Hôm đó, An có việc ghé Thư Viện Quốc Gia, biết mình về trễ nên cô nhắn tin cho Khoa nhờ cậu ghé chở về, vì Thư viện này nằm ở khu vực vắng vẻ lắm. -“Khoa yêu, 9h tối nay ghé Thư viện quốc gia chở em với nha, điện thoại em sắp hết pin rồi, anh mà đến trễ là lượm xác em luôn đó”. Nhưng xui cho An là Khoa đi dự sinh nhật đứa bạn cùng lớp, trong lúc cậu đi vệ sinh thì tin nhắn hiện lên màn hình đập vào tầm mắt Chi. Suy nghĩ thế nào Chi lại cầm điện thoại Khoa trả lời tin nhắn: “Em đứng đợi anh ở cổng sau nha, nhớ là anh chưa tới thì không được về đâu đó”. Xong xuôi đâu đó, Chi xóa tin nhắn như chưa có chuyện gì xảy ra. Có uống một chút bia nên về tới nhà Khoa lăn đùng ra ngủ không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. 9h tối, An ra cổng sau đứng đợi Khoa, cổng trước đã vắng rồi cổng này còn vắng hơn nữa, hèn gì cứ nghe người ta nói ở đây thường xảy ra mấy vụ án ghê gớm. Cơ mà sao giờ này Khoa vẫn chưa tới, hay là vẫn còn đang ăn sinh nhật không biết. Ngồi chờ Khoa mà An run cầm cập, điện thoại thì hết pin, lỡ giờ có thằng nào xông ra là coi như xong đời. Nhìn đồng hồ đã là 10h, An vừa lo lắng vừa sợ, có khi nào trên đường đi Khoa gặp sự cố gì không. Càng nghĩ An càng lo sốt vó, cô lại không dám đi đâu vì sợ lỡ Khoa tới không gặp mình sẽ càng lo lắng hơn nữa. -Có vô trong trung tâm không anh cho quá giang nè. An ngước mặt lên nhìn lên người con trai đang ngồi trên xe, mặt anh ta cũng có vẻ hiền lành nhưng mà thời buổi này nguy hiểm lắm, lỡ buồn buồn anh ta chở vô chỗ vắng nữa là tiêu đời. -Dạ không, em đang chờ bạn ạ. -Ừ, vậy quyết định không đi phải không? Anh nói trước ở đây sau 9h thường xảy ra các vụ hiếp dâm đó. Anh là giảng viên chứ không phải tội phạm đâu mà lo. Nhìn qua nhìn lại một hồi, ở đây lâu cũng nguy hiểm mà đi chung cũng nguy hiểm, thôi thì cứ liều mạng một lần trong đời vậy. Ngồi trên xe mà An lúc nào cũng thấp thỏm không yên, người luôn sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào nếu cảm thấy anh ta đi sai đường. -Không cần phải khẩn trương vậy đâu, anh là giảng viên của trường Đại Học Sư Phạm, như vậy đủ tin tưởng chưa hả? Nghe anh ta nói An cũng cảm thấy yên tâm phần nào, cơ mà chung một trường sao mình không gặp anh ta lần nào hết nhỉ. Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện nên An cũng chẳng còn đề phòng gì nữa, anh ta cũng bất ngờ khi biết An là sinh viên trường sư phạm. -Anh dừng đây được rồi, cảm ơn anh nhiều nha. -Không có gì, biết đâu sau này vô trường hai đứa còn gặp nhau mà. Tạm biệt người tốt bụng xong, An chạy vào nhà việc đầu tiên là cắm điện thoại gọi cho Khoa. -Alo. -Khoa đang ngủ hả? -Ừm, anh đang ngủ, có gì không em? -Vậy anh ngủ tiếp đi. An bực bội tắt máy. Nghe cái giọng ngái ngủ trong điện thoại là cô biết ngay Khoa đang say giấc nồng, vậy mà để người ta đứng chờ cả tiếng đồng hồ. Cũng may hôm nay gặp may nếu không không biết đêm nay có còn nguyên vẹn trở về nhà không nữa. … Sáng, đang loay hoay chuẩn bị đi học thì Khoa chạy qua, cái mặt cậu vẫn tỉnh ruồi như không có chuyện gì xảy ra. -Heo yêu, hôm nay anh được nghỉ, cho anh học ké với em nha. -Không, anh về đi. An giận dỗi đứng lên đi ra đón xe buýt trước sự ngơ ngác của Khoa, sao hôm nay con nhỏ này lạ lạ vậy ta. Cậu vội chạy theo kéo tay cô lại. -Em sao thế? Sao lại giận? -Còn hỏi nữa hả? Hôm qua ai cho người ta leo cây cả tiếng đồng hồ, suýt xíu nữa là hôm nay được lên báo công an rồi biết không hả? An bức xúc lên tiếng, không đi được thì ngay từ đâu phải nói cho người ta biết chứ, ai đời lại bắt người ta chờ còn nói là anh chưa đến thì không được về nữa chứ, không giận mới là chuyện lạ đó. -Em nói gì anh không hiểu gì hết. Vào nhà nói rõ ràng anh nghe. Khoa nghe xong cũng bức xúc theo, cậu vội kéo An vô nhà nói chuyện, ít nhất cũng phải hiểu tại sao cô lại giận như thế. Ấn An ngồi xuống ghế, Khoa ngồi xuống nền nhà, hai tay đặt lên chân cô nhẹ nhàng. -Rồi, nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang bực bội, tự dưng nhìn thấy thái độ dịu dàng của Khoa An mềm lòng ngay lập tức. -Hôm qua em nhắn tin cho anh nhờ anh đến Thư viện đón, anh nói em chờ không có anh thì không được về, vậy mà em đợi cả tiếng anh cũng không đến. Anh có biết ở đó tối lắm không? Anh có biết em sợ thế nào không? Em còn lo anh xảy ra chuyện gì nữa? An vừa nói vừa khóc, chắc Khoa sẽ chẳng thể hiểu cảm giác lo lắng sợ hãi như thế nào khi tưởng tượng người mình yêu thương xảy ra chuyện đâu. Khoa lục tung trí nhớ, sao cậu chẳng có xíu ấn tượng nào về chuyện này hết vậy nè. Nếu có chuyện như vậy thì Khoa sẽ không bao giờ để An đứng đó chờ một giây một phút nào cả, đừng nói là không đến. -Nói thật là anh không hề biết chuyện này, em biết anh sẽ không bao giờ để em leo cây mà đúng không? -Anh mở tin nhắn ra xem lại đi. Khoa lục lại điện thoại, đúng là hoàn toàn không nhận được tin nhắn nào như vậy mà. Cuối cùng An phải đưa điện thoại mình cho Khoa xem, đến lúc này cậu mới hiểu hết những gì An nói. Nhưng có một điều cậu chắc chắn là mình không phải là người gửi cái tin nhắn đó, với lại chẳng có việc gì phải xóa mấy cái tin nhắn đó trong điện thoại cả. Nhất định có ai đó đã đụng vào điện thoại của cậu, chuyện này từ từ sẽ điều tra sau vậy. -Anh xin lỗi đã khiến em lo lắng, lần sau anh sẽ không để ai đụng vào điện thoại của mình nữa. -Vậy tin nhắn này không phải do anh gửi thật sao? -Thật, anh thề, em biết anh yêu em nhiều thế nào mà phải không? Đến lúc này mặt An mới giãn ra, chỉ cần biết Khoa không phải là người bỏ mặc cô là được rồi. -Anh đúng là đáng ghét nhất thế giới. -Hết giận rồi nghe, đi học thôi. Khoa bẹo má An rồi nắm tay cô dắt đi, hai người này ngộ lắm, mới giận dỗi ầm đùng đó mà bây giờ tình cảm sướt mướt như chưa có chuyện gì xảy ra, đúng là con nít mà. Ngồi cạnh An, trong lúc cô chăm chú nghe giảng thì Khoa không có việc gì làm, cứ hết chọc phá An đến ngồi lẩm bẩm một mình trong miệng làm cô không có cách nào tập trung được, thật là hối hận khi cho cậu ta học ké mà. -Anh để yên cho em học nha, nóng tính võ công cao đó. -Vâng, không cho nói thì không nói.. Khoa nói hay lắm, nhưng mới được 30 giây đã không chịu nổi rồi, cậu bắt đầu vu vơ hát một mình. “Nhà em có nuôi một con An, trông nó to như con lợn. Sáng nó kêu Gấu, gấu, gấu.. Trưa nó kêu Gâu gâu gâu, chiều nó kêu gầu gầu gầu…” Cái tên này đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà, An điên tiết quay lại phồng mang trợn má nhìn Khoa. -Anh ngon hát một lần nữa em nghe coi. -Thôi, em nghe để bắt chước hả? Anh đâu có ngốc giống em đâu. -Mấy cô cậu bàn cuối có vấn đề gì sao? Cậu kia, mời cậu đứng dậy trả lời câu hỏi của tôi. Hai đứa say sưa nói chuyện dữ quá, đến khi ông giáo sư trên kia lên tiếng mới giật mình. Trời ạ, hôm nay sao xui xẻo thế không biết, kêu ai không kêu lại kêu ngay người mù chữ làm sao biết đường mà trả lời chứ. Cả lớp bắt đầu hướng cặp mắt tò mò về chỗ của người lạ mặt còn An cứ cười khúc khích làm Khoa đỏ cả mặt. Thấy cậu sinh viên cứ gãi gãi đầu cũng tội nghiệp nên cuối cùng giáo sư cũng cho ngồi xuống. -Anh cắn cho một cái bây giờ chứ ở đó mà cười. Khoa nhìn qua An hăm dọa làm cô ngưng cười ngay lập tức, người gì đâu mà hở xíu đòi cắn với xé người khác, thấy ghét. Tan học, chở An về mà lâu lâu cô lại đột nhiên cười như bị bệnh làm Khoa giật mình quay lại. -Còn cười nữa là tôi tấp vô sở thú đó biết không hả? -Thôi, ở đây có một con thú còn chịu không nổi huống gì trong đó cả sở thú, không chơi. An quàng tay qua ôm eo Khoa, cậu chỉ biết mỉm cười. -Khoa nè, dạo này Chi thế nào rồi? Lâu rồi bạn ấy không liên lạc với em. -Không có gì đâu, em đừng nghĩ ngợi nhiều, cậu ấy chỉ buồn vài ngày là hết à. Nghe Khoa nói An cũng yên tâm chút chút, thật sự là cô chẳng muốn vướng vào mớ hỗn loạn nào xíu nào cả. …