Nằm Vùng Quân Hôn
Chương 1 : Mở đầu
Mở đầu
Khi màn đêm buông xuống, Lâm Hải phồn hoa không còn tiếng người ồn ào nữa, xe cộ đông đúc, chỉ còn ánh đèn neon chiếu sáng thành phố, cuối cùng tất cả tiếng động lớn ồn ào và ầm ĩ đều dừng lại.
Màn đêm như tấm lụa đen bao trùm cả chân trời, trong tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố T, một tay súng bắn tỉa hơi khom lưng, yên lặng không tiếng động lẻn vào bên trong tòa nhà, anh ghìm súng, ánh mắt cảnh giác những biến hóa xung quanh hành lang, cao năm tầng, đến mỗi tầng anh sẽ lùng tìm chỗ ẩn núp, sau đó ẩn núp, tiến lên, ẩn núp, tiến lên... Đến khi lên trên mái nhà.
Anh nằm sấp cả người xuống đất, lăn lộn đến khi dựa sát bên ban công, tìm chỗ ẩn núp tốt bưng súng nằm sấp, im lặng chờ mệnh lệnh. Bên tai chỉ quanh quẩn tiếng gió, xung quanh tĩnh mịch, thời gian từng phút từng giây trôi qua, anh không biết đã ẩn núp bao lâu, cơ thể vẫn không nhúc nhích.
"FR33, mục tiêu sẽ xuất hiện sau năm phút, con mồi ngồi ở ghế sau xe hơi, hết."
Cuối cùng mệnh lệnh được truyền đạt xuyên qua tai nghe vô tuyến, Nghiêm Thiếu Thần thu lại vẻ mặt, chờ đợi mục tiêu xuất hiện. Chùm đèn xe màu da cam phá vỡ hoàn cảnh tối tăm, sau đó chiếc xe màu đen chạy vào tầm mắt của Nghiêm Thiếu Thần, nhìn ra vận tốc trên dưới 80 km/giờ. Anh híp tròng mắt, tìm kiếm thời cơ tốt nhất để nổ súng.
Nhưng vào lúc này, cửa sổ bên phải chỗ ngồi phía sau xe ẩn hiện tia lửa nhỏ, Nghiêm Thiếu Thần biết thời cơ đã đến, thoáng chốc cửa sổ xe bay ra tia lửa nhỏ, anh nhắm ngay mục tiêu nhanh chóng bóp cò, trong nháy mắt đạn bay khỏi họng súng, xuyên qua khe hở hẹp của cửa sổ xe, đến huyệt thái dương, một phát súng lấy mạng.
"Bốp" đầu lọc xì gà lăn xuống bên đường, tàn thuốc còn bốc làng khói xanh, chiếc xe màu đen từ từ dừng ven đường, tắt đèn xe, xung quanh rơi vào tĩnh mịch lần nữa.
Nghiêm Thiếu Thần nhanh chóng móc ra dây thả xuống trong túi, một tay xách súng, một tay nắm chặc dây thừng, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen kia, anh dựa vào vách tường tòa nhà nhanh chóng thả dây xuống mặt đất, tìm chỗ ẩn núp tốt tiếp tục ẩn núp.
Cuối cùng cửa xe chỗ ghế lái mở ra, Nghiêm Thiếu Thần nhìn xuyên qua kính ban đêm cũng không thấy bóng dáng của tài xế, thời gian vẫn trôi qua, mà giờ phút này hoàn cảnh càng lộ vẻ xơ xác tiêu điều.
Anh đang đợi, chờ tính tình tên tài xế kia không chịu được bại lộ mục tiêu đầu tiên, cũng đang đợi đồng đội của anh đến. Lúc này chỉ có gió vọng lại. Trong hoàn cảnh im lặng đột nhiên truyền ra tiếng côn trùng kêu vang, nghe vào biểu hiện khác thường rõ ràng, Nghiêm Thiếu Thần biết đồng đội đã chạy đến.
Bổng nhiên anh cảm giác thoáng qua trước tầm mắt, anh đột nhiên cúi đầu, tiếp theo viên đạn bay qua đỉnh đầu của anh, con ngươi của Nghiêm Thiếu Thần sáng lên, tài xế là tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp.
Tài xế bắn súng đầu tiên không thể bắn trúng anh, ngược lại vì vậy bại lộ phương hướng. Nghiêm Thiếu Thần híp con ngươi, bưng súng lên bóp cò phía đạn bay tới, chỉ nghe tiếng kêu đau đớn, anh không biết đã bắn vị trí nào của đối phương.
Giờ phút này đối diện lại truyền tới tiếng rên rỉ, mà trong tai nghe vô tuyến của anh cũng truyền ra giọng đồng đội, "Bị thương ở vai, tôi lại đánh lén hắn, tạm thời ngất xỉu."
Anh mấp máy môi, trầm giọng nói: "Thu đội."
Vì người tài xế không nằm trong phạm vi nhiệm vụ lần này, Nghiêm Thiếu Thần không hạ lệnh đồng đội bắn thêm phát súng lần nữa. Nhưng anh không biết hành động hôm nay khiến tương lai của anh là quẫn bách thế nào.
Anh bưng súng giữ vững canh gác, ý bảo đồng đội đối diện đi theo anh, hai người lăn lộn đến rừng rậm ven đường, động tác của bọn họ nhanh chóng, biến mất trong rừng sâu giống như bóng hình, chạy đến trước địa điểm tập họp, ở đó bọn họ đậu chiếc máy bay trực thăng.
Nghiêm Thiếu Thần nhanh chóng đi lên máy bay trực thăng, ngồi trở lại vị trí phía sau nhắm mắt không nói gì hết.
Người trong Cabin ngoài phi công ra, ba người còn lại đều là người thi hành nhiệm vụ trảm thủ lần này, chỉ huy phụ trách nhiệm vụ lần này là Trung đội trưởng Trần Đình ngồi bên cạnh anh, nhìn anh. Trên mặt Nghiêm Thiếu Thần không nhìn ra vẻ mặt nào, giống như thi hành ám sát Nhị đương gia tập đoàn buôn lậu thuốc phiện số một trong nước không phải là anh. Nghiêm Thiếu Thần không giống những đông đội khác thích sau khi chấp hành nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao sẽ thảo luận quá trình trong đó với đồng đội khác, vẻ mặt anh chung quy vẫn nhàn nhạt, tĩnh táo hoàn thành nhiệm vụ phía trên giao cho anh, lúc xong cũng không phát biểu nửa phần cảm xúc.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
285 chương
99 chương
129 chương