Cực phẩm lão bà: tống thiếu cưng chiều cô vợ bí mật

Chương 62 : Gặp người thì khó, gặp “chó” lại dễ như chơi

Diệp Vũ Ca nằm trên sofa lướt điện thoại, tin tức của lão công nhà cô tất nhiên là chiếm sóng đầu bảng, cô nhướn mày bấm xem. Tin tức nghiễm nhiên chiếm hot search và phủ sóng toàn bộ mặt báo, còn có cả video. Cô nhìn người đàn ông của mình đang đứng trước ống kính, lại nhìn thẳng vào, cứ như đang xuyên qua màn hình mà nhìn thẳng vào cô vậy. “Thứ nhất, tôi và Chu Nhã Lan không có quan hệ gì, tôi từng gặp cô ta một lần năm ngoái ở tiệc rượu thôi. Thứ hai, cô gái tôi công khai gọi là bà xã là vợ chưa cưới của tôi. Đám cưới hiện tại vẫn đang chuẩn bị, có gì tôi sẽ báo sau. Thứ ba, các người liệu mà xử lý, vợ tôi mà không vui thì các người cũng đừng hòng làm ăn.” Ôi trời ơi ngầu bá cháy! Cô muốn ôm cả điện thoại mà hôn luôn. Đang tự cười một mình thì lại nhận được tin nhắn của Tống Tư Thần. ‘Đoán là em đang xem tin tức, chắc là đang yêu ông xã em lắm chứgì? N ếu thật thì đến Đế**Qu ốc thưở**ng cho anh đi.’ ‘Em mới không thèm! Em đi mua sắm với Gia Duyệt đây!’ Bị lão bà bơ đẹp, có một tên họ Tống nào đó đang ngồi trên ghế chủ tịch mà vô thức đấm vào không trung một cái. Tần Gia Duyệt từ sau cái sự cố đụng trúng Matthew kia thì lại càng bám lấy Diệp Vũ Ca. Đôi khi cô còn thấy dạo gần đây cô nói chuyện với Tần Gia Duyệt còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại nữa. Mà cũng tốt thôi, lớn lên cùng nhau, thân nhau là chuyện không khó hiểu. Tần Gia Duyệt lôi cô đi mua sắm, ngày trước nếu tâm trạng của Tần Gia Duyệt khủng hoảng cô cũng hay đi mua sắm điên cuồng như thế này. Diệp Vũ Ca ngao ngán nhìn Tần Gia Duyệt lựa hết cái này đến cái khác. Cô biết đây là một phản ứng bình thường trong tâm lý của phái nữ nhưng tại sao cô lại không có nhỉ, tâm trạng tệ cô lại thường đi bắn súng hơn. “Vũ Ca, cái này đẹp không?” “Sư tỷ ơi, cô đã thử đến cái thứ hai mươi ba rồi đấy.” “Mặc kệ, hôm nay bổn cô nương có tiền.” Diệp Vũ Ca đỡ trán. Đây có xem như là đang để cho Tần Gia Duyệt ném tiền vào mặt cô không? Trung tâm thương mại này là của Đế Quốc, mà Tần Gia Duyệt mua đồ ở đây đồng nghĩa tiền chiết khấu lại chảy vào tay của cô rồi. Diệp Vũ Ca chán nản cũng đi xem thử mấy thứ quần áo. Lại không ngờ ở đây cũng gặp được “cực phẩm”. Đúng là trái đất tròn, quanh đi quẩn lại lại gặp cái thứ hàng này tại đây. Thật là, gặp người thì khó mà gặp chó lại dễ như chơi. Chu Nhã Lan cũng không ngờ lại gặp Diệp Vũ Ca ở nơi này. Cô ta đang đau đầu vì bê bối của Tống Tư Thần, muốn mua sắm cho khuây khoả một chút thì lại ở đây gặp “chính thất phu nhân”. Chuyện lần trước ở Đế Quốc cô ta cũng chứng kiến Diệp Vũ Ca hai cước quật ngã hai bảo vệ to lớn, còn ngang nhiên thách thức rồi rời đi trước mặt Tống Tư Thần. Loại con gái này tốt hơn là đừng nên đụng vào thì hơn. Cô ta hôm nay đến đây là muốn rước chiếc váy màu xanh ngọc mà cô ta ưng ý từ lâu. Diệp Vũ Ca cũng không muốn tiếp tục nhắc tới chuyện này, hôm nay muốn vui vẻ đi mua sắm với Tần Gia Duyệt, cũng không mong tranh cãi gì với loại người kia. Tần Gia Duyệt thử xong bộ váy thứ hai mươi bốn, cô vui vẻ đem đống quần áo đến quầy thanh toán. Chu Nhã Lan nhìn chiếc váy mà cô ta đang tìm đang trong tay của Tần Gia Duyệt, mặt mày biến sắc vội nhào đến giật chiếc váy từ trong tay của Tần Gia Duyệt. “Này! Cô bị điên sao?” “Chiếc váy này tôi thấy nó trước, đã đế ý từ lâu, cô không được mua nó.” “Ồ... hình như là ngôi sao Chu Nhã Lan? Cô thấy nó trước sao không mua trước mà lại đi giật từ tay người khác?” “Hôm nay tôi đến mua, nhưng lại bị cô hẫng tay trên mất.” Diệp Vũ Ca nghe to tiếng mới tò mò tiến lại xem thử. Nào ngờ con hàng cực phẩm kia lại đang kiếm chuyện với Tần Gia Duyệt, thật là... “Thưa quý khách, chiếc váy là do cô này lấy trước, về lý thì là của cô ấy.” “Tôi mặc kệ, tôi thấy nó trước, nó là của tôi.” “Này cô đừng có mà khùng điên lên mà phá hỏng tâm trạng của tôi nữa, bằng không tôi nổi điên lên thì cô chết chắc.” Diệp Vũ Ca cười trộm, cuối cùng Tần Gia Duyệt cũng là phơi bày con người thật ra rồi. Kì này Chu Nhã Lan mà láo nháo thì sẽ không xong đâu. “Cô chưa thanh toán, tôi có quyền cướp.” “Haha vậy cô thanh toán đi nào.” “Khoan đã...” Diệp Vũ Ca nãy giờ chứng kiến bây giờ mới lên tiếng. Thực ra cô muốn đứng xem nhưng ngẫm lại dạo gần đây cũng khá chán, muốn chính tay xử lý loại hàng này. “Trùng hợp chiếc váy này tôi cũng muốn...” “Cô... cô đừng có mà ỷ thế hiếp người.” “Ỷ thế hiếp người? Tôi chỉ mới nói một câu thôi mà, hàng chưa thanh toán, tất nhiên tôi cũng có thể cướp. Nhưng... tôi có cách cướp của tôi.” Diêp Vũ Ca cười nhếch môi nhìn Chu Nhã Lan, cô ta tỏ vẻ khiếp sợ. “Chiếc váy này tôi lấy, tiền cứ tính vào thẻ của Tống thiếu - Tống Tư Thần.” Mọi người đều khiếp sợ, cô gái này có phải là cô gái ở Đế Quốc dám ngang nhiên nổi giận với Tống Tư Thần không? Ngẫm lại nếu đúng thì Chu Nhã Lan kì này gặp phải cái vận đen gì rồi. “Được tính không?” “Được tính thưa phu nhân.” “Vậy tính đi, cả đống đồ của cô gái này nữa.” Nói rồi Diệp Vũ Ca chỉ đống quần áo của Tần Gia Duyệt. Chu Nhã Lan từ nãy đến giờ mặt trắng không còn giọt máu nhìn Diệp Vũ Ca ra oai. Cô ta căm phẫn, dựa vào cái gì? Tại sao Tống Tư Thần lại chết mê chết mệt cái cô gái kia? “Này cô kia!! Đừng có lạm quyền mà ép người quá đáng, cô nghĩ cô bám được vào Tống Tư Thần là cô sẽ ra oai được cả đời sao? Haha, anh ấy cũng sẽ đá cô đi như cách anh ấy làm với người khác thôi.” Diệp Vũ Ca nhướn mày, nhìn đống đồ đã thanh toán xong lại nhìn Chu Nhã Lan bằng một ánh mắt khinh bỉ rẻ mạt. “Một số người chỉ mới gặp được một hai lần đã vội đi rêu rao là người tình bí mật. Vậy tôi chướng mắt vì cô hai lần, có thể lên báo nói cô là tiểu tam không? Tôi tất nhiên có cách khiến Tống Tư Thần yêu tôi, cũng có cách khiến anh ấy không dứt được. Nhưng cả thảy tôi đều dùng não, đừng đánh đồng tôi với các cô vì các cô vốn làm gì có não.” Nói rồi cô sải bước đi thẳng. Cả cửa hàng được một phen hít thở không thông. Đúng thật là phu nhân của Tống thiếu, bằng không sao lại có cái khí chất bức người hệt như hắn được. Này là đang dạy dỗ tiểu tam sao? Chu Nhã Lan còn không được gọi là tiểu tam nữa. Ngẫm lại thì phu nhân của Tống thiếu không những xinh đẹp lại còn khí chất, quả thực trời sinh một cặp, Chu Nhã Lan kia thì còn lâu mới mơ được. Tống Tư Thần gửi đến cho cô một dòng tin nhắn. ‘Bảo bối hôm nay mua sắm 10 vạn?’ ‘Tiền đểtr ị**chó con ngáng đ ườ**ng đó’ ‘???’ ‘Ông xã đang tính toán sao?’ ‘Còn đang hỏi em muốn mua thêm gì trực tiếp tính vào thẻanh. B ảo bối tiêu tiền của anh, anh không ngạ**i.’ Tần Gia Duyệt đang không dám động vào Diệp Vũ Ca. Lúc ở cửa hàng đó cô cũng sợ không kém ai rồi, gì chứ Diệp Vũ Ca mà nổi giận lên thì cô cũng không dám nhìn. “Vũ Ca... số tiền đó tôi sẽ chuyển lại vào tài khoản cô.” “Không cần đâu, cứ giữ tiền mà đi mừng cưới. Cô mừng cưới tôi mà ít là cẩn thận tôi.” “Nhưng...” “Nhưng cái gì? Tôi chỉ đang muốn trả thù cô ta thôi, số tiền đó coi như đập cho cô ta nhớ.” “Vậy cảm ơn cô, đám cưới cô tất nhiên tôi sẽ mừng không ít.”