Vấp phải ổ sói, thịt nát xương tan " aka nhật ký dạy vợ"
Chương 1 : Xương gà làm nên sóng gió
Chương 1: Xương gà làm nên sóng gió
-Chiêu Phong, chuyện ban nãy...xin lỗi! - Ngẩng đầu cao hợp với đường trọng lực một góc 120 độ, Dã Lâm đưa đôi mắt to tròn ngân ngấn nước thuốc nhỏ mắt, hết sức thành khẩn nhìn kẻ đang lạnh lùng quét mắt dò xét mình phía đối diện, yếu ớt nói.
Lê Trần Dã Lâm cô trước giờ, đây là lần đầu tiên đứng trước một người con trai xa lạ, giả vờ yếu đuối chỉ để xin lỗi.
Tại sao ư? Tất cả cũng chỉ vì thói quen mặc áo ngủ mỏng dính và không thèm đóng cửa phòng khi thỉnh kinh, mà nguyên nhân gây nên thói quen này chỉ là vì cô là con một và phải sống mòn mỏi 6 năm ở Hàn Quốc lạnh buốt xương.
Tất nhiên, Dã Lâm không phải người Hàn Quốc, cô là người Việt chân chính, do hoàn cảnh làm việc của ông bà già nên cô phải lẽo đẽo đến Hàn cho tới lúc 16 tuổi bẻ gãy móng mèo, mới bị tống trở về Việt Nam sinh sống cùng ông bà nội.
Cái chính là, ông bà nội của Dã Lâm không biết nghe phải bùa chú gì lại đi sống chung nhà cùng một gia đình hàng xóm suốt 2 năm qua, nghe bảo chủ gia đình là con trai của bạn đồng chí thời chiến của ông nội, sau khi hòa bình được ông nuôi lớn đến lúc cưới vợ sinh con, nhưng chỉ là nghe bảo thôi.
Mà trong căn hộ Dã Lâm vừa đặt chân vẻn vẹn 8 tiếng đồng hồ, không chỉ có mình cô là trẻ con mà còn có thêm một thằng nhóc lớn cùng tuổi Chiêu Phong và thằng nhóc bé Duy Khiêm.
Lúc Dã Lâm được đón từ sân bay về, hai tên này đã đi học, nghiễm nhiên, cô hoàn toàn không biết họ, cho nên, cô rất tự nhiên mặc áo ngủ mỏng manh ngã lên giường đánh một giấc no say. Đến lúc thằng nhóc bé lấy cái tất hôi mùi nước mắm của nó chắn lên mũi làm cho tỉnh cả ngủ, cô mới biết.
Xin nhắc lại, lúc đó, cô mặc áo ngủ màu trắng bằng lụa rất mỏng (cho mát), do đó, mới có một màn nói móc nói xỉa của đôi anh em này và cảnh hóc xương gà oanh liệt của thằng nhóc lớn.
Cụ tỉ có lẽ như thế này:
Thời gian gây án: 5 giờ tối cũng chính là thời điểm ăn cơm của cả nhà.
Hiện trường: phòng giữa.
-Ôi chao! Lại đây ngồi đi cháu! - Nhân chứng 1 cũng chính là bà mẹ trẻ của hai thằng nghịch tử kia từ khi nhìn thấy cái mặt tôi đã cười rất âm hiểm, hướng tôi ngoắc tay, đôi mắt đen dài của thím đánh giá tôi trên dưới một lượt, vừa nói vừa đặt tay vào chỗ trống bên cạnh bà ra hiệu rồi quay sang bà nội tôi đang tóp tép ăn, nói - Bà à, Dã Lâm càng lớn càng xin, không như hồi nhỏ tròn tròn đáng yêu rồi!
Giời! Còn phải nói nữa sao? Dã Lâm phỗng mũi, hai bên tai hơi đỏ lên. Từ nhỏ ai gặp cũng khen cô càng lớn càng xinh xắn đẹp đẽ, cô nghe mãi cũng quen, lâu lâu không thèm phản ứng gì nữa. Cơ mà, hồi nhỏ cô có gặp thím à? Sao cô không nhớ nhỉ?
Dã Lâm suy nghĩ một hồi cũng không ra nên đành mặc kệ, để lót đường cho cuộc sống êm xuôi sau này, Dã Lâm đành nhẹ nhàng cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng rồi ngoan ngoãn bước đến chỗ trống duy nhất.
Lúc Dã Lâm định đặt cái mông mình ngồi xuống, một luồng khí lạnh bỗng nhiên phả vào da thịt, khiến cô có cảm giác choáng ngợp cùng ớn lạnh, vừa nhìn lại, đã phũ phàng phát hiện, bên cạnh cô chính là thằng nhóc lớn đẹp trai đến mức nhan sắc tuấn lãng của bạn trai cô hiện tại cũng phải héo tàn-Chiêu Phong.
Không hiểu sao, Dã Lâm cảm nhận thấy có gì đó nguy hiểm ân ẩn bên trong luồng áp suất thấp ấy, nên cô do dự, không biết nên ngồi hay nên giả vờ đau bụng nhịn đói bữa này.
Thấy thế, bà cô rất có nghĩa khí trợn mắt liếc thằng con trai đang chậm rãi ăn cơm của mình, nhiệt tình kéo Dã Lâm ngồi xuống cạnh hắn, bới một bát cơm to đặt trước mặt rồi thúc cô ăn ngay khi còn nóng.
Dã Lâm cảm động bưng lấy chén cơm, ánh mắt đảo quanh nhìn một cái. Bữa cơm gia đình, khung cảnh người một nhà vây bên mâm thức ăn thật ấm áp xiết bao. Không biết đến khi nào, bố mẹ cô mới thôi bận bịu, mới để ý đến đứa con cô độc ở nhà một mình như cô nhỉ?
Nắm chặt đôi đũa inoc, Dã Lâm cũng vùi đầu vào ăn, sự cảnh giác ban đầu tan dần theo thời gian, rơi vào quên lãng…cho đến khi được “bật nút kích hoạt”.
Có lẽ, trông thấy đối tượng vẫn bình an vô sự, thằng nhóc bé Duy Khiêm phía đối diện đột nhiên thả xuống cái muỗng, nhanh tay túm lấy đôi đũa, nhằm vào đĩa cá Dã Lâm đang cắp, chắn ngay đũa của cô.
Khi Dã Lâm khó hiểu ngẩng đầu nhìn nó, nó chỉ chớp chớp đôi mắt nhỏ, nở nụ cười tuyệt đẹp, rất có tiềm năng liếc mắt đưa tình của mấy thằng cha trăng hoa.
Dã Lâm lãnh đủ, không có cảm giác vui mừng vì được khác phái nhỏ tuổi yêu mến, ngược lại da gà da vịt sắp tuyệt chủng trên người đã dựng đứng hết cả rồi. Cô cảnh giác giữ chặt bát cơm, vừa nhìn ‘kẻ thù’ vừa chậm rãi nuốt xuống đống cơm trong miệng, cả người lâm vào tư thế ‘địch bất động ta bất động, địch động ta cũng động’.
-Mẹ! Chị này vừa nãy có chiếc áo ngủ rất kích thích nha, con nhìn thấy hết trơn á! – Thằng nhóc Duy Khiêm không cam lòng để người mới sống yên ổn, oang oang nã pháo.
Ặc! Dã Lâm sặc cơm, thức ăn ở cổ như hoá thạch, nghẹn cứng làm cô không tài nào nuốt nổi.
-Anh, lúc nãy anh đứng sát chị ấy lắm chắc thấy rõ hơn em, đúng không? Màu gì vậy? - Thích thú nhìn bộ dạng nuốt không được, nôn cũng không xong của Dã Lâm, thằng nhóc bé kia hồn nhiên quay mặt sang anh trai nó, to miệng hỏi, nụ cười rực rỡ như thiên sứ của nó giờ đây đậm chất Chí Phèo hóa, ép tim cô giật nảy trật một nhịp.
Lần này, Chiêu Phong bên cạnh cũng có phản ứng, đầu tiên là khoé môi lạnh lùng của hắn, nó giương lên, vẽ nên nụ cười mê hoặc mà nguy hiểm.
Chiêu Phong rất chậm rãi buông đũa, ngẩng đầu, giương đôi mắt đen sâu không rõ xúc cảm nhìn thằm em mình, rồi rề rà quay đầu nhìn Dã Lâm, khóe môi vẫn vẽ cao nụ cười nửa miệng ban nãy mà thốt lên thứ thanh âm trầm thấp mê hoặc đặc trưng của đàn ông đích thực.
-Màu đen!
Chết tiệt! Câu nói thẳng thừng trần trụi của Dạ Thân như một bàn tay tát mạnh vào cái mặt mê trai vừa hiện lên của Dã Lâm, cô giật nảy mình, theo phản xạ luống cuống hé mắt ti hí nhìn vào trong áo và bàng hoàng đến mức cứng đơ cả người. Đống cơm tưởng chừng như nuốt ực một cái là xong giờ hệt y cục xương lợn to khủng chính thức kẹt trong họng, khiến cô không thể nói được một câu bào chữa nào.
Chúa ơi! Chuyện quái gì đang xảy ra với con thế này! Hai thằng quỷ này....là sói~~~~
-Hai thằng oắt này! Nói linh tinh gì thế...thế hả? - Bà mẹ của những con sói con coi như cũng có chút lương tâm, rất thức thời ra uy quở mắng. Có vẻ, bà hiểu rõ ý tứ kia, trên mặt tạm thời hồng một mảng. Nhưng mà, dù bà ấy có đỏ mặt đến cỡ nào, cũng chẳng thể cứu vãn được tâm hồn bé bỏng đang bị đả kích liên tục của cô đâu. Aaaaaa!!
Sao chính Dã Lâm cô không chú ý cái đó có màu đen mà hai con sói này cư nhiên nhìn ra cơ chứ...đúng là bọn Dâm dê giáo có đào tạo!
-Mẹ! Con đang hỏi lông tơ chị này màu gì thôi mà! - Hay cho thằng nhóc bé, nó chu môi dễ thương phản bác, khuôn mặt thiên sứ đáng yêu nhờ thế rạng rỡ đến cực điểm, làm người ta muốn trách cũng không nỡ, nhưng Dã Lâm nỡ.
Có nhìn cái mặt hằm hè muốn ăn tươi nuốt sống của Dã Lâm không? Cô nỡ xong vào cắn xé nó ngay tại chỗ đấy!
Đồ sói hoang đểu cáng! Đểu cáng!
Ngậm đắng nuốt cay chịu đả kích lần thứ 3, khuôn mặt xinh xắn của Dã Lâm vì cố sức nuốt đống cơm nghẽn trong cổ trở nên đỏ bừng và méo mó đến thảm thương. Đổi bi đát lấy động lực, cô loạng choạng rời khỏi mâm cơm đã không còn thơm ngon gì nữa, toan đi lấy cốc nước uống cho chúng trôi tuốt đi thì xui xẻo sao chân lại vướng vào người Chiêu Phong. Thế là, cô vô tình đá cái lưng hắn một phát, chưa kịp ăn mừng vì cú phản đòn tuyệt đẹp thì cả người bỗng mất trọng tâm, oanh liệt ngã dúi về phía trước.
Theo bản năng, Dã Lâm đưa tay chống đỡ, không biết may mắn hay xui xẻo lại chống mạnh lên lưng Chiêu Phong, khiến cả người hắn đổ oàm về phía mâm cơm, khuôn mặt đẹp trai câu hồn cơ hồ đập mạnh vào đống đồ vật trên mâm, dung nhan hủy hay chưa thì vẫn là một ẩn số.
Còn Dã Lâm, sau cú vớt vát thanh danh cùng hình tượng ngoạn mục, chỗ cơm nghẽn trong cổ thần kì cũng chui tọt vào bụng, như ăn mừng thắng lợi của cô vậy.
Thiên hạ thái bình.
Chỉ là...
Có một số sai sót nhỏ khó nói dẫn đến một số hậu quả khôn lường, chính là...chàng trai vời vợi mơn mởn với dung mạo quật ngã vô số mĩ nữ, trí tuệ theo thông tin điều tra sơ bộ là vô cùng tuyệt hảo, tiền tài như nước nhờ công ty phần mềm to khủng của cha, nhờ cú vận nội công của cô đã nuốt phải một cục xương gà nho nhỏ. Do kích cỡ hơi khủng so với cổ họng, nó oan uổng bị kẹt ở trong cổ hắn, nuốt mãi không xuống được ruột.
Vì thế mới có cảnh, Chiêu Phong mặt đỏ bừng hết sức quyến rũ, đưa đôi mắt đầy sát khí nhìn Dã Lâm rồi chậm rãi phun một câu hết sức khó nghe:
-Bệnh...bệnh viện!
Và hiện giờ, sau 30 phút lăn lội, hắn đã trở lại...và lợi hại hơn xưa...
-Chuyện gì? - Chiêu Phong lạnh nhạt liếc nhìn hai hàng nước mắt dài của Dã Lâm, khó chịu thốt lên hai chữ. Dường như không hề bị bộ dạng mỏng manh dễ vỡ mà cô cho động lòng thương hương tiếc ngọc.
"Hừ! Ra vẻ ta đây! Ngươi đã bị ta mê hoặc thì cứ thể hiện si mê đi, cần gì phải ngụy trang như thế chứ! Bày đặt cao sang!" Âm thầm bĩu môi khinh bỉ, Dã Lâm tiếp tục trưng vẻ mặt áy náy cùng ân hận ngút ngàn tiến về phía Chiêu Phong, khiêm nhường đưa ngón chỏ và ngón cái túm lấy góc áo hắn, giật nhẹ.
-À, chuyện...cậu bị hóc xương gà... - Vừa khịt mũi ủy khuất vừa cúi đầu làm bộ thẹn thùng, Dã Lâm lí nhí nói.
-...
-Không phải tôi cố ý làm cậu hóc xương đâu...nếu như lúc đó cậu không làm tôi nghẹn cơm thì đã không đến mức thảm hại như vậy - Dã Lâm hớp chớp mắt vài cái rồi đưa đôi mắt mọng nước nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lẽo không rõ cảm xúc của Chiêu Phong, yếu ớt kể tội, sau lưng vô thức đổ vài giọt mồ hôi.
Ôi! Không phải chứ! Mỗi lần cô chơi chiêu này thì hàng loạt thằng con trai đều ngã rạp xuống quỵ lụy dưới chân cô, vậy tại sao cái tên này đến chút biểu hiện cũng không có, lại còn nhìn cô chằm chằm không chớp bằng đôi mắt câu hồn đoạt phách kia nữa chứ.
“Không được! Mình không thể đổ trước được, phải ngáng hắn trước mới đúng.”
Cảm ơn mọi người đón đọc ^^
Nếu ai cảm thấy quen thì đừng thắc mắc nhé, mình là chính chủ =))
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
50 chương
11 chương
71 chương
31 chương