Cực phẩm lão bà: tống thiếu cưng chiều cô vợ bí mật
Chương 63 : hôn lễ trong mơ
Giới truyền thông lại bị oanh tạc rồi lại đua nhau đổ xô về một hòn đảo tư nhân nằm ở bờ Tây châu Mỹ. Dạo này truyền thông ưu ái Tống Tư Thần hơi nhiều, từ lần đính chính chuyện sắp có gia đình đến mới đây, hắn vừa thành công đem Đế Quốc rải rộng địa bàn ra, vững vàng đặt thêm một trụ sở ở Provence. Lần này lại lần nữa chiếm spotlight của truyền thông khi hé lộ hôn lễ thế kỉ của hắn sẽ được tổ chức ở một hòn đảo tư nhân của riêng hắn... và tất nhiên là khách mời sẽ được giới hạn, báo chí cũng chẳng có cơ hội nào viết bài đâu.
Đảo tư nhân được uỷ quyền cho Tống Tư Thần từ bốn năm về trước. Thực ra nơi này hắn cũng ít khi lui tới nhưng biệt thự trên đảo vẫn được quét dọn sạch sẽ hàng tháng. Hắn định tổ chức hôn lễ ở Ireland nhưng Diệp Vũ Ca nói thích biển nên hắn mới đem sang đây. Ngẫm lại ở đây cũng tốt, có thể ngắm được bình minh lẫn hoàng hôn, sẵn tiện coi như là cho cô đi nghỉ mát.
Hôn lễ ở đây được tổ chức theo kiểu châu Âu. Tống Tư Thần chỉ giới hạn một trăm khách mời đặc biệt, và tất nhiên là chi phí di chuyển lẫn ăn ở đều là do hắn chuẩn bị. Hắn còn dụng tâm hơn khi mời các đầu bếp hành đầu về đây để phục vụ thức ăn. Truyền thông lại có dịp viết báo cho cả mấy tuần, tính nhẩm vài chi phí mà Tống Tư Thần bỏ ra cho lễ cưới này thôi cũng đã đau thận rồi. Như vậy càng làm cho dư luận thập phần tin tưởng Tống thiếu đối với cô vợ này là yêu thương cưng chiều lên đến tận trời.
Trong phòng thay đồ, Tần Gia Duyệt lại một phen loay hoay.
“Vũ Ca... mau thẳng người lên, chiếc nơ này buộc lệch rồi nè.”
“Gia Duyệt à, cô còn rối rắm gấp gáp hơn tôi nữa đó.”
“Khoan khoan, khăn voan cũng chưa đều lắm... đây... xong rồi..”
Diệp Vũ Ca một thân váy cưới trắng muốt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, khăn voan trải dài xuống đất càng khiến cô thập phần diễm lệ. Cô rũ mi mắt nâng tà váy trong tay lên.
Hôm nay cô chính thức là vợ người ta rồi, ngẫm lại cũng thấy trong lòng chuyển biến rõ rệt hơn. Người đàn ông cô từng ghét cay ghét đắng, từng nhìn hắn với ánh mắt ngập tràn thù hận giờ đây lại sắp sửa trở thành chồng cô. Không báo trước, không kịp chuẩn bị, cứ vậy mà hắn bước vào cuộc đời cô rồi sắm một vai quan trọng.
Cửa phòng mở ra, là Vân Hạo và Arthur.
“Chúc mừng cô, Vũ Ca, haha, từ nay là người một nhà rồi.”
“Chúc mừng em.”
Cô nhìn Vân Hạo, vẫn là thấy chút luyến tiếc còn chưa tan trong đáy mắt anh. Cô biết cô làm khổ người đàn ông này ghê gớm, nhưng cuộc đời ai cũng vậy, cô cũng không thể chọn người cô không yêu. Đối với Vân Hạo, cô chỉ có thể nói hai lời cảm ơn và xin lỗi. Cảm ơn anh vì những chuyện anh đã làm, xin lỗi anh vì mọi thứ cô làm anh đau khổ.
Hứa Tấn Phong cũng ghé vào một lát, ông ngắm nhìn đứa trẻ do chính ông nuôi lớn hôm nay đã là một cô dâu xinh đẹp, đã làm vợ người ta. Với cô, ông chỉ có thành tựu chứ không buồn phiền.
“Lão đại...”
“Vũ Ca... hôm nay con đẹp lắm.”
“Cảm ơn người.”
“Đứa trẻ này đã lớn thật rồi, cũng đã đến lúc rời xa lão già này rồi.”
“Con không rời xa người, con vẫn ở cạnh người.”
“Ngoan... bây giờ đã có gia đình, cũng đừng có ham chơi hay tuỳ hứng như trước nữa, phải biết vun vén cho gia đình của con.”
“Con biết rồi.”
Diệp Vũ Ca chần chừ suýt thì bật khóc hại Tần Gia Duyệt phải lấy khăn giấy lau mấy lần sợ trôi trang điểm.
Cửa phòng lại bật mở ra, lần này đến phiên Tần Gia Duyệt hốt hoảng, cô vội nói với Diệp Vũ Ca là muốn đi toilet rồi chuồn thẳng. Người đến là Matthew.
Gã nhìn Tần Gia Duyệt chạy biến đi, trong đáy mắt lại có một tia thanh thuý mờ ảo. Diệp Vũ Ca thấy gã liền mỉm cười.
“Anh trai...”
“Thật may vì không bỏ lỡ mất giây phút quan trọng nhất đời em.”
“Anh làm gì mà hại Gia Duyệt chạy đi thế?”
“Không có gì.”
“Này, nể mặt em đừng có làm khó cô ấy đó, dù gì bọn em cũng cùng nhau lớn lên.”
“Không đâu, sao anh có thể làm vậy được.”
“Hừ... ai mà tin được đàn ông các anh.”
“Tiểu Nhu, phải thật hạnh phúc nhé, nếu tên họ Tống kia có làm gì em anh nhất định sẽ không tha cho hắn đâu.”
“Em biết rồi, anh ấy cũng không dám đâu.”
“Sắp đến giờ rồi, mau đi ra ngoài thôi.”
Diệp Vũ Ca khoác tay Hứa Tấn Phong, lại nhìn con đường trắng phía trước kia, Tống Tư Thần đang đứng đó nhìn cô. Trong giây phút đó cô bỗng thấy hồi hộp nghẹn ngào. Người đàn ông đó luôn làm tất cả vì cô, người đàn ông không ngại thể hiện tình cảm với cô, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng sẵn sàng vì cô mà vứt bỏ tất cả...
Cô đi thật chậm, con đường rải đầy hoa hồng, chầm chậm suy nghĩ về lần đầu gặp hắn, cùng hắn xuất ngoại, rồi cô bị trúng đạn, hắn bị tai nạn giao thông, kể cả lần ở Nam Phi đó. Tất cả như một thước phim tự chạy trong đầu cô cho đến khi Hứa Tấn Phong đặt tay cô vào bàn tay hắn, chầm chậm cảm nhận hơi ấm bàn tay hắn.
Tống Tư Thần nhìn cô mỉm cười, lại khẽ siết bàn tay cô lại. Hôm nay cô chính thức trở thành cô dâu của hắn, là cô dâu xinh đẹp lộng lẫy nhất. Hắn nhìn cô, cách một lớp khăn voan trông cô càng thêm diễm lệ, đôi mắt to tròn của cô nhìn hắn, trong đôi mắt đó hắn thấy hắn, chỉ một mình hắn.
Cha xứ nhìn hai người họ rồi chậm rãi đọc lời tuyên thệ.
“Ngài Tống Tư Thần, ngài có muốn lấy cô Diệp Vũ Ca làm vợ, cả đời che chở bảo vệ cho cô ấy, cả hai đồng lòng cùng tiến cùng lùi hay không?”
“Tôi đồng ý.”
“Cô Diệp Vũ Ca, cô có muốn lấy ngài Tống Tư Thần làm chồng, cả đời bên cạnh yêu thương ngài ấy, cả hai đồng lòng cùng tiến cùng lùi hay không?”
“Tôi đồng ý.”
“Trước mặt Chúa Trời và Đức Mẹ ta xin tuyên bố cả hai con là vợ chồng. Mời hai con trao nhẫn.”
Khi hai chiếc nhẫn được đeo lên ngón áp út của hai bàn tay, xúc cảm truyền đến bỗng dưng thật kì lạ. Hắn nắm lấy tay cô rồi giây sau lại bá đạo vén khăn voan lên mà hôn cô say đắm.
Một đàn bồ câu trắng được thả lên trời xanh, ca khúc Amazing Grace cũng được bật lên. Họ đã trở thành vợ chồng.
Tống Tư Thần nắm lấy tay cô, lại dịu dàng mà nói ra lời tự đáy lòng hắn.
“Gặp em, quen em, yêu em là điều không tính trước được. Con đường phía trước của anh đôi khi anh chỉ nghĩ mình sẽ đơn độc mà bước tiếp. Nhưng thật may là anh có em... Vũ Ca, trong tim anh em là thứ tồn tại duy nhất. Anh cũng sẽ một lòng hướng về trái tim của em, duy nhất em thôi, vì với anh... đó là nhà.”
Dưới này, Vân Hạo nâng mắt nhìn đôi nam nữ đang thề nguyền, trao nhẫn rồi hôn nhau say đắm, anh nhận ra trái tim mình cũng không còn âm ỉ đau như trước, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Arthur huých nhẹ vai anh.
“Nghe nói ngày trước cậu với cô bé đó như là thanh mai trúc mã, chẳng biết thứ gì phá đám mà lại không thể thành đôi.”
“Thứ phá đám không phải thời gian, tuổi trẻ hay có ai đó xen vào. Mà đó là do tôi cứ chần chừ mãi mà chẳng nói ra.”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
16 chương
42 chương
67 chương
99 chương
9 chương
10 chương