“Tại sao đột nhiên nói như vậy?” Tân Viên Thường k hiểu hỏi con trai.
“Tối qua con gặp nha đầu ở clb, mặc đầm siêu ngắn, trang điểm đậm, còn uống say.” Mộ Nguyệt Sâm k nhanh k chậm nói.
“Mộ Nguyệt Sâm----” Hạ Băng Khuynh trừng mắt chặn lời anh nói.
Sao anh lại nói chuyện này ra.
Nhưng đã trễ rồi.
Hạ Vân Khuynh kinh ngạc quay đầu nhìn em, nghiêm túc hỏi: “Nguyệt Sâm nói là thật sao?”
“Là tiệc sinh nhật bạn, buộc em phải đi, em mới.” Hạ Băng Khuynh giọng ngày càng nhỏ.
“CLB là nơi rất loạn, e cái gì cũng k hiểu, tối qua gọi điện s k nói rõ với chị?”
“E cũng đến mới biết!”
“E còn giảo biện!”
Hạ Vân Khuynh tức đến ngực phập phòng, ngại ông bà ở đây, mới liều mạng áp chế tâm trạng.
Hạ Băng Khuynh cúi đầu, k dám lên tiếng.
Mộ Cẩm Đình vỗ vai vợ: “Được rồi đừng la nó, Bnawg Khuynh k có trải nghiệm xã hội, nhưng nó đã học đại học rồi, cũng khó tránh chuyện cùng bạn đi thử những thứ mới lạ.”
“Nếu nó xảy ra chuyện, a nói e phải làm sao, nó xinh đẹp vậy, đi đến nơi như clb, nam nhân đều muốn ăn nó, nó lại đơn thuần vậy, sao có thể hiểu, a nói vạn nhất---” Hạ Vân Khuynh càng nói càng gấp.
“A hiểu, e là quan tâm nó, nhưng, e cũng k thể cả đời giấu nó trong lông vũ của e, nó đã lớn rồi!”
Nghe lời chồng, lòng Hạ Vân Khuynh mới bình ổn lại tí.
Mấy trưởng bối của nhân cơ hội an ủi vài câu.
“Lần sau thấy tình hình k đúng, lập tức đi ra, hoặc gọi cho a, a Nguyệt Bạch đi đón e, k sao!” Mộ Nguyệt Bạch biểu tình ôn hòa nói với Hạ Băng Khuynh.
Mộ Nguyệt Sâm ở bên hừ lạnh: “Nói thì nhẹ nhàng, đợi có chuyện thì k kịp nữa? Quên đi, nha đầu này để con quản, có con ở trc, cô ấy k dám làm loạn.”
Mộ Nguyệt Bạch ánh mắt âm u cười nhẹ: “E muốn quản cô ấy hay có mục đích khác?”
“Người có mục đích là anh, mặt âm u!” Mộ Nguyệt Sâm k chút lưu tình công kích.
“Nói anh mình mặt âm u, e k sợ bị sét đánh?” Mộ Nguyệt Bach cười híp mắt nhìn anh.
“Muốn đánh thì đánh a trc, yên tâm, tôi sẽ làm 1 bộ quan tài tốt nhất, coi như tôi nể chúng ta chung huyết thống.” Mộ Nguyệt Sâm đanh mặt, lưỡi có thể độc chết người,
Hạ Băng Khuynh muốn nói gì đó, nhưng k chen miệng vào đc.
“Bây h hỏa táng phổ biến hơn.” 1 tiếng nghiêm túc lạnh lùng nói ra.
Là lão gia tử.
2 ae liền im miệng.
“Nói bậy gì vậy!” Tân Viên Thường trách lão gia tử 1 câu.
2 đứa này đều là bảo bối của bà.
Mộ Lâm Nguyệt ở bên cười ng gặp nạn, 2 tên nhóc này chỉ có anh hai có thể trấn áp đc.
Hạ Vân Khuynh nhìn hướng Mộ Cẩm Đình, 2 người chọn k nói chuyện.
“Mọi ng k có ý kiến, chuyện cứ vậy định!” Mộ Nguyệt Sâm lờ Mộ Nguyệt Bạch đi, nói.
“Tôi có ý kiến!”
Giọng nói ôn hòa lập tức nói lên.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn qua đó: “Tôi nói mọi ng k có a, cho nên, im miệng!”
Thấy sắp chiến tranh tiếp, Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ đứng từ ghế lên: “Đừng cãi nữa, e tự định, sau này e tự đi học, cứ vậy đi!”
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
305 chương
62 chương