Đảo ngược cuộc sống
Chương 3 : Bi kịch
Nó và Hoàng mãi chạy đuổi nhau trên bờ biển, đến gần tối thì...
- Ơ, mình về thôi cậu. Trời sắp tối rồi kìa!- Nó kéo tay Hoàng.
- Mà hình như chúng ta đi xa nhà lắm rồi, thôi về nhanh nào- Hoàng và nó định đi thì trời bỗng đổ mưa.
- Chết mưa rồi, sao giờ?- Nó lo lắng hỏi Hoàng.
- Không sao đâu, chúng ta về nhanh đi kẻo bệnh đấy- Nó rồi Hoàng lấy áo khoát của mình che cho nó rồi cả 2 chạy về nhà. Nó bỗng dưng cảm thấy có gì đó sợ sợ, nó liếc mắt nhìn ra biển. Mặt biển vốn yên lặng nhưng hôm nay có vẻ đầy giận dữ. Nó có linh cảm như sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Nó nắm chặt lấy tay Hoàng:
- Cậu hứa với tớ, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng bỏ mặc tớ nhé- Nó vừa chạy vừa nhìn Hoàng.
- Ừ, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu.
Vừa lúc đó thì một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, tay ông cầm 1 cây súng, cả người nồng nặc mùi rượu, gọi tên nó thật to:
- My- Nghe có người gọi mình nó quay lại, tim nó nhói lên, ông ta thật đáng sợ nhưng nó lại có một cảm giác yên bình, chỉ một chút thôi.
- Cháu là My đúng không? Ta có chuyện muốn nói với con- Ông ta tiến lại gần phía nó. Hoàng đẩy nó ra sau lưng mình.
- Nè, ông là ai vậy, chúng tôi không biết ông tránh xa My ra- Hoàng tay nắm chặt tay nó, mắt nó nhìn ông vừa sợ mà vừa không sợ.
- Tốt nhất, cậu tránh ra một bên nếu không thì tránh- Ông ta liếc nhìn Hoàng, ánh mắt cực kì đáng sợ.
- Tôi không tránh ra, ông làm gì tôi, tôi sẽ không để cho ông đụng đến tiểu my my đâu, TRÁNH RA!!!- Hoàng nói, giọng đầy tức giận, cậu đã hứa sẽ bảo vệ nó thì cậu sẽ làm được mà rồi cậu đẩy ông ta ra.
- Mày tránh ra, nếu không đừng trách tao- Nói rồi ông ta chĩa súng vào đầu Hoàng, nó rưng rưng nước mắt kéo tay Hoàng, nó không biết phải làm gì bây giờ cả.
- Ông dám làm gì tôi ?- Hoàng khuôn mặt vẫn thản nhiên, không chút cảm xúc. Nói rồi, anh đẩy ông ra, trong cơn tức giận và đang say rượu, còi súng đã được bóp...máu văng tung toé...Lúc này ông mới nhận ra, ông đã bắn Hoàng, hoảng loạn ông bỏ chạy thì vừa lúc đó, ba nó tới, ông lo cho nó nên đã đi tìm nó:
- Ông... ông đã làm gì Hoàng và con gái tôi thế hả?- Ông ngón tay run run, chỉ vào mặt người đàn ông đó- Nếu hai đứa nó có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ cho ông ở tù mục xương, ông mau theo tôi lên đồn cảnh sát để giải quyết việc này.
Ông bước tới, nắm cổ áo tên kia nói rồi kéo tên đó đi, hắn ta biết mình vừa gây ra tội lỗi tày trời, nên đã đẩy bố nó ra rồi chạy:
- Tôi... tôi không biết gì cả... tôi không làm gì cả- Ông nói rồi chạy đi còn bố nó bị ông ta đẩy mạnh nên ngã lăn xuống biển. Vừa lúc đó một cơn sóng lớn ậm vào kéo ông ra biển.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
182 chương
127 chương
21 chương
70 chương
52 chương