Kết thúc còn lại gì
Chương 1
PHẦN I: Nàng tiên
Chương I
Mẹ Ash qua đời vào giữa mùa hè. Bà đã bị ốm đột ngột mà không có một lý do nào. Một số dân làng tự hỏi liệu các nàng tiên có đến và đưa bà đi không. Vì bà vẫn còn trẻ và xinh đẹp. Bà được chôn cất sau ba ngày dưới gốc cây táo gai đằng sau nhà, bóng cây bao phủ lấy ngôi mộ giống như hoàng hôn phủ bóng tối trên bầu trời vậy.
Solanya Maire - phù thủy trong làng, trong đêm đó đã thực hiện các nghi lễ truyền thống ở ngôi mộ. Bà Solanya Maire đứng dưới màn trời đen - một bà già gầy với mái tóc trắng buộc trong một kẹp dài đến hông bà, bà cầm trên tay một bản đồ các dòng kẻ rất khó hiểu. Ash và cha cô đứng đối diện nhau ở hai bên của ngôi mộ, phần đầu của ngôi mộ đó là một bia mộ đơn giản, cùng với những ngọn nến đang cháy. Cha của Ash đã thắp sáng những cây nến đó khi Elinor chết, và nó sẽ cháy cả đêm. Và có lẽ nó sẽ lâu tắt vì xung quanh được bao phủ bởi một lớp kính cong. Cái bia mộ là một mảnh đồng cứng như bằng đá khắc tên mẹ Ash: Elinor. Năm tháng trôi qua cỏ và rễ sẽ mọc lên xung quanh nó, cho đến khi ta cảm giác có vẻ như nó luôn luôn ở đó.
Solanya Maire nói, giọng thấp nhưng rõ ràng, "Từ thế hệ này sang thế hệ khác, từ hơi thở này đến hơi thở, chúng ta vẫn sẽ nhớ Elinor."
Xong bà đã đưa một ổ bánh mì hình tròn trong tay bà cho mọi người xung quanh, Ash xé một miếng nhỏ và ăn nó, cô nhai cố ý, trước khi ổ bánh được đưa đến cho cha của cô.
Ông xé một mảnh bánh của mình, sau đó đưa cho đứa con gái của mình. Miếng bánh vẫn còn ấm, và nó có mùi như những chiếc bánh của mẹ cô sau khi nướng vậy. Nhưng nó đã không đến từ bàn tay của mẹ cô, và nhận ra rằng nó khiến cô nghèn ghẹn trong cổ họng . Tưởng chừng như chiếc bánh đó là vô vị.
Maire Solanya lấy bánh trong ổ bánh mà bà ấy đang cầm, không mở lớp vỏ của nó để ăn mà đặt nó trên bia mộ - bên cạnh ngọn nến. Ash không thể không cảm thấy mẹ cô chỉ đơn thuần là đi đâu đó để làm một việc vặt và sẽ về nhà bất cứ lúc nà. Và cô tự hỏi cô, ba cô và bà phù thủy đang làm gì. Nó dường như không thể là nơi mà mẹ cô được chôn cất ở đó - dưới chân của cây táo gai và trong đất. Tất nhiên cô nhìn thấy cơ thể của mẹ cô sau khi bà qua đời. Và nó đã nhanh chóng được lan truyền trong làng. AI cũng đau đớn bên trong bản thân mình.
Cô nhớ lại những tin đồn mà cô nghe thấy, và bây giờ cô đứng cùng cha cô và Maire Solanya trong một sự im lặng, căng thẳng, chờ đợi mặt trời xuống núi. Tất cả mọi người đã luôn luôn nói Elinor đã có một số ma thuật bên mình, và mọi người đều biết rằng mọi thứ đều rút ra từ cổ tích nếu chúng thật sự tồn tại. Vì vậy, cha của Ash đã chọn thực hiện tất cả các nghi thức cũ, mặc dù ông không tin vào phép màu của những nàng tiên. Cô không hoàn toàn chắc chắn những gì cô biết về mẹ, nhưng cô biết rằng mẹ cô sẽ muốn họ làm các nghi lễ cho bà ấy, và đó là đủ.
Khi mặt trời xuống, cảm tưởng như một lời chúc vậy. "Ngủ trong hòa bình nhé, Elinor," những tia nắng chiếu xuống như rải rác một loại bột màu vàng trên ngôi mộ để giữ Elinor.
Cha Ash đi xung quanh ngôi mộ và đặt một tay lên vai cô. "Trở về nhà đi Ash." Ông nói với cô rằng ông sẽ ở đây cả một đêm để giữ cho buổi cầu nguyện. Một số người nói rằng Tiên Hunt sẽ tìm thấy linh hồn sau một đêm được chôn cất, và chỉ có những linh hồn được bảo vệ bởi những người thân yêu của họ mới bị bỏ lại để nghỉ ngơi trong hòa bình.
Cô bước chậm lên đồi về phía ngôi nhà. Cô quay trở lại nhà bếp, đứng ở đó nhìn ra khu vườn qua khe cửa sổ, Maire Solanya đi ba vòng tròn xung quanh ngôi mộ trước khi bà rời đi. Chỉ cần vượt qua cây táo gai, xung quanh đang tối và im lặng. Lấp lánh ngọn nến duy nhất, và Ash có thể nhìn thấy hình dạng của cha cô khi ông quỳ xuống bên cạnh ngôi mộ.
Bà quản gia, Anya, ra đến cửa nhà bếp và vuốt ve tóc của Ash. "Nó sẽ ổn cả thôi", Anya nói. "Hãy đi vào bên trong trước khi màn đêm buông xuống. Niềm tin của mẹ và của bạn sẽ được an toàn với người cha của."
Ash thức dậy vào giữa đêm, cô đang mơ một giấc mơ có con ngựa cao, màu trắng va mảnh mai và rồi cô ngã xuống. Cô vung chăn của mình qua một bên giường và đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài vườn. Cô đang tìm kiếm ánh sáng của những ngọn nến, nhưng chỉ nhìn thấy ngôi mộ tối. Sau đó, những tiếng người ở các bìa rừng vang lên khiến cô rùng mình. Bố của cô ở đâu?
Cô chạy xuống cầu thang, đi qua nhà bếp và ra cửa sau. Gió đã lớn và mạnh lên. Cô chạy xuống sườn đồi bằng bàn chân trần của cô, cảm thấy trái đất còn sống dưới ngón chân của mình, phía đằng sau chiếc áo ngủ lanh trắng bay theo gió thổi. Cô chạy qua vườn cà rốt và bắp cải và hướng tới, những vùng tối của khu rừng. Bên dưới cây táo gai, nắp thủy tinh đã được lật sang một bên, những ngọn nến đã được dập tắt, và cha cô đã biến mất. Cô quỳ trên mặt đất và với tay lấy cây nến, nhưng cô đã không mang ra làm các trò chơi và không thể đốt cháy nó.
Gió vẫn thổi mạnh hơn, tóc của cô bám đầy vào xung quanh khuôn mặt. Và cô tự hỏi nếu cha cô đã từ bỏ buổi cầu nguyện của ông về đêm vì gánh nặng trên lưng trên lưng không nhỉ?Cô nghe tiếng nhạc vang lên sau đó, gần hơn và cảm giác gần gũi hơn. Cô nghĩ rằng cô nhìn thấy một tia sáng mờ nhạt lóe lên ở phía ngôi mộ - một ánh sáng rực rỡ của thế giới khác. Cô sợ hãi, nhưng cô sẽ không để lại mẹ mình ở đấy mà chạy. Các móng guốc đến gần hơn, và cô nghe thấy một âm thanh cao nhưng mỏng của một cây kèn. Gió thổi về phía cô một cách nhanh chóng, và tiếng rít của không khí rất rõ ràng nghe như một tiếng kêu vậy: Họ gọi Elinor cho bạn. Cơ thể Ash áp sát dưới mặt đất, cô ghì người xuống cố hít thở đén cuối cùng cô hoảng sợ bật ra một tiếng thét, cô cảm thấy thế giới bên dưới chính mình là đất đá, rêu và rễ xoắn lên như thể nó đã bị tấn công bởi một tay quyền bảng. Có âm thanh ầm ầm trong tai cô như những con ngựa bao quanh cô, và mắt cô nhắm lại vì sợ những gì cô có thể nhìn thấy. Cô cào ngón tay của mình vào mặt đất, bám vào mặt đất, nơi người mẹ đã được an táng.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
17 chương
14 chương
85 chương
35 chương
80 chương