Tuần trăng mật được Diệp Vũ Ca chọn đi Pháp. Đám cưới đã diễn ra ở đảo rồi, lần này cô lại muốn đi đâu lãng mạn hơn một chút. Tất nhiên Tống Tư Thần không ngại ngần cho cô đi chơi nhiều một chút. Công việc ở Hắc Sát và Đế Quốc thì gửi lại cho Alan và Arthur. Có nhiều thứ sau khi lấy nhau rồi Tống Tư Thần mới nhận ra được. Diệp Vũ Ca nhỏ hơn hắn tận tám tuổi, suy cho cùng cũng là cô gái nhỏ mới lớn, khoảng cách tư tưởng của cả hai cũng xa nhau. Diệp Vũ Ca thích những trò chơi năng động, Tống Tư Thần lại thích cùng cô lãng mạn đi dạo sông Seine. Paris đúng thật khiến các giác quan của con người ta trở nên nhạy bén theo nhiều cách rất thú vị. Sáng sớm, Diệp Vũ Ca nướng hai lát bánh mì, cảm nhận hương vị thơm ngon tan trong miệng. Ban ngày cô sẽ cùng Tống Tư Thần đi dạo quanh các đường phố Paris, đi qua tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn, hay nhiều lúc chỉ là vượt một chặng đường thật ra đi ra ngoại ô, ghé vào một rượu trang, uống những thứ rượu vang đúng chất, rồi đi dạo dọc con đường hoa oải hương. Về đêm, cô sẽ cuộn tròn trong lòng Tống Tư Thần, tay cầm chiếc máy ảnh kĩ thuật số xem lại chặng đường hôm nay, hay đơn giản chỉ cùng hắn nằm đó an yên ngắm tháp Eiffel sáng rực cả một vùng trời. Sau một hồi hoan ái qua đi, Diệp Vũ Ca vén chăn đi xuống giường, cô mở cửa ban công đi ra ngoài rồi thơ thẩn ngắm nhìn Paris dưới chân. Ánh sáng ở nơi này chưa bao giờ tắt, có một Paris vẫn luôn sáng rực đèn không mệt mỏi. Bên hông cô siết chặt, Tống Tư Thần không biết từ khi nào đã ra đây, ôm chặt lấy eo cô, vùi chiếc sống mũi cao thẳng vào mái tóc cô. “Không ngủ sao?” “Muốn nhìn nơi này nhiều hơn một chút.” “Sau này em muốn bất cứ khi nào cũng có thể trở lại.” “Tư Thần, lấy nhau rồi, anh còn mong chờ gì không? Cho cả tương lai chúng ta?” Tống Tư Thần tì cằm sát bên đầu cô, cùng cô nhìn về nơi ánh sáng rực trời kia. “Chỉ cần có em là đủ.” “Tư Thần, có thứ muốn cho anh.” “Hửm?” “Em có thai rồi.” Cô nhìn thấy trong đôi mắt đen âm trầm của Tống Tư Thần có vài điểm sáng bừng. Cô bật cười quay lại ôm chặt lấy anh... “Anh không thích hả?” “Vũ Ca... em nói lại anh nghe...” “Em có cục cưng rồi, ở đây này...” Cô cầm tay hắn áp lên phần bụng dưới vẫn còn phẳng lì của mình, đôi mắt cong lên rạng rỡ. Tống Tư Thần sờ lên bụng cô, có phải do nhạy cảm hay không lại cảm thấy bàn tay hắn như sắp bỏng đến nơi. Trong lòng có một loại cảm xúc khác lạ như muốn nổ tung ra trong lồng ngực. Lão bà của hắn có cục cưng rồi, hắn sắp làm cha rồi... “Vũ Ca... bao lâu rồi? Sao em không nói cho anh?” “Trước khi đi trăng mật, em thấy trong người không khoẻ lắm, dì Thẩm khuyên em nên đi kiểm tra. Em cũng shock lắm chứ, nhưng định giấu cho anh bất ngờ.” “Em có bị nghén không? Có không khoẻ chỗ nào không?” “Tạm thời thì chưa đâu... nhưng không ngờ, cục cưng này lại đến sớm tới như vậy...” Tống Tư Thần bật cười rất lớn, hắn bế bổng cô lên đem vào trong phòng. Hắn làm bố rồi, không thành tựu nào có thể sánh được... Dạo gần đây Vân Hạo và Tần Gia Duyệt rất lo lắng. Hứa Tấn Phong yếu đi rất nhiều, ông chỉ có thể ngồi xe lăn, nhiều khi còn khó thở. Ông không cho mọi người đưa ông đi bệnh viện, chỉ để ông ở nhà, ông nói ông muốn ở lại nơi này lâu hơn. Diệp Vũ Ca mang thai ba tháng, trên xuống dưới ai cũng chúc mừng. Cô muốn mang tin này về báo cho Hứa Tấn Phong... Trên giường bệnh, ông nằm yên tĩnh nhắm mắt, bác sĩ Nam vẫn đang kiểm tra cho ông. Suốt chín tháng này, bác sĩ Nam luôn cố gắng hết sức để kéo dài sinh mệnh cho Hứa Tấn Phong, nhưng hôm nay, ông tháo ống nghe xuống lại nhìn cả phòng đầy ắp người khẽ lắc đầu. Cả Vân Hạo, Tần Gia Duyệt và Diệp Vũ Ca đều rũ mắt xuống, họ hiểu cái lắc đầu kia là có ý gì, chỉ là nhanh như vậy, đã đến ngày này. “Ta muốn gặp ba đứa...” Hứa Tấn Phong yếu ớt nói, bác sĩ Nam lui ra ngoài, ngay cả Tống Tư Thần cũng rời đi. Diệp Vũ Ca, Vân Hạo và Tần Gia Duyệt ngồi trước giường nhìn ông, cả ba đều nén nước mắt. “Không có việc gì phải buồn...” “Lão đại...” “Trước lúc ta mất, chỉ còn tâm niệm cuối củng...” “Người muốn gì bọn con đều có thể làm.” “Ta chỉ mong cả ba đứa gọi ta một tiếng ‘cha’.” Cả ba nhìn nhau, lại không nhịn được mà bật khóc. Người đàn ông này cho họ cả cuộc đời, với họ, ông đã là người cha tốt nhất rồi. “Cha...” Hứa Tấn Phong mỉm cười rất lâu, mỉm cười mãi rồi nhắm mắt. Một ngày đầu xuân, Hứa Tấn Phong ra đi. Tần Gia Duyệt im lặng lo lắng tất thảy, Vân Hạo cũng nặng nề quán xuyến mọi chuyện trên dưới Thanh Duyệt Bang. Diệp Vũ Ca lần đầu thất thố oà khóc trước mặt Tống Tư Thần. Hắn cũng dịu dàng ôm lấy cô mà vỗ về. Người ra đi để lại bao luyến tiếc cho đời sau. Vân Hạo lên nắm quyền Thanh Duyệt Bang đúng như di chúc, anh lột xác trở thành một người biết giữ vững và duy trì Thanh Duyệt Bang, Tần Gia Duyệt xin phép đi nước ngoài một thời gian, cô cần nghỉ ngơi suy nghĩ một số chuyện... Diệp Vũ Ca nằm trong lòng Tống Tư Thần, cô vuốt ve chiếc bụng tròn đã nhô lên của mình. “Tư Thần... lão đại cũng không thể đợi được cục cưng của chúng ta.” “Nhưng ông ấy trên trời cao sẽ luôn dõi theo em và con.” “Đứa nhỏ này... anh muốn là con trai hay con gái?” “Nếu là con trai, nó sẽ cùng anh bảo vệ em, còn là con gái, anh sẽ bảo vệ cả hai mẹ con.” “Tư Thần... thật may mắn khi trong cuộc đời này có thể gặp anh.” “May mắn của anh chính là em.” Một đời dài như vậy, đơn giản mà nói, em chỉ muốn mình lặng lẽ bên nhau. Một đời mệt mỏi như vậy, chân thành mà nói, anh chỉ cần người đó là em. - CHÍNH HOÀN VĂN -