Khoa về tới nhà đã thấy ba mẹ ngồi chờ, vẻ mặt không được vui vẻ cho lắm, hình như mấy ngày nay cậu đâu có phạm lỗi gì to tát đâu mà ba mẹ hình sự thế không biết. -Sao hôm nay ba mẹ về sớm thế? Đừng nói là nhớ con trai yêu dấu nha. -Con ngồi xuống ba mẹ có chuyện muốn nói. Ngồi xuống mà Khoa cảm thấy có chuyện gì đó không được ổn, bình thường ba mẹ có bao giờ nghiêm túc vậy đâu, hay là việc kinh doanh của ba mẹ có vấn đề, hay là ba mẹ phá sản nên gia đình sắp không còn chỗ để dung thân? -Khoa, ba mẹ đang chuẩn bị hồ sơ để con đi Úc du học…. -Ơ, sao nói là không ép con nữa mà, con không muốn đi. Khoa cắt ngang lời nói của mẹ, cậu đâu còn ham chơi lười biếng học hành nữa đâu tại sao ba mẹ lại ép buộc vô cớ như thế chứ. -Ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, bao nhiêu người mong ước đi du học không được, còn con có cơ hội như vậy là quá tốt. -Con không cần cơ hội đó, con đã nói không đi là không đi, ba mẹ đừng có ép con cũng bằng thừa. Nghe thằng con trai dứt khoát như vậy, không kiềm được tức giận ông bố đập tay xuống bàn, giọng quyết đoán. -Ba nói đi là phải đi, con có mà ở lại thì ba cũng sẽ không bao giờ cho con với con bé không có giáo dục kia đến gần nhau đâu. Khoa không tin vào tai mình, gì mà con nhỏ không có giáo dục? Ba mẹ đang nói đến ai mới được chứ. -Ba nói gì con không hiểu. -Lúc trước ba mẹ ủng hộ con với con An bởi vì nghĩ nó ngoan hiền, chăm học, hoàn cảnh gia đình lại môn đăng hộ đối. Nhưng đến bây giờ mới biết nó bị đuổi đi ra ngoài sống, ba mẹ thì ly dị. Đã vậy nó đã từng bị người ta đánh ghen trước cổng trường, từng cướp chồng của chị gái mình khiến người chị đau buồn dẫn đến hư thai, rồi còn lên giường với người đàn ông khác nữa. Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận đứa con gái hư đốn như nó. Chuyện Khoa lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, cậu sợ ba mẹ biết chuyện gia đình của An rồi sẽ ngăn cản nhưng không ngờ mọi chuyện lại đến quá sớm mà lại còn vượt quá suy nghĩ của Khoa nữa. Những chuyện này làm sao ba mẹ có thể biết một cách rành mạch như thế, chẳng lẽ có người cố tình chơi xấu sao. Bây giờ cậu biếtmình có giải thích thế nào thì họ cũng không thể tin những chuyện đó chỉ là cô chịu oan ức vì chị gái mình được, nhưng cậu sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ mối quan hệ này. - Tất cả mọi chuyện không như ba mẹ nghĩ đâu, đó không phải là sự thật. - Vậy là con cũng biết hết hả? Con ơi là con, thiếu gì người tại sao con lại chấp nhận một đứa không ra gì như vậy chứ. Bỏ ngay cho mẹ. - An không phải là người như vậy, rồi từ từ mẹ cũng sẽ hiểu, con sẽ không đi du học cũng không bao giờ rời xa An đâu, ba mẹ có ép con cũng vô ích thôi. - Mày dám cãi ngang với ba mẹ hả? Ba nói cho mày biết, dù muốn hay không cũng phải đi du học, đừng để ba mẹ mày làm xấu mặt nó, đến lúc đó mày không bỏ e rằng nó cũng tự tránh xa mày. - Ba mẹ không được đụng đến An, tại sao ba mẹ nghe lời đồn xàm xí từ người khác mà không nghe con trai mình chứ? - Không có nói nhiều nữa, ba mẹ cho mày môt ngày để suy nghĩ, có đi hay không là do mày quyết định. Khoa buồn bã dắt xe ra khỏi nhà, một ngày đáng lẽ rất vui vẻ lại trở nên u ám. Cậu có thể cãi lời bố mẹ nhưng cuối cùng người chịu thiệt vẫn sẽ chỉ mình An bởi cậu biết tính ba mẹ mình, họ muốn gì tất sẽ cố gắng làm cho bằng được. An nhỏ bé lắm nên cô sẽ khó lòng vượt qua những lời dèm pha của người khác về hoàn cảnh gia đình của mình, về những oan ức mà mình phải chịu. Cô thà chọn một cuộc sống yên bình chứ không muốn ba phải lo lắng, phải buồn phiền hay áy náy vì nghĩ mình không mang lại cho con gái mình cuộc sống không được người khác tôn trọng. Khoa thương An, cậu không muốn làm cô tổn thương thêm một lần nào nữa nhưng cậu càng không muốn rời xa cô một chút nào. Cậu phải làm gì mới có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện đây? Khoa chạy xe thẳng một mạch qua nhà An, đôi mắt cậu sâu thẳm chất chứa đầy tâm sự làm An lo lắng. -Có chuyện gì vậy anh? -Đi dạo với anh xíu nhé. Giữa trưa nắng chói chang mà Khoa rủ đi dạo là An biết tâm trạng cậu không được tốt rồi, cách đây có mấy phút vẫn còn vui vẻ lắm mà. Nghĩ trong lòng vậy thôi chứ An cũng ngồi lên xe đi dạo với Khoa. Hai người đi đến bờ sông, không khí ở đây khác hẳn bên ngoài, vừa yên tĩnh lại rất dễ chịu. -Khoa, có chuyện gì nói em nghe đi. Nhẹ nhàng kéo đầu An dựa vào vai mình, Khoa quàng tay qua ôm lấy vai cô tình tứ, ước gì cậu có thể có được cuộc sống yên bình như thế này thì tốt biết mấy. -Có chuyện gì đâu, ở nhà nóng quá nên dụ em ra đây cho mát thôi. Đúng là heo ngốc. Mặc dù Khoa cố lấy giọng vui vẻ để trò chuyện với An nhưng cô vẫn có thể nhận ra nét ưu tư đằng sau ánh mắt của Khoa. -Đừng có nói dối em nữa, anh có coi em là người yêu không hả? -Không, vì em là heo chứ đâu phải người đâu. -Anh đúng là nhay nhúa quá đi, có chịu nói không hả? An bực bội cắn vào vai Khoa, người gì đâu mà lúc nào cũng giỡn được, không thấy người ta nghiêm túc hay sao đó. Bị An cắn nhưng Khoa chỉ mỉm cười không nói gì, cậu dịu dàng cúi xuống hôn lên tóc An. -An nè, nếu anh đi du học mấy năm em có quên anh không? An ngơ ngác nhìn Khoa, có phải đấy chính là lý do khiến anh ưu tư từ nãy giờ không nhưng nếu sự thật như vậy chắc cô sẽ buồn lắm. Cô quàng tay qua ôm lấy eo Khoa nhõng nhẽo. -Em không cho anh đi đâu. -Con heo này lại mè nheo nữa rồi. Anh nói thật đó, ba mẹ muốn anh đi du học, lần này có vẻ quyết tâm lắm nên chắc không từ chối được rồi. -Tại sao ba mẹ lại ép anh đi vậy anh, chẳng phải lúc trước đã đồng ý cho anh học ở đây rồi sao? Có phải vì em không? An nói mà hai mắt rưng rưng khiến Khoa xót xa, nếu cô mà biết chuyện này chắc sẽ đau lòng lắm. Khoa xoa đầu An dịu dàng. -Đồ ngốc, không phải như em nghĩ đâu. Ở nhà ngoan ngoãn đợi anh, anh về hai đứa mình sẽ tổ chức đám cưới chịu không? -Vậy là anh đi thật hả? Em không muốn anh đi đâu. Đang yên đang lành tự dưng đùng một cái Khoa nói sắp đi du học ai mà chịu nổi chứ. Hai đứa lại mới yêu nhau chẳng bao lâu, giờ xa nhau chắc nhớ chết mất. -Cái con bé này, anh có đi luôn đâu mà, ngoan, ngày nào tụi mình cũng sẽ nói chuyện điện thoại, sẽ nhắn tin với nhau như vậy sẽ đỡ nhớ hơn. Khoa cố gắng an ủi An chứ kỳ thực trong lòng cậu lúc này rối lắm, hai người ở gần nhau như vậy còn gặp sóng gió huống gì ở xa nhau. Nhưng bây giờ cậu không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác cả. -Lỡ anh qua bển lại thích một em mắt xanh tóc vàng xinh đẹp rồi quên em thì sao? -Yên tâm, món khoái khẩu của anh vẫn là thịt heo mà. Vừa khóc vừa cười, An gục đầu vào ngực Khoa nhõng nhẽo. -Khi nào anh đi? -Chắc là khoảng hơn 1 tháng nữa, từ giờ trở đi ngày nào hai đứa mình cũng gặp nhau nhiều thật nhiều để bù lại nha. Rồi Khoa cúi xuống hôn vào má An, phải cố gắng lắm cậu mới có thể nuốt nước mắt vào trong. Làm sao cậu đành lòng xa cô, sao đành lòng để cô ở lại mà không thể ở bên cạnh chăm sóc? Ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng mà khi mở mắt, mọi chuyện sẽ quay trở lại như ban đầu, hai người vẫn ở cạnh bên nhau không xa rời. Khoa nhớ mình đã từng nói với An không được rời xa cậu nửa bước, ấy thế mà chính bản thân mình lại không làm được, cậu là người rời xa cô khi cô cần người chăm sóc. Cậu đúng là rất xấu xa và ích kỷ phải không? …