quẳng qua cửa sổ một khoản gia tài lớn nhưng tuyệt đối không cho phép ai nợ mình dẫu chỉ một hào. Trong nhân sinh quan của anh, đúng hay sai đều không có ý nghĩa gì bởi cần và muốn mới là mục đích hướng tới cuối cùng. Những đoạn đời vừa qua của trai đẹp đều được tóm lược trong vài mẩu chuyện ngắn bằng âm giọng tự hào đến độ ngạo nghễ tuy nhiên đủ để cô có cái nhìn khác về người đàn ông này. Sinh ra trong kỳ vọng, được nuôi dưỡng bằng những chuẩn mực riêng và luôn dùng lý trí để quyết định thành công nên xét trên hệ quy chiếu bình thường, anh quả thật rất cô độc nhưng cô lại không nghĩ như thế - khi một người có thể khống chế tuyệt đối con đường mình đang đi thì họ hoàn toàn không cô độc. Danh từ chính xác nhất để khái quát về họ phải là đáng sợ. Ẩn đằng sau đôi mắt nâu rất đỗi dịu dàng mỗi khi nhìn về phía cô là gì? Cô hoàn toàn không biết. Hỗn loạn, mờ mịt! Một thoáng run sợ lướt ngang cõi hồn đàn bà váy mỏng, cô chăm chú quan sát từng đường nét nơi nhân ảnh người đàn ông nửa thân thuộc nửa xa ngái cạnh mình. Thật ra, trai đẹp không hề đẹp. Một đôi mắt nâu lạnh lẽo sâu và dài; một sống mũi cao hơi khoằm; một khung xương chân mày rõ nét; một đôi môi đủ hồng hào, dày dặn nhưng không mấy khi cười; một gương mặt góc cạnh hơi dài – ai dám bảo là đẹp ngoại trừ cô? Có chút buồn cười len lén bật thành âm tiếng, đôi mày cô cong thành dấu ngã khi môi cong lên không ngừng: “Này! Tôi vẫn luôn tự hỏi vì sao bản thân lại đồng ý ‘cùng’ anh trong lần đầu tiên ấy!? Vì xét cho cùng, anh không phải là mẫu đàn ông mà tôi muốn dây vào.” “Ý em là buổi tiệc thường niên của HADA?” Trai đẹp áp hai lòng bàn tay ấm nóng vào đôi gò má hơi lành lạnh của cô và nheo mắt ẩn ý: “Tôi không nghĩ là em có chú ý đến tôi trong lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ.” “Tôi có!” Đến vở tấu hài cuộc đời mình, cô còn dám phơi bày cùng trai đẹp thì chuyện “mê trai” con con kia thì có gì đáng hổ thẹn. Với thái độ đầu ngẩng cao khẳng khái, cô mạnh giọng thú nhận: “Dưới ánh đèn chùm lấp lánh cộng thêm rượu ngon và không khí tẻ nhạt, anh có chút thu hút tôi khi xuất hiện giữa một rừng các cậu chàng văn phòng âu phục chỉnh tề đến độ nhàm chán.” Đôi gò má cô bỗng chốc ấm áp hơn dưới sức lan tỏa nhiệt từ đôi tay mình hay bởi bản thân đang tự huyễn? Trai đẹp không thiết câu trả lời, chỉ cần cô luôn an vui, thuần khiết như lúc này thì thật hay hư đều không còn quan trọng. Vì thế ánh mắt anh dành cho cô cũng sâu thẳm hơn: “Cuộc tương ngộ đêm ấy là do tôi cố tình! Đó cũng không là lần đầu của chúng ta.” “Hử?” Dẫu luôn bài xích cái cách mà bọn trẻ ngày nay bắt chước rập khuôn phim ảnh song biểu cảm cơ mặt của cô lúc này lại có phần hơi khoa trương khi giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn trai đẹp. Bộ óc chẳng bao giờ đủ thông manh nay càng thêm gỉ sét đang điều khiển âm giọng có đến mấy phần trào phúng đáng ghét: “Tuy không giỏi ghi nhớ nhân dạng nhưng tôi có thể khẳng định anh chưa từng là đối tác, đồng nghiệp hay bạn giường, cho đến đêm hôm đó. Tôi lại không phải ‘hốt gơn’ hay chân dài danh tiếng, anh làm sao biết tôi sẽ đến buổi tiệc?” Biểu cảm nơi cô khiến trai đẹp bật cười thành tiếng nhỏ nhưng đầy thú vị, hứng khởi: “Tôi cho em xem cái này!” Nói xong, anh với tay cầm lấy chiếc máy tính bảng không hề sử dụng đến trong khoảng thời gian gần đây, di ngón tay vào biểu tượng cánh chim bồ câu trắng và trên màn hình vuông vức rộng tầm 6”, dãy dài những dòng trạng thái tới từ một địa chỉ duy nhất xuất hiện. Một tay anh choàng tay qua người cô, tay kia đặt chiếc máy tính ra trước mặt cả hai rồi khẽ gật đầu như thầm bảo cô hãy tự khám phá. Cái tên Lang C. Do với hình đại là dải ruy-băng đen trên nền trắng tang tóc đang hiển hiện trước mắt khiến cô không thể không cảm thấy kinh ngạc. Đôi môi hơi khô khẽ mím lại, cô ngơ ngác hồi lâu rồi nhìn lên gương mặt có ý đợi chờ sự phản hồi của trai đẹp: “Anh biết tôi từ đây?” Đoạn, ngón tay cô thận trọng ấn vào chữ “Hồ sơ chủ”, tài khoản K.P không có hoạt động nào ngoài một theo dõi duy nhất là Lang C. Do; nếu anh không tiết lộ thì bản thân cô cũng sẽ vĩnh viễn chẳng biết đến người theo dõi thầm lặng này. Càng lướt ngón tay cô càng vội vã hơn bởi cơn xúc động vừa dịu dàng ghé ngang cõi lòng đàn bà váy mỏng còn đang run rẩy. “Cách đây hơn hai năm, tôi đã vô tình gặp lại em trong một lần sử dụng máy vi tính của Tim. Lúc ấy hình đại diện là em!” Trai đẹp giải thích ngắn gọn, phần chi tiết sâu xa đã được giữ lại cho riêng mình. Với lịch trình công tác dày đặc cộng thêm tính cách không thích tùy tiện kết giao, anh luôn đứng ngoài cuộc chơi mang tên ‘Mạng xã hội’ nên tài khoản đầu tiên cũng như duy nhất này sẽ không bao giờ tồn tại nếu không có cô. Lần đó, trong một cuộc họp không chính thức, Tim đang trình bày kế hoạch trên máy tính thì nhận được cuộc gọi khẩn cấp, khi vội vàng xin phép ra ngoài nhận điện đã nhỡ tay ấn vào biểu tượng chim câu. Sau khi Tim rời đi, anh cũng buông máy thư giãn mắt trong chốc lát và bỗng dưng có gì đó từ chiếc máy tính trước mặt khiến anh chú ý – là hình ảnh cô gái có nét mặt chơ vơ mà anh vẫn hằng mong tương phùng sau hai lần lướt vội qua nhau. Chỉ cần một cái tên, một hình ảnh đại diện, chưa đến mươi phút sau cô gái kia đã có thêm một kẻ theo dõi thầm lặng. Trên dòng trạng thái vừa mới cập nhật, cô phản hồi về một bài báo chê trách cô đào điện ảnh Jennifer Aniston ích kỷ không muốn thực hiện thiên chức làm mẹ nên chồng cô ta chạy theo một người đàn bà nổi tiếng khác là lẽ tất nhiên; giữa hàng trăm bình luận lề phải chỉ duy nhất cô lạc loài rằng: “Thế giới này đã đủ chật hẹp, một hay vài người đàn bà không muốn làm mẹ cũng chẳng khiến nhận loại tuyệt vong. Vì vậy, đàn bà sinh con chỉ để giữ một người đàn ông, một cuộc hôn nhân chính là sỉ nhục tôn nghiêm nữ quyền.” Kèm theo đó là một câu chửi thề. Anh đọc những dòng ấy đến hai lần, bằng đáy mắt nâu ngập tràn sự tán dương xen lẫn khát khao chiếm hữu cao độ. Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng chốc đã hơn hai mùa đông rơi trên bậu cửa sổ, anh vẫn đều đặn một ngày dăm ba lần ấn vào biểu tượng chim câu trên chiếc máy tính đặc biệt kia. Trong ngần ấy tháng ngày, anh thừa khả năng giữ chặt lấy cô nhưng có những cảm xúc mong manh cần được trân trọng hơn mọi điều khác. Thế nên chuyện anh hiện đang là cổ đông lớn thứ ba và nếu cộng cả phần thừa kế thì anh nắm đến 37% cổ phần HADA tổng cũng sẽ là bí mật tạm thời bởi hơn ba năm chờ đợi cho một ngày hôm nay đã đủ thừa khắc khoải mà cô thì nhạy cảm, sự khác biệt nào cũng có thể dựng nên hố sâu ngăn cách giữa hai người. Đúng là trước đó mấy hôm, Tim và cô có từng tán gẫu với nhau dăm câu trên trang mạng xã hội kia. Tim đề cập đến đêm tiệc, cô cũng bảo là sẽ đi cùng Cáo. Nhưng đây chỉ là giải thích cho vấn đề vì sao họ gặp nhau còn việc trai đẹp đã biết cô từ trước thì sao? Cô cong mày, cố lục lọi trong ký ức chỗ trống chỗ đầy hồi lâu vẫn không thể tìm ra đáp án nên đành tiếp tục trò chơi đi tìm ẩn số: “Anh cho rằng theo dõi trang cá nhân của tôi là đã từng quen biết?” Trai đẹp lắc đầu, ánh mắt nồng nàn dành cho cô có thêm chút hồi tưởng ngọt ngào: “Một đêm muộn, tôi đang trên đường về nhà thì bỗng nhiên có người phụ nữ trẻ tay ôm đứa bé xông ra. Đồng thời một cô gái cũng xuất hiện, hốt hoảng đẩy người kia vào trong và dũng cảm dùng thân hình bé nhỏ của mình làm vật cản ngay trước đầu xe tôi.” Anh tạm dừng lời để nhìn cô bằng ánh mắt nửa âu yếm nửa trách cứ: “Lúc ấy, dẫu vừa thoát nguy trong gang tấc nhưng cô gái vẫn không quên thẳng lưng, cúi thấp đầu tỏ ý tạ lỗi, sau đó liền quay sang nói một câu ngắn gì đó với người phụ nữ xa lạ kia rồi vội vã vẫy taxi, lẩn khuất vào dòng phố đêm. Cô gái đấy là em!” Thêm lần nữa, một phần sự thật đã được trai đẹp giữ lại. Với sự lãnh đạm nguyên bản của trai đẹp thì an nguy của người phụ nữ vi phạm luật giao thông kia đều tùy thuộc vào số mệnh, hoặc cô ta tránh được hoặc anh phanh kịp. Nhưng tỷ lệ may mắn này thường khá thấp bởi đêm ấy, anh đi một chiếc bán tải có cản trước bằng kim loại nguyên khối và không có ý định vừa đạp phanh gấp vừa đánh lái ra ngoài đến độ bánh xe trượt dài trên mặt đường, tạo nên những tiếng rít chói tai - cho đến khi nhận ra cô. Lần thứ hai tương ngộ cô vẫn không nhận ra anh, có lẽ do lần đầu bọn họ chỉ lướt qua nhau, có lẽ do cô đang vội song anh đã có thể khẳng định được điều bản thân mình cần và muốn. Cô càng không biết anh đã theo sau chiếc taxi về đến tận cửa nhà nhóm, dõi theo bóng cô mất hút sau cánh cổng trắng lốm đốm màu xanh của những nhành thường xuân. Một người phụ nữ luôn ngẩng cao đầu, yểu điệu bước trên gót giày cao nhọn nhằm che dấu đôi vai gầy rũ mệt thường mang theo cõi hồn thừa kiêu hãnh thừa cả đớn đau nên dẫu phải làm người xa lạ ngần ấy năm trường, anh vẫn cảm thấy xứng đáng. Nghe anh nhắc lại, cô cũng mang máng nhớ ra, hình như đã là chuyện của hơn ba năm trước. Đêm muộn ấy, dự án liên kết cô đang theo có vài vấn đề nảy sinh nên đến tận mười hai giờ mới giải quyết xong phần nào. Cô co ro giữa phố đêm vắng lặng khá lâu trước khi tìm được một chiếc taxi đồng ý đón khách nhưng chưa tan mừng rỡ thì tự đâu, bóng người phụ nữ tay ôm đứa trẻ đang khóc ngằn ngặt vụt qua trước mặt, như muốn xông thẳng vào chiếc bán tải chỉ cách đó một quãng ngắn. Đoạn phố này không có biển báo cho phép người đi bộ sang đường trong khi tốc độ lưu thông lên đến 60km/h. Chẳng kịp suy tính thêm, cô lao ra kéo họ vào giữa tiếng phanh rít lên chói tai. Sau mấy giây kinh hoảng cực độ, cô vội vàng trấn tĩnh quan sát xung quanh, nhận thấy tất cả đều ổn thì liền cúi đầu tỏ ý xin lỗi lẫn cảm ơn vị tài xế có kỹ thuật lái rất tốt kia rồi bước nhanh về phía taxi vẫn còn chờ; ngang qua người phụ nữ, âm giọng cô có phần phẫn nộ: “Muốn chết thì hãy chết một mình!” Cô về nhà, mọi việc chóng vánh đi vào lãng quên, nào ngờ người tài xế kia là trai đẹp và càng không thể tin rằng anh vẫn nhớ đến cô sau ngần ấy tháng ngày hai người sống hai cuộc đời hoàn toàn xa cách. Cảm giác của cô lúc này tựa những búi len rối rắm mang dư vị hãnh diện – xúc động – sợ hãi – lo ngại trộn lẫn vào nhau, chậm rãi mà mạnh mẽ quấn chặt tâm trí. Giữa tám tỷ người đông đúc, đi ngang qua nhau đã là duyên phận nhưng người đàn ông này chẳng những đi ngang qua mà còn âm thầm dừng lại chờ đợi. Ba năm chẳng quá dài song để chờ đợi một nhân ảnh nhạt nhòa thì không phải ai cũng làm được, cô quả thật đã nợ anh ba năm dẫu có là món nợ chẳng nguyện ý vay. “Có nghĩa cả cuộc gặp ở Changi lẫn lần này đều là do anh chủ động?” Cô hỏi nhưng trong lòng đã tự có câu trả lời, chỉ là muốn nghe chính miệng trai đẹp nói ra. Ngày Kathy về, từ sáu giờ sáng chuyên cơ của trai đẹp đã đáp xuống Changi bởi tám giờ ba mươi là chuyến bay đầu tiên từ Sudan hạ cánh. Sau đó, anh nhẫn nại theo sau cô từ sân bay cho đến tận nhà Juno, cũng như không quên tìm hiểu lý lịch sơ lược của Juno như quê quán, công việc, nơi lưu trú hiện thời,... thông qua biển đăng ký kiểm soát xe. Vì vậy mà anh đã không gặp khó khăn khi lên đến tận cửa nhà Juno dẫu sau đó lại chấp nhận để cô ra đi. Anh gật đầu, âm giọng trầm càng thêm sâu lắng như còn chưa thể tha thứ cho bản thân: “Sau lần em gặp tai nạn ở Ph, tôi đã tự trách mình lơ là quá nhiều nên luôn để mắt đến em. Rốt cuộc vẫn không bảo vệ được em, tôi xin lỗi!” Bấu cả hai bàn tay còn thoáng rẩy run lên ngực trai đẹp, cô cắn môi nhìn anh rất lâu, cho đến khi cõi lòng chông chênh tìm được chút an yên từ nơi vòng tay ôm siết chặt. Anh vẫn lặng lẽ áp mặt vào làn tóc hơi rối của cô trong hơi thở đều nhịp an toàn vững chãi. Môi cô nở một nụ cười gượng nhưng âm giọng lại rất chân thành: “Thật dại! Chỉ là một thoáng vội vã lướt qua nhau, anh giữ lại để làm gì? Nếu tôi không quen biết Tim hoặc giả tôi đã có gia đình, chẳng phải anh hoài phí tâm sức hay sao?” “Tôi vốn dĩ cực đoan nên một khi đã quyết ý thì sẽ không hối tiếc hay hoài nghi. Vấn đề em có thuộc về ai hay chưa lại càng không quan trọng.” Trai đẹp từ tốn đáp lời qua ánh mắt sâu thẳm như đang khẳng định rằng, cô không nợ anh bất kỳ điều gì bởi tất thảy đều do bản thân anh tình nguyện trao ra. Môi cô chợt mím lại, cố ngăn tiếng thở hắt. Lần đầu tiên cô chủ động rướn người, đặt lên môi anh một nụ hôn phớt thay cho lời cảm ơn rồi nheo mắt tinh nghịch: “Tôi cũng không nghĩ anh là mẫu đàn ông sẵn sàng âm thầm dõi theo một phụ nữ đã có chồng.” “Em đúng!” Trai đẹp đưa lưỡi liếm quanh vành môi vừa được cô hôn phớt qua, ánh mắt nâu lóe sáng rực rỡ: “Chỉ cần thời điểm thích hợp, tôi sẽ bất chấp thủ đoạn để có được em nên việc em thuộc về ai hay chưa vốn không nhiều khác biệt.” Anh cười nhưng nét mặt không gợn lên rẻo bông đùa nào. Môi anh áp sát vào môi cô, một nụ hôn sâu kiểu Pháp khiến không gian vốn tĩnh lặng nay ngập tràn những tiếng thở thổn thức luyến ái nhưng tay anh vẫn kiên định không di chuyển và đôi môi cuối cùng đã dừng lại nơi vành tai cô; mặc kệ cậu bé thức giấc đang gào khóc tỉ tê. Đêm nay, cô vẫn chưa sẵn sàng mà anh thì muốn trao quyền quyết định này cho cô. Cô lúng túng hít một hơi dài, nửa nhìn trai đẹp nửa bâng quơ vào đèn đêm vàng võ bên trời như thầm biết ơn khi mọi chuyện chỉ dừng lại ở một nụ hôn. Vì đang trong cơn xúc cảm bị chi phối, cô thực sự chưa dám tùy tiện đặt tên cho mối quan hệ hiện tại mà danh xưng bạn giường đơn thuần vốn không thể tồn tại giữa hai người... “Muộn rồi, tôi đưa em vào giường.” Trai đẹp cất lời, kín đáo kéo cô ra khỏi vòng vây luẩn quẩn trong tâm trí. “Tôi vẫn chưa mệt!” Cô dứt khoát xua tay. Ngày mai cô xuất viện nên đêm nay có những vấn đề cần phải tách bạch rõ ràng; trai đẹp đã trao ra đủ nhiều, dẫu anh tự nguyện thì cô cũng không thể vô tri xem như chưa từng hay biết. Mặt khác, anh cũng ngấm ngầm thông báo rằng anh tuyệt đối chưa buông tay khi chưa muốn nên mối quan hệ này nhất định phải có một hồi kết. Trai đẹp hạ nhẹ cằm tỏ ý chiều theo: “Tôi pha trà cho em!” Dứt lời, anh liền để cô ngồi lại với khoảng riêng không đơn độc. Chập lát sau, hương hoa cúc nhè nhè lan tỏa trong không gian khiến cô đưa mắt đến quầy nước nơi có bóng dáng to lớn của trai đẹp. Nhìn anh chu đáo thả vài viên đá nhỏ vào cốc trà nghi ngút khói rồi cẩn trọng dùng thìa nếm thử, cô bỗng mỉm cười yên bình, rốt cuộc gánh nặng trong lòng đã tan biến theo vị trà. Háo hức nhấp một ngụm trà ngay sau khi nhận lấy chiếc cốc từ tay trai đẹp, cô lấy hết dũng khí nhìn trực diện vào người đàn ông trước mặt mình: “Tôi hy vọng anh sẽ thành thật. Hiện tại, anh có đang trong một mối quan hệ nghiêm túc nào không?” “Có!” Không tỏ ra bất ngờ hay phân vân, trai đẹp lập tức khẳng định. Tròng mắt nâu bất động, kiên chung nhìn thẳng vào nét mặt mâu thuẫn giữa nhẹ nhõm và thất vọng của cô, anh bình thản tiếp lời: “Là em!” Cô có phần hơi sửng sốt, môi mấp máy không thành lời hồi lâu rồi bất chợt nhoẻn cười trong veo: “Là người tình!” Ba từ bật ra rất nhanh như không muốn cho trai đẹp cơ hội phản ứng, cô quyết định trưng ra bộ mặt thực dụng vốn dĩ của mình: “Nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ bàn đến các điều kiện. Nếu là tôi hồ đồ thì kể từ sau đêm nay, chúng ta hãy tiếp tục là đôi kẻ xa lạ. Khoản viện phí trong thời gian qua, tôi sẽ thanh toán lại anh đầy đủ.” Trái với thái độ vờ mạnh mẽ đến độ cứng nhắc của cô, trai đẹp bật cười hân hoan, nếp nhăn nơi đuôi mắt hằn sâu những hạnh phúc không thể diễn tả bằng câu chữ rõ ràng. Người tình hay gì khác cũng chỉ là tên gọi qua khoé môi, xưa nay anh vốn không bận tâm đến bởi điều quan trọng nhất là làm thế nào để có được cô mà không xúc phạm vào tôn nghiêm của cô. Những ký ức bi thương còn lại sau cuộc hôn nhân bất hạnh từ mẹ sẽ luôn tồn tại trong lòng cô, anh hiểu rất rõ nên chưa từng hy vọng cô trao ra hoặc phải cưỡng ép cô đón nhận. Vì nếu có thể bỏ mặc cảm xúc nơi cô, anh đã không nhẫn nại đến ngày hôm nay. Khi anh còn băn khoăn chọn lựa cách thức toàn vẹn nhất để giữ cô bên cạnh thì chính cô đã cho anh giải pháp. Với nét mặt vừa nghiêm trang vừa phấn khích, trai đẹp ngồi thẳng lưng, dịu dàng cất giọng: “Tôi muốn nghe các điều kiện của em!” Phong thái điềm tĩnh của trai đẹp khiến cô có chút không thoải mái, tựa hồ bản thân đang bị lột trần trước mặt anh, khí thế táo bạo cũng vì thế mà giảm đi ít nhiều. Cô nhấp thêm ngụm trà nữa hòng gột trôi những day dứt đang cồn cào trong cõi hồn: “Thứ nhất, tôi không yêu cầu anh chung thủy nhưng quan hệ này sẽ dừng lại khi anh xác lập một mối quan hệ nghiêm túc khác. Thứ hai, tôi muốn một căn hộ và một tài khoản đứng tên tôi. Thứ ba, đôi bên không được phép xâm phạm vào đời sống cá nhân của nhau.” Dứt lời, cô bỗng thấy cổ họng đắng chát nhưng lòng đã thôi cồn cào. Rào cản lợi ích vật chất nhất định phải được dựng lên nếu cô không muốn thua trắng tay, một hào mang về mua rượu cũng chẳng còn. “Được!” Trai đẹp dễ dãi gật đầu trong ánh mắt vẫn toàn vẹn nuông chiều, không mảy may gợn sóng thất vọng hay toan tính: “Em muốn căn hộ như thế nào và tài khoản trị giá bao nhiêu, sau khi xuất viện, tôi sẽ an bài. Nhưng có điều này tôi cần làm rõ, tôi tôn trọng khoảng trời riêng của em không đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ sống riêng. Yêu cầu của tôi rất đơn giản – sống cùng nhau dưới một mái nhà.” Anh nói xong, ánh mắt nuông chiều thấp thoáng tia nghiêm khắc, đủ áp đảo toàn bộ cục diện. Trước ánh mắt kia, cô thu người lại ra chiều cảnh giác nhưng vị đắng chát nơi vòm họng đã phai nhạt phần nào. Phận đàn bà váy mỏng như cô không ảo vọng dài lâu hay hão cầu son sắt, chỉ cần an yên tạm bợ là đủ bởi tin yêu cần có đã được đưa ra đồng cùng mẹ trong chiều mưa năm nao. Cô vui vẻ đồng ý: “Tôi không yêu cầu cao, một căn hộ trung cấp hai phòng ngủ đừng quá xa trung tâm Phaya - Th, một tài khoản tích lũy năm mươi nghìn. Còn vấn đề sống cùng...” Cô ngần ngừ chốc lát tỏ ý khó xử: “... ngoại trừ có công tác, tôi hầu như sống tại thành phố Ph. Có lẽ anh cũng đã biết qua, công việc của chúng tôi khó lòng cố định thời gian.” Nói xong, cô liền mỉm cười trong veo dẫu u hoài khi nhớ đến nhà nhóm và sinh nhật sắp đến của một người vừa đi xa. Không khó để nhận ra cảm xúc ấy, trai đẹp lẳng lặng nắm lấy bàn tay hơi ướt lạnh của cô, nhẹ nhàng ủ ấm nó giữa những ngón tay mình: “Tôi có nhà tại Ph, còn thời gian làm việc của em sẽ được cân đối lại cho phù hợp. Riêng căn hộ trung cấp và năm mươi nghìn thì tôi không đồng thuận.” Nói đến đây, thấy tay cô vẫn ngoan hiền trong tay mình, đốm sáng nơi đáy mắt nâu càng thêm lấp lánh: “Căn hộ Sedona tại trung tâm BK và thẻ phi hạn mức, không thương lượng! Còn bây giờ, điều em cần là đi ngủ.” Thật ra, khi cố tình phô diễn dáng vẻ thực dụng trông cô rất đáng yêu nên trai đẹp càng thích thú chiều theo và gắng sức phối diễn nhịp nhàng. Song từ ba năm trước, sau đêm đưa cô về, anh đã âm thầm cho xây dựng một căn biệt thự nhỏ cách nhà nhóm không xa nhưng cũng ngần ấy năm chưa lần ghé qua thì một căn hộ trung cấp cộng thêm năm mươi nghìn há chẳng phải cô đã khiêm tốn đến mức hạ thấp bản thân ư? Nó khiến anh không hài lòng. Ngay lúc này, có lẽ cô còn chưa biết rằng sẽ không có bất kỳ thỏa thuận bảo vệ tài sản nào khi họ kết hôn, đồng nghĩa cô nghiễm nhiên có ít nhất 20% tổng tài sản chính thống của anh tuy nhiên anh càng rõ ràng hơn ai hết, “hôn nhân” là câu yếm chú chỉ được nói ra nếu muốn tổn thương cô, tổn thương cả mối quan hệ yếu ớt này. Thương vụ tình ái đã chấm dứt sau hành động khom lưng, nhấc bổng cô lên của trai đẹp. Trà hoa cúc khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ muộn cùng với nghi vấn trai đẹp là ai mà lại nhẹ bẫng mang tặng người tình chưa kịp làm tình cả căn hộ ở BK lẫn thẻ tín dụng, thay vì đong đếm xem anh có phóng đại hay đang đùa giỡn hay không. Ngắm nhìn dáng vẻ an bình khi cô chìm vào giấc ngủ thêm chốc lát rồi đưa tay kiểm tra lại hệ thống điều hòa trước khi nhẹ nhàng khép cửa, trai đẹp mang theo sắc mặt ngập tràn tươi nhuận trở ra phòng khách. Anh với tay cầm điện thoại, mắt lướt ngang chiếc kim ngắn vừa chạm vào con số một trên chiếc đồng hồ. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, âm giọng trầm ấm mới cách đây dăm phút của anh đã được thay thế bằng sự lãnh đạm thường nhật: “Chi Lăng nhà tôi quyết định hủy bỏ khiếu kiện và thằng nhãi ấy khiến tôi chướng mắt...” Bên kia đầu dây, Ken lễ phép đáp lời. Lát sau, anh nói tiếp: “Tôi sẽ gửi thông tin về một công ty thiết kế tại Sing qua email, cậu bảo bọn nhỏ tìm hiểu...”