Mùa Hè Thiên Đường Tập 2: It Is Not Summer Without You
Chương 1 : ◊ Ngày 2 tháng 7
Đó là một ngày hè oi ả ở Cousins. Tôi nằm dài bên bể bơi với cuốn tạp chí úp trên mặt. Mẹ đang chơi bài trước hiên nhà còn cô Susannah thì đang quanh quẩn trong bếp. Chắc cô sắp sửa bước ra cùng một tách trà Mặt Trời và một cuốn sách mà cô nghĩ là tôi nên đọc – một thứ gì đó thật lãng mạn.
Anh Conrad, Jeremiah và anh Steven đi lướt sóng suốt cả buổi sáng. Đêm hôm trước ở đây vừa có một trận bão to. Anh Conrad và Jeremiah trở về nhà trước, mặt mũi còn chưa thấy đâu nhưng đã nghe thấy tiếng họ rôm rả từ ngoài sân. Cả hai vừa đi lên cầu thang về cười nghiêng ngả về vụ anh Steven bị một cơn sóng dữ đánh tụt cả quần đùi. Anh Conrad bước thật nhanh tới chỗ tôi đang nằm, nhấc cuốn tạp chí ướt nhẹp ra khỏi mặt tôi và nhe rằng cười bảo “Má em dính đầy cả chứ rồi kìa.”
Tôi liếc mắt lên nhìn anh: “Chữ viết gì thế ạ?”
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh, nheo mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi và nói: “Anh nhìn không rõ, để xem nào” – mặt anh hình sự theo kiểu rất Conrad. Đột nhiên anh cúi xuống hôn lên môi tôi, và tôi cảm nhận được cái vì lành lạnh mặn chát của biển vẫn còn vương trên môi anh.
“Hai người khiếp quá!” – Jeremiah lắc đầu thốt lên, nhưng tôi biết cậu ấy chỉ đang nói đùa vậy thôi. Cậu ấy nháy mắt với tôi trước khi lẻn ra phía sau, nhấc bổng anh Conrad lên và quăng cả người anh xuống bể bơi.
Sau đó Jeremiah cũng nhảy xuống theo, miệng gọi tôi ầm ĩ: “Xuống đi nào Belly!”
Tất nhiên là tôi cũng nhảy xuống theo. Cảm giác dưới nước thật là thích. Trong mắt tôi, Cousins chính là thiên đường. Không có nơi nào trên Trái Đất có thể sánh với Cousins của chúng tôi.
“Ê, cậu có nghe mình nói gì không đấy?”
Tôi mở choàng mắt ra. Taylor đang búng tay tanh tách trước mặt tôi. “Xin lỗi, cậu vừa nói gì cơ?” – tôi giật mình hỏi lại.
Thì ra tôi không phải đang ở Cousins. Tôi và anh Conrad cũng chẳng phải là một đôi, và cô Susannah đã qua đời. Mọi thứ sẽ không bao giờ như xưa được nữa. Đã – Bao lâu rồi nhỉ? Chính xác đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi nhỉ? – hai tháng kể từ ngày cô Susannah mất và tôi vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Tôi không thể khiến bản thân mình tin được điều ấy. Khi một người bạn yêu quý ra đi, bạn sẽ có cảm giác như đấy không phải là sự thật. Nó giống như câu chuyện về cuộc đời của một người khác, chứ không phải của bạn. Tôi vẫn chưa hình dung ra được khi một người thực sự đã ra đi thì có nghĩa là như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
44 chương
46 chương
25 chương
55 chương
34 chương