Cô bé trà sữa ... tôi yêu em
Chương 24 : Chap 24
– Cô em đi đâu thế này?
Zyn lạnh sống lưng khi nghe giọng cợt nhả đó phát ra ngay đằng sau, vội vàng nhắm mắt nhắm mũi đi như chạy về phía trước.
– Đi đâu mà vội vậy cô em?
Mặt cắt không còn một giọt máu, Zyn vội lùi lại phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn tên có dáng vẻ bặm trợn đứng đằng trước mà khẽ rùng mình.
– Các…các người muốn gì…mau tránh xa tôi ra…
– Mày thấy chưa Thái, mày làm em đây sợ đấy- Tên tóc bảy màu không biết từ lúc nào đã bước lên đứng trước mặt cô, dùng cái giọng bỡn cợt đó nói
– Tránh xa tôi ra…- Zyn hoảng hốt lùi ra xa, tất cả chỉ tại tên Nam Phong đáng ghét đó, bắt cô xuống xe hại cô gặp mấy thằng thần kinh nhăn nhở như khỉ đột khoe răng thế này đây.
– Ô hô hô…em gái đừng sợ, bọn anh sẽ thật ‘nâng niu’- Hắn cười híp mắt sán đến gần cô
– Em đến thật đúng lúc, haha, bọn anh cũng đang cần giải tỏa đây
– Cút
Zyn bỏ chạy thục mạng, trong đầu chẳng biết mình chạy đi đâu, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy.
– Nó bỏ chạy kìa, mau đuổi theo
– Con ranh định trốn anh mày à?
Hai tên đó lộn tiết tru lên một tiếng rồi đuổi theo cô. Zyn chạy qua ngõ này sang ngõ nọ nhưng vẫn thấy giọng thét của bọn chúng phía sau. Cầu trời cầu phật, cô không muốn rơi vào tay bọn chúng.
Tiếng bọn chúng ngày một gần, khoảng cách đã được rút ngắn chẳng còn bao, rõ ràng thể lực của cô và chúng là hai con số khác nhau một trời một vực.
Hai chân cô sau khi chạy qua nhiều gần như tê cứng đi, Zyn có cảm giác giờ đây nó không còn là chân của cô nữa. Những bước chân nặng trịch ngày một chậm. Tiếng cười cợt nhả đằng sau ngày càng gần.
Binh!
Cả người Zyn bật mạnh ra đằng sau, đầu óc choáng váng. Có ai nói cho cô biết cô vừa đâm phải cái gì không? Cái gì vừa to vừa cứng như bê tông cốt thép đứng lù lù giữa đường thế? Không phải cột điện đấy chứ? Zyn xoa xoa chỗ trán vừa bị va đập.
– Á!- Mái tóc của Zyn bị túm giật ngược ra đằng sau một cách thô bạo
– Tưởng thoát được sao con nhãi, xem bọn tao trị mày như thế nào!- Hắn nói rồi đưa tay ra túm lấy áo cô định xé
Zyn nhắm tịt mắt lại, cố gắng cố sống cố chết giữ lấy áo mình.
Rầm!
Rầm!
Im ắng, tĩnh lặng như tờ….
– Hửm…- Zyn hé mắt nhìn, hai tên bệnh hoạn ban nãy mỗi tên ôm một gốc cây, từ từ trượt dài xuống
– Ahaha…đáng đời- Cô thích chí nhìn bọn chúng, ông trời thật có mắt, cho bọn chúng ôm cây đợi chết
– Còn ngồi đấy?- Một giọng nam trầm lạnh vang lên làm Zyn hóa đá ngay lập tức, trợn mắt quay lại nhìn
– Sao….anh ở đây?
Zyn tròn mắt nhìn Nam Phong đứng sừng sững sau lưng.
– Đến rước cô đi chết!- Hắn bình thản liếc nhìn cô nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn đến kịp thời, không thì chẳng biết hậu quả sẽ ra sao nữa
– Anh………- Mặt cô hiện rõ vẻ uất ức, hai môi mím chặt.
– Uhuhu…huhu….
Zyn mặc kệ là đang ở giữa đường hay trước mặt hắn, ôm Nam Phong khóc ngon lành cành đào. Gục đầu vào vai hắn khóc như mưa. Nam Phong thấy cô tự nhiên khóc rống lên thì giật mình, túng lúng không biết xử trí ra sao.
– Này cô…làm cái gì vậy? Nín ngay, tôi bảo là nín ngay cho tôi- Trong lòng hắn dù đang rất cuống không biết dỗ dành ra sao, nhưng ngoài thì vẫn rất mạnh miệng quát
Zyn càng ngày càng khóc to hơn vào không có dấu hiệu dừng lại, Nam Phong luống cuống, hắn không biết dỗ ra sao cho cô nín. Những cô gái trước đây thì khác đâu cần nhọc công dỗ dành, chia tay là cách giải quyết nhanh nhất, mà họ có khóc hay cười thì hắn cũng đâu có quan tâm.
– Á à, thằng chó này, mày muốn gì? Chen vào việc của bọn tao à? Xẻ thịt nó- Tên tóc bảy màu hất mặt với đồng bọn, cả hai hùng hổ tiến đến chỗ hai người.
Tiếng khóc âm ỉ từ nãy giờ đột nhiên im bặt.
– Cố lên nhé, nếu có chết tôi sẽ nhờ người lo ma chay cho anh- Kèm theo đó là một nụ cười tươi như hoa và bóng người chạy biến đi
Nam Phong đứng sững như trời trồng rồi lắc đầu cười, hai mắt hắn lạnh lẽo quét qua người hai tên kia làm bọn chúng rùng mình.
– Để xem bọn tao xử lý mày như thế nào- Tên kia cười khẩy nhìn Nam Phong nhưng hắn đâu biết rằng mình đã đụng phải người không nên đụng.
Một cú đá xoáy hạ gục ngay tên lắm mồm khiến hắn đập mặt xuống đường nằm bẹp dí như con gián, ngất luôn tại chỗ. Tên tóc đỏ xông lên đấm Nam Phong nhưng hắn đỡ được và gạt chân trụ cho tên đó ngã lăn quay ra đất.
Zyn đứng cạnh con moto đen thích chí xem những thước phim hành động ‘bom tấn’. Tuy cô không biết gì về võ nhưng cũng đoán được tên Nam Phong này thuộc hạng cao thủ, trong mấy phút mà đã hạ hai tên đó rồi.
Trong lúc Nam Phong đang xoay hai tên kia như dế thì Zyn lại rất nhàn rỗi, vừa tròn mắt xem vừa vỗ tay cổ vũ, nhưng ngay lập tức bị cái nhìn sắc lạnh của hắn dọa cho chết khiếp, đành yên phận một chỗ xem phim 3D. ^.^
– Cẩn thận đằng sau!- Zyn hét lên khi thấy tên tóc đỏ lồm cồm bò dậy, tay cầm viên gạch định đập vào đầu Nam Phong.
Nghe tiếng hét, Nam Phong quay người lại, giơ tay lên chặn, dùng chân đá văng tên đó ra xa làm hắn đập mặt vào gốc cây, xỉu quay đơ. _ _!
– Ha, anh giỏi thật đấy!- Zyn tí tởn chạy lại, vỗ vai hắn
– Còn cô, sao lại lang thang ở đây?- Nam Phong nhíu mày
– Tôi lạc…mà….anh…tay anh…- Zyn xanh lét mặt, lắp bắp chỉ vào cánh tay hắn.
Nam Phong nhìn xuống cách tay mình, một vết thương dài đang rỉ máu.
– Kệ nó, tôi không sao- Hắn thờ ơ nói, chắc trong lúc đỡ viên gạch từ tên kia bị quệt vào tay nên chảy máu.
– Không được, để tôi đi mua thuốc sát trùng và bông băng- Zyn cảm thấy đau lòng, cũng vì cô mà hắn bị thương.
– Không cần- Nam Phong gạt phắt đi
– Tôi bảo là cần- Cô kiên quyết
– Tùy cô- Thấy Zyn hừng hực quyết tâm, hắn cũng đành mắc kệ
– Sao còn chưa đi?- Nam Phong quay lại thì vẫn thấy cô đứng tần ngần ở đó
– Tôi…hì hì…tôi không mang tiền, anh có mang không?- Zyn mặt méo xệch, đúng cái hôm cô quên tiền ở nhà mới đau ==”
Hắn chẳng nói chẳng rằng, rút ví đưa cho Zyn một chiếc thẻ ngân hàng màu đen.
– ……- Mặt cô hiện rõ ba vạch đen chảy dài
Đây không phải là cái thẻ làm bằng titaninum được tung hô như vua của các loại thẻ đấy chứ? Nhìn bề ngoài thôi cũng đủ biết giá trị của nó lớn đến nhường nào. Nhưng mà….dùng cái thẻ này để đi mua một gói bông băng và thuốc sát trùng…. nghe chừng có vẻ không ổn lắm. >._o.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
31 chương
7 chương
43 chương
3 chương