Sáng hôm sau, xe của đội tình nguyện chở mọi người trong đội đến trại trẻ mồ côi Bình Minh. – A, chị Zyn, chị Zyn… Vừa thấy cô xuống xe, một đám trẻ từ trong sân chạy ra hò reo ầm ĩ, khuôn mặt đứa nào đứa nấy đều bừng sáng, trông rất đáng yêu. – Chào mấy đứa, mấy đứa khỏe không?- Zyn cúi xuống ngang tầm chiều cao của bọn trẻ, tươi cười xoa đầu một cậu nhóc gần đó. – Dạ khỏe!- Tất cả đồng thanh đáp – Ngoan, xếp hàng chị phát kẹo cho nè! Cô rút từ balô ra một túi kẹo to nhiều màu sắc làm bọn trẻ hò reo thích thú, nhanh chóng xếp thành một hàng dài ngay ngắn để được nhận kẹo. – Của bé Ngọc nè – Dạ, cảm ơn chị Zyn, hi hi – Cái này là của bé Minh. – Cảm ơn chị Zyn lần lượt phát kẹo cho từng đứa, đến khi tất cả đều có kẹo, chạy nhảy tung tăng thì mới nở một nụ cười vui vẻ. Lũ trẻ còn bé vậy mà đã phải chịu khổ, thật đáng thương! – Zyn, em trở thành người được bọn trẻ yêu quý nhất rồi đấy!- Anh Khánh Nam cùng đội tình nguyện đi đến nhìn cô cười – Hi hi, anh cứ nói quá!- Cô cười ngượng ngùng – Úi cha, bé Zyn hôm nay không đeo kính hả? Chị tưởng em là mọt sách tri thức mà?- Chị Thanh nhảy vào trêu Zyn – Hix, em bị bạn cướp rồi, nó bảo em thế này xinh hơn!- Hai tay cô ôm mặt làm bộ đáng yêu Thật ra là cô bị Nam Phong cướp kính nhưng không chịu trả mà lại tiếc tiền không mua kính mới, đành để bình thường như thế này. – Đúng là xinh hơn!- Khánh Nam đùa – Nam, anh nói thế tức là bình thường em xấu hả?- Cô chu môi giận dỗi – Vẫn xinh- Anh cười xoa đầu cô Hành động thân mật của hai người làm ai kia trong phòng tức muốn chết. Một tiếng vĩ cầm vang lên làm mọi người ngừng công việc của mình đề nghe. Bọn trẻ cũng chăm chú lắng nghe, vài cô bé còn đưa tay lên múa theo điệu nhạc. Zyn cũng bị hút hồn theo thứ âm thanh nhẹ nhàng lãng mạn kia. Tiếng đàn nhẹ nhàng hòa cùng tiếng gió vi vu tạo nên một bản nhạc ấm áp rung động lòng người… Khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc mọi người cũng dần thoát khỏi giai điệu thần tiên kia, trong lòng ai cũng có một cảm giác nhẹ nhõm, thanh thản. – A, anh thiên thần, mọi người ơi anh thiên thần đến thăm chúng ta nè!- Một cô bé có hai bím tóc xinh xinh reo lên rồi chạy về phía chàng trai mặc áo sơ mi trắng, bọn trẻ cũng chạy theo sau Mắt Zyn nhìn theo hướng bọn trẻ chạy đi. Trên bậc thang thứ ba, Nam Phong mặc áo sơ mi trắng xắn tay và quần jean đen tôn đôi chân dài, mỉm cười dịu dàng, một tay cầm đàn, tay kia xoa đầu cô bé tóc bím một cách trìu mến. Cả người hắn như phát ra ánh hào quang sáng chói. Zyn như bị hút hồn trong khoảnh khắc ấy, trên môi bất giác xuất hiện một nụ cười. Không ngờ một Nam Phong lạnh lùng, bất cần, chẳng bao giờ chú ý đến cảm nhận của người khác lại có lúc dịu dàng với một đám trẻ như thế này? Cuối cùng cô cũng thấy điểm tốt của hắn. – Anh thiên thần, anh đến thật đúng lúc!- Cậu bé tên Minh cười khoe ra chiếc răng sún vì mê ăn kẹo của mình – Đến đúng lúc?- Nam Phong ngồi xổm xuống, làm ra vẻ không hiểu nhưng ánh mắt vẫn đảo qua chỗ Zyn đang đứng – Vâng, em sẽ dẫn anh đến gặp chị thiên thần, hihi – Đúng đúng, chị thiên thần mà bọn em vẫn kể cho anh ý – Hôm nay chị ấy cũng đến thăm bọn em – Anh sẽ thích chị ấy, chị ấy rất xinh đẹp! Bọn trẻ nhao nhao, mỗi đứa một câu. Đứa nào cũng muốn Nam Phong gặp chị thiên thần xinh đẹp, tốt bụng của chúng. – Vậy chị thiên thần của các em đâu?- Nam Phong giả ngốc hỏi Chỉ chờ có thế, bọn trẻ kéo tay Nam Phong đi đến chỗ Zyn đang đứng ngây ngốc nhìn. – Anh thiên thần, đây là chị thiên thần xinh đẹp đáng yêu- Bọn trẻ đồng thanh – Xinh đẹp đáng yêu?- Nam Phong nhướn mày nhìn người đứng trước mặt, không quên liếc mắt sang chàng trai đứng bên cạnh – Nam Phong, sao anh lại ở đây?- Cô nhíu mày khó chịu. Sao cái tên này toàn theo ám cô vậy? – Chị Zyn, đây là anh thiên thần đó! Hồi trước lúc ngồi nói chuyện với bọn trẻ Zyn có nghe chúng nhắc đến anh thiên thần đẹp trai, hiền lành, tốt bụng,…của chúng. Híc, nhưng có mơ ngủ cô cũng không nghĩ là Nam Phong, cái tên chuyên đi hành hạ người khác, giết người không ghê miệng. >.