Đúng Hay Sai - Đồng Nhân Hp Allhar
Chương 1 : Hi Sinh
Sau một khoảng thời gian chiến đấu kéo dài trên chiến trường Hogwarts, Harry đang dần dần kiệt sức. Đôi mắt cậu chàng đang dần lờ mờ đi, hình bóng đối phương dần trở nên mờ ảo. Mệt mỏi và thở dốc, cầm lấy đũa phép , gắng sức hô to thần chú chĩa thẳng vào Voldemot.
- Avada Kedavra -Lập tức 1 sáng xanh phát ra từ đũa phép của Harry chiếu thẳng và Voldemot.
- Sectumsempra -Cùng lúc đó, Voldemot dùng "cắt sâu mãi mãi" tấn công Harry, vì hắn thừa biết lời nguyền chết chóc không giết được cậu. Và chắc chắn cậu sẽ chết vì giáo sư Snape đã bị thủ tiêu.
- Potter!! Tao chết thì mày cũng đừng hòng sống. Chúng ta sẽ cùng đồng quy vu tận.
Hắn rít lên những lời cuối cùng trước ánh sáng xanh hướng tới
- Chúng ta sẽ còn gặp lại, Potter!! - Nói xong, hắn ngã lăn ra chết.
- Harry, Harry, bồ sao rồi, Harry??
Ron và Hermione đồng loạt chạy đến cậu la hét thất thanh, Harry đau đớn thở dốc, sắc mặt trắng bệch ra, máu từ người cậu chảy ra không ngừng, đôi môi khẽ rung. Hermione ôm lấy cậu và nói:
- Đừng lo Harry, mình sẽ chữa thương cho bồ. Episkey!!! Cố gắng thêm một chút nữa thôi, các giáo sư sẽ tới và giúp bồ cầm máu. Cố lên, Harry!
Những tia sáng lóe lên từ cây đũa phép của cô nàng bao bọc lấy cơ thể Harry, máu bắt đầu ngừng chảy nhưng chưa được 10p máu lại bắt đầu trào ra dữ dội hơn khiến Harry quằn quại trong đau đớn.
Harry gắng sức nắm lấy tay đang cầm đũa phép của Hermione, lắc đầu và nói:
- Cậu cũng dư sức biết thuật này chỉ có duy nhất giáo sư Snape mới giải được mà, phải không? Đừng phí sức cứu mình nữa, vô ích thôi!
Đôi tay khẽ rung lướt lên vơ đi nước mắt của Ron và Hermione, cậu cố gắng trút ra hết những lời cuối cùng để nói với bạn mình:
- Mình rất vui vì có những người bạn như các cậu, rất vinh hạnh vì là người tiêu diệt chúa tể hắc ám, cuộc sống đối với mình như vậy là quá đủ rồi, các cậu phải sống cho thật tốt và hãy giúp cho thế giới pháp thuật phát triển. Tạm biệt các cậu, nếu có kiếp sau, chúng ta có thể làm bạn không?
- Được chứ, mãi là bạn của cậu, mãi là gia đình của cậu, mãi mãi .
Ron, Hermione không ngừng khóc than tha thiết, nắm chặt lấy tay Harry la lớn câu nói, Harry mỉm cười và nhắm mắt lìa đời bỏ lại thế giới sau lưng, bỏ lại những người bạn than của cậu để đi vào 1 thế giới vô định.
Lúc đó, tại nơi này, tại nơi Harry mất, ngoài tiếng mưa rơi ồn ào kia còn có những tiếng khóc than da diết không ngừng vang ra tận đến bầu trời, không khí nơi đây thật ảm đạm và buồn tẻ.
____________________________________
Sau khi nhắm mắt xuôi tay, cậu đã đi vào 1 khoảng không gian trắng xóa, vô định hình.
Một người hướng về phía cậu mà đi tới, một người cao ráo, thân đều tỏa ra ánh hào quang vàng chói, khiến cậu không thể nhìn rõ mặt, bước đến kề bên đưa cho cậu 1 chiếc chìa khóa, giọng trầm ấm bảo:
- Cảm ơn vì sự hi sinh dũng cảm của cậu đã giúp cân bằng lại thế giới pháp thuật, để đền đáp cho sự hi sinh ấy, ta sẽ đưa cậu đến 1 thế giới khác, 1 thế giới mà cậu luôn mong ước, nhưng để có được thế giới ấy thì cậu phải tự tay tạo ra nó. Chiếc chìa khóa này sẽ giúp cậu mở cánh cửa dẫn đường thắng bước đến tương lai, bây giờ thì để tay giúp cậu đến đó. Framfock Ratebetuff.
Nói xong, không để cho Harry mở miệng, nam nhân này lập tức chĩa đũa phép vào cậu và 1 tia sáng vàng được phát ra bao quanh lấy cơ thể cậu, nó chói sáng đến mức cậu phải nhắm mắt lại và bị đưa đi khi chưa nói được ý kiến.
______________________________________
Đôi lời tác giả, thần chú Framfock Ratebetuff là câu thần chú do mình tự bịa ra, nó có tác dụng dịch chuyển 1 vật thể từ không gian này sang không gian khác. Rất khó sử dụng vì yêu cầu ma lực đạt đến đỉnh cao, trước h chưa có ai sử dụng được nó ngoài Merlin.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
35 chương
77 chương
4 chương
60 chương