"Em" Hạ Băng Khuynh động đậy miệng, nhưng k nói ra lời. Anh Nguyệt Bạch nắm tay cô đau quá! Vào nhà, Hạ Băng Khuynh mượn cớ lên lầu tìm chị, mới thoát sự trói buộc khó chịu này. Cô nghĩ, là do tác dụng tâm lý, anh Nguyệt Bạch là người tốt lại ôn hòa. Vừa lên lầu, chị liền ra kéo cô vào phòng. "Vừa nãy dưới lầu chuyện gì xảy ra?" Hạ Vân Khuynh liền hỏi. Dưới lầu? Hạ Băng Khuynh giây trước còn mơ hồ, giây sau lập tức kích động, k phải chứ, bị chị thấy rồi? Cô liếm môi, vừa nghĩ vừa đáp: “Em, em đi nhanh, k cẩn thận đụng phải anh ta.” “Nguyệt Sâm lén lút nói gì bên tai e? Có phải uy hiếp e k?” “K phải, anh ấy chỉ nói đi đường cẩn thận, k uy hiếp e!” Hạ Vân Khuynh an tâm: “K có là tốt, hành động lúc nãy của e thật dọa chết chị, nếu k phải c biết e k thể thích Nguyệt Sâm, chị còn tưởng là ng hâm mộ cố ý.” “Sao sao có thể, e k thể thích anh ấy!” Hạ Băng Khuynh cười cực kỳ dối lòng. “May là Nguyệt Bạch ở đó, luôn đúng lúc giúp e.” “Uhm, a Nguyệt Bạch là ng rất tốt!” Hạ Vân Khuynh nhéo mũi em, tự cho mình thông minh nói: “mỗi câu đều có a Nguyệt Bạch, có phải rung động rồi k?” “E mới k có, chị đừng đoán bậy.” Hạ Băng Khuynh ái ngại phủ nhận. “Đừng xấu hổ, còn nói k, e k gạt đc chị.” Hạ Vân Khuynh cho rằng e mình thích 1 người ôn hòa vô hại, mà k fai mặt lạnh băng đó. Nào ngờ, tâm tư của e lại k như cô tưởng. Hạ Băng Khuynh từ phòng c ra, về phòng mình. Xuống lầu ăn xơm, cô thay 1 bộ đồ thoải mái. Hôm nay cả nhà Mộ gia trên dưới đều có mặt. Ánh nhìn đầu tiên cô tìm là Mộ Nguyệt Sâm, đều nói trên thế giới có 3 thứ k thể giấu, ho, nghèo và tình yêu! Tình yêu khiến hành động trở thành bản năng. “Băng Khuynh, hôm nay chơi vui k?” Mộ Cẩm Đình tùy tiện hỏi. Hạ Băng Khuynh vừa để rau đến bên miệng liền nghe tiếng anh rể, dừng đũa, cô gật đầu với anh: “Uhm, vui ạ!” “Nói a rể nghe hôm nay e chơi gì rồi?” “Chúng e đi khu vui chơi!” “Khu vui chơi? Haha nhất định rất vui, tốc lượn siêu tốc này nọ chắc rất kích thích!” Mộ Cẩm Đình cười lớn, nhìn 2 em, k nghe 2 đứa đồng ý cùng con gái đi khu vui chơi. Kích thích? 2 chữ này khiến biểu cảm Hạ Băng Khuynh k tự nhiên: “Vẫn, vẫn đc!” Nói xong, cô lập tức cúi đầu ăn cơm. Mộ Nguyệt Sâm phát hiện mặt cô đỏ lên, não nha đầu này, đnag nghĩ gì vậy? Bàn ăn im lặng xuống, mọi ng chuyên tâm ăn. Khi ăn sắp xong, Mộ Nguyệt Sâm mở miệng nói 1 câu: “Bắt đầu từ mai, vẫn là e đưa nha đầu Băng Khuynh đi học!” Động tác của mọi ng trên bàn đều dừng lại nhìn anh. Đặc biệt là Mộ Nguyệt Bạch, ánh mắt nhìn qua trực tiếp mang sự sắc bén. Hạ Băng Khuynh mở to mắt, nín thở, tim như bị treo lên. Có chút vui vẻ lan tỏa trong lòng. - -------- ----------