Cô bé trà sữa ... tôi yêu em
Chương 20 : Chap 20
Sau ba ngày ở nhà dưỡng bệnh chỉ có việc ăn-chơi-ngủ-nghỉ, Zyn đã bắt đầu phát ngán với việc chỉ nằm kết làm bạn thân với cái giường.
Đang nằm đọc cuốn truyện vừa cướp được của cậu em quý tử thì chuông điện thoại cô lại reo inh ỏi.
‘Nhớ bao ngày mình còn chung trên con đường đi, nhớ câu chuyện cười nào anh thường vu vơ kể mãi.
Em nhớ những chiều nào có anh cùng về, khi tan trường ta đứng chờ nhau.
Những kỉ niệm vẫn còn mãi sâu trong lòng em, đến bây giờ vẫn còn nhớ lời anh hay vẫn nói.
Nếu lỡ mai này mình cách xa hai phương trời thì anh vẫn luôn nghĩ về em…’
– A lô, Trang Anh à? Có việc gì không?- Zyn uể oải cầm điện thoại lên nghe trong khi mắt vẫn dán chặt vào cuốn truyện tranh
– À, cậu sang đi nhé, anh Phong bị cảm!- Nhỏ tỉnh bơ nói qua điện thoại
– Ừm…Oái, cậu vừa nói cái gì cơ? Nói lại coi- Zyn mơ màng bỗng giật mình hỏi lại
– Haizzz…sang nhà Nam Phong, anh ấy bị cảm!- Trang Anh chán nản nói lại lần nữa
– Khoan, tại sao mình phải sang đó chứ? Không sang đâu!
– Nghe cho thủng đây, hôm đó do cứu cậu nên mới bị cảm. Còn bây giờ thì mau chóng đến đi. Cậu có 15 phút để lết xác đến!
– Ê, ê từ từ…này….này…
Tút…tút…tút…
Aiss, sao cô ghét cái âm thanh này thế cơ chứ!
Zyn không thể lề rề được nữa, vội thay quần áo rồi đi ngay, bỏ lại tiếng mẹ í ới dặn với theo rằng đừng về nhà quá muộn.
Vừa đặt chân đến phòng khách nhà Nam Phong, Zyn suýt té ngửa, mắt cô như muốn lòi cả ra khi nhìn con người phía trước.
Trên ghế sofa, Trang Anh mặc áo phông đen in hình một cái đầu lâu trắng và quần short bò. Nhỏ ung dung cầm điện thoại chơi Candy Crush, thoải mái dựa lưng vào người con trai bên cạnh. Zyn đưa ánh mắt trợn tròn của mình sang người con trai kia.
A, đây không phải anh đẹp trai tốt bụng hôm trước ở cùng phòng với tên Nam Phong sao? Sao anh lại ở đây?
Nhưng Zyn nhanh chóng tia laze về nhân vật chính- Trang Anh
– Sao cậu lại ở đây?- Zyn ngây ngốc nhìn Trang Anh- Không phải cậu yêu Nam Phong quá nên chuyển luôn về đây sống cùng hắn đấy chứ?
– Yêu Nam Phong?- Anh đẹp trai lia ánh mắt xoẹt lửa về phía Trang Anh
– Haizzz…- Trang Anh thở dài ngao ngán, thì ra Zyn vẫn còn hiểu lầm vụ hôm ở Ginza- Mình là em gái cưng của anh. Bộ em gái đến thăm anh trai thì không được sao?
– Cái…cái gì cơ? Cậu…cậu là em gái ruột của cái tên ác ma đó hả?- Zyn lắp bắp không nói nên lời, cô quá sốc với sự thật này
Trang Anh và Nam Phong? Hai anh em á? Chuyện này so còn khó tin hơn việc bão tuyết bỗng nổi lên ở Sahara, sa mạc xuất hiện ở Bắc Cực.
– Ừ- Trang Anh gật đầu
– Không phải là con của chị họ của bác của anh của ông ngoại của bà trẻ của dì của cậu?
Híc cô cũng thấy tự phục mình. Sao có thể nhớ vanh vách lịch sử gia tộc hắn một cách dễ dàng khi mới nghe qua một lần nhỉ?
– Ừ
Một người lạnh như băng, suốt ngày nghĩ ra những trò quái đản để hành hạ người khác, một người tính tình trẻ con hết chỗ nói, lạc quan yêu đời quá mức cần thiết. Hai người này lại là anh em á? Zyn không hiểu gen của nhà họ Hoàng này phân bố kiểu gì. Có chăng nét giống nhau giữa hai người chỉ là vẻ đẹp quyến rũ người khác mà thôi!
Vâng, chính xác là vậy. Cho dù không muốn tin nhưng Zyn vẫn phải chấp nhận sự thật rằng họ là anh em, dù hai người khác nhau một trời một vực. Mạc Trang Anh, đại tiểu thư nhà họ Hoàng, cô gái được cả dòng họ cưng chiều hết mực. Khi đã đến 18 tuổi, nhỏ được quyền tự do công bố thân phận của mình cho mọi người.
Nhưng tại sao nhỏ ta lại có biểu hiện như thế khi nhìn thấy Nam Phong đi cùng cô gái khác nhỉ? Thắc mắc trong đầu Zyn cứ lớn dần.
– Vậy anh đẹp trai này sao ở đây?- Zyn quen miệng gọi nên cứ thế tương cả cụm từ ‘đẹp trai’ vào sau nhưng vừa nói ra cô mới thấy rằng mình lỡ mồm
– Ý cậu là Việt Nguyên? Hai người quen nhau à? Ha, ‘anh đẹp trai’ cơ đó!- Bây giờ Trang Anh lườm anh một phát xoẹt tia lửa
Việt Nguyên à? Trong đầu Zyn hiện ra hình ảnh anh chàng mọt sách đẹp trai mà cô hâm mộ ngay từ khi mới vào trường. Không ngờ lại là người quen. Số cô hên quá, được gặp thần tượng nè (Yo: chị thần tượng kiểu gì mà đến mặt mũi người ta còn không nhớ nổi???)
Một bản nhạc xập xình nổi lên, Trang Anh vội vàng rút điện thoại trong túi quần ra, lướt mắt qua màn hình điện thoại rồi nở một nụ cười kì quái.
– Zyn à, cậu mau lên chăm sóc người ốm đi!- Nhỏ cười mờ ám- Trên phòng kia kìa!
Zyn đẩy cửa phòng mà nhỏ ta chỉ, chẳng biết hắn thế nào rồi, dù sao cũng là vì cô mà bị như vậy. Zyn cảm thấy hơi áy náy.
Đập vào mắt Zyn là cảnh tượng vô cùng bắt mắt. Hai con mắt của cô cũng vì lí do đó mà mở to hơn bình thường.
Nam Phong vừa bước ra khỏi nhà tắm, hơi nước nóng tạo thành một làn khói mỏng vờn quanh người hắn, mang mị lực chết người. Trên người khoác một chiếc áo choàng bông thắt lỏng lẻo ở ngang eo. Phần áo phía trên bị phanh ra làm hở một khoảng ngực vạm vỡ và rắn chắn. Mái tóc đen nhánh vẫn còn nhỏ vài giọt nước. Hương thơm nam tính tỏa ra từ người Nam Phong làm Zyn như bị bỏ bùa, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
Zyn nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, não cô đang load chậm lề rề vấn đề đang xảy ra trước mắt. Giá mà cô có thể nâng cấp nó để xử lí những tình huống như này nhanh hơn một chút.==
– Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ hiểu cô đang có ý đồ với tôi đấy!- Nam Phong nheo mắt cười
1s…2s…3s…
– Áaaaaaa….- Giọng hét oanh tạc nhà cửa, cây cối vang lên
Mấy giây sau những người hàng xóm xung quanh đấy vội vàng đổ ra đường xem có chuyện gì. Các cụ già được đưa đến bệnh viện cấp cứu vì bị tăng huyết áp.
Bên dưới nhà, Trang Anh và Việt Nguyên không cần lên cũng biết trên đó có chuyện gì xảy ra. Nhỏ lắc đầu rồi lấy hai tai nghe nhét vào tai, miệng lẩm bẩm‘Là do cậu không hỏi anh ấy đang làm gì thôi!’
– Anh…anh…- Zyn lắp bắp không nói được lời nào, khuôn mặt cô bây giờ như đang bị hun nóng không lò Bát Quái.
– Tôi sao?- Nam Phong nhướn mày nhìn cô gái đứng trước mắt mình, đôi môi cong lên đầy quyến rũ.
– Anh còn…còn không mau mặc quần áo đàng hoàng vào- Zyn hét lên, vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Hắn đang định đầu độc tâm hồn trẻ thơ chắc
– Sao vậy? Tôi thấy cô thích thú ngắm từ nãy giờ cơ mà?- Nam Phong nghiêng đầu nhìn giương mặt đỏ lựng của cô đầy thích thú.
– Không có, tôi không…- Zyn ngẩng mặt lên cãi lại, ánh mắt cô lại chạm phải thân hình có sức quyến rũ cực lớn kia, vội vàng quay đi phía khác
A, đáng ghét thật! Mỗi lần nhìn hắn là cô lại nhớ đến câu nói của ca sĩ Thủy Tiên khi quảng cáo mì Omachi ‘Mì Omachi, sức hấp dẫn không thể chối từ’ @@ (Yo: ý chị là thân hình anh Phong giống mì Omachi?- Zyn: -_-)
– Chẳng phải anh bị cảm sao? Cảm thì còn tắm làm gì?- Zyn bị chọc cho tức muốn chết, cau có nói
– Lo cho tôi à? Không phải cô thích tôi rồi chứ?- Môi Nam Phong cong lên, tựa như cười
– Thích á? Xin lỗi cuộc đời đi, chẳng qua là anh cứu tôi nên tôi mới tới thôi nhá! Nhưng xem ra anh hoàn toàn khỏe mạnh, vậy…tôi về!- Cô vùng vằng định đi ra cửa thì giọng hắn từ phía sau vọng đến làm cô suýt chút nữa ngã đập mũi vào cửa
– Không phải là không chịu nổi sức quyến rũ của tôi nên mới giả bộ đấy chứ?- Lời nói của hắn như chính suy nghĩ trong đầu Zyn lúc này
Hừ, cô quyết lấy lại danh dự!
Zyn quay đầu lại, trợn mắt nhìn hắn, không chút sợ sệt. Hừ, cũng giống nhóc Bảo nhà cô thôi.
À thật ra thì không giống, nhóc Bảo không có cơ ngực như thế này. _ _!
– Tôi-sẽ-không-bao-giờ-bị-anh-quyến-rũ-đâu!- Cô nghiến răng nghiến lợi nói, mặc dù trong lòng cô chắc đến 99,9% là mình đã bị quyến rũ, hix
– Vậy sao?- Nam Phong nhướn mày cười gian tà
Zyn thận trọng gật đầu
– Lấy giúp tôi chiếc áo!- Nam Phong bỗng đổi chủ đề, nói một câu chẳng ăn nhập gì với chủ đề hiện tại
– Làm…làm gì?- Zyn hỏi lại, ánh mắt ngờ vực
– Không phải cô bảo tôi phải mặc quần áo đoàng hoàng sao?- Hắn cười đểu giả
– ….- Thôi xong, là cô tự hại chính mình rồi!
Vừa than thầm số mình nhọ, cô vừa mở tủ quần áo ra.
– Anh mặc bộ nào?
– Cô nhìn bộ nào hợp với tôi?- Hắn không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại
Nhưng xem ra câu nói này hơi có vấn đề, kiểu như ‘Em là vợ, em thấy bộ nào đẹp thì anh sẽ mặc bộ đấy’…
Hơ, cô lại liên tưởng quá đà rồi, chắc không phải đâu!
Zyn tiện tay ném cho Nam Phong một bộ đồ màu đen, rồi nhìn hắn như bảo ‘còn không mau đi thay đi, nhìn cái gì?’
– Cô thay giúp tôi!- Bốn chữ gỏn gọt được nhả ra
Đoàng!
Sét đánh giữa trời quang!
Cái gì thế này? Dạo này tai cô có vấn đề thì phải? Không phải là di chứng của vụ ngã xuống biển đó chứ? >..
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
31 chương
7 chương
43 chương
3 chương