30 NGÀY THỬ VIỆC Tác giả: Bảo Kris Chương 27,5 và 28 ^^ --------------------- Chương 27,5:  Đêm ngày thứ 27 (H+) 🚫🚫🚫❌❌(Lưu ý phần này có nhiều từ ngữ thô tục, nên ai đọc cứ đọc nhé!) .................... Tử Đằng lái xe đưa Vũ Hạo về nhà hắn. Trên đường về Vũ Hạo không ngừng làm náo loạn trong xe. Cậu ta chỉ mới uống chút rượu đã làm càn, lúc thì mắng chửi Tử Đằng thậm tệ, lúc thì trách móc bản thân. Về tới nhà, hắn đưa cậu lên phòng. Vũ Hạo nằm trên giường, mở mắt ra nhìn nhưng mọi thứ trước mắt đều hoa hết cả lên. Ruột gan như thiêu đốt, bắt đầu không tỉnh táo và nói lan man… “Tử Đằng….anh là….tên….khốn mà….” “Anh không phải là nói….yêu….tôi nhiều lắm ...sao” “Hôm trước... nói yêu tôi ...vậy mà... ….hôm sau đã ôm ấp kẻ khác….đồ tồi… đồ tồi ..” Hết mắng hắn là kẻ không ra gì thì cậu lại tiếp tục khóc rồi trách bản thân… “Tử Đằng...em sai rồi….em không nên làm tổn thương anh. Là em yêu anh….yêu rất nhiều…” “Em...em phát ghen lên khi anh ...ở bên người khác…Em không chịu được...Là em yêu anh...” Vũ Hạo không làm chủ được bản thân cứ thế vừa khóc vừa mắng chửi, vừa dằn vặt. Lúc này Tử Đằng không những chỉ đứng nhìn cậu trong bộ dạng say khướt đó mà hắn còn lặng lẽ dùng điện thoại quay lại hết những lời cậu nói khi nãy. Khi quay xong, hắn nhìn vào đoạn video trong điện thoại rồi cười... “Em một mình uống rượu, em làm bộ dạng đáng thương cho ai coi hả? Không phải nói không yêu tôi sao? Em coi em đi, một chút thể diện cũng không giữ được.” Tử Đằng tiếp tục mở camera điện thoại lên, hắn đặt điện thoại lên bàn và hướng ống quay đến phía giường. Sau đó hắn trực tiếp tiến lại chỗ Vũ Hạo đang quằn quại vì cơ thể quá nóng, bứt rứt vì rượu. Hắn không do dự mà tự tay cởi đồ của Vũ Hạo ra. Tử Đằng kéo Vũ Hạo dậy để cậu nhìn thấy hắn. Vũ Hạo chẳng còn thể nhận ra ai, Tử Đằng trực tiếp cúi xuống hôn cậu. Vũ Hạo trong cơn say cũng tiếp nhận nụ hôn đó, cậu dần nhận ra hơi ấm của một người đàn ông bên cạnh. Lấy lại chút tỉnh táo và nhận ra Tử Đằng đang ôm và hôn mình. Vũ Hạo gọi tên  hắn và hôn lại một cách cuồng dã. “Tử Đằng….” Tử Đằng chà xát những ngón tay lên da thịt đang nóng rực của cậu lúc này. Càng sờ đến chỗ nào thì Vũ Hạo càng như muốn thiêu cháy chỗ đó. Hắn miết qua đầu ngực thật nhiều lần làm Vũ Hạo phát tiết lên. Bản thân cậu cũng trở nên ham muốn, cậu chẳng quan tâm đến mọi việc trước đây như thế nào. Giờ Tử Đằng đang ở cạnh cậu, bản năng trỗi dậy và cậu cũng không muốn mất hắn. “Tử Đằng….em yêu anh….ư...ư…” Tay cậu sờ đến cự vật của hắn. Tử Đằng rời người Vũ Hạo ra một khoảng ngắn. Hắn cầm cự vật cho cậu nhìn thấy... “Em muốn nó chứ?” Vũ Hạo gật đầu liên tục, còn chưa kịp phản ứng thì  tay cậu ta vồ lấy thứ đó của Tử Đằng rồi ngậm ngay vào miệng. Cự vật lớn dần trong khoang miệng, nó chèn ép và không đủ vị trí chứa nó. Vũ Hạo cố gắng mở rộng miệng mà ngậm hết. Vũ Hạo tham lam cho nó sâu vào tận cổ họng, suýt chút nữa làm cậu ho sặc. Tử Đằng rút cự vật ra khỏi miệng Vũ Hạo… “Bình tĩnh, nó vẫn là của em mà…” Vũ Hạo thấy bị cướp nó ra khỏi miệng liền lao đến, ngậm chặt hơn, mút mạnh hơn và cổ họng gầm lên một tiếng.. “Trả đây...của..em mà….…a   a .. Tử Đằng….a…...a…” Tử Đằng không ngừng đưa tay kích thích đầu ngực của cậu, mỗi lần vân ve là mỗi lần rên lên từng hồi. Miệng không ngừng hoạt động mút rồi liếm thứ đó. Tử Đằng không buông tha cậu, hắn lại “tra tấn” cậu với hàng loạt câu hỏi… “Không phải em nói không có hứng với anh sao?” Vũ Hạo sợ  Tử Đằng không làm nữa. Lúc này chẳng còn chút liêm sỉ nào. Vừa ngậm, vừa hổn hển trả lời.. “Có hứng...có hứng...rất thèm anh...ư….ư…” “Vậy em nói xem lúc anh làm em, em thấy thế nào?…” Không thấy Vũ Hạo trả lời, chỉ thấy cậu miệt mài hôn, mút cự vật một cách thèm khát. Hắn liền rút ra khỏi miệng cậu rồi kéo cậu lên mà hôn môi một cách điên cuồng.. Phía dưới Tử Đằng đem cự vậy cọ qua lại làm cậu càng phát điên lên… Vũ Hạo bị Tử Đằng đẩy nằm xuống giường, cậu tư dang hai chân và đưa lên như muốn bảo hắn cho nhanh vào vì lúc này phía dưới cậu như “chết đói”. Tử Đằng hỏi lại lần nữa... “Trả lời xem...lúc anh làm em,  em thấy thế nào?” “Là sướng, anh làm em ...rất sướng…” Tử Đằng tiếp tục giày vò cậu “Giờ em muốn như thế nào? Vũ Hạo cào lên tay Tử Đằng...“Là ..muốn... anh làm em” “Vậy...cầu xin anh đi” Tử Đằng không đẩy vào, chỉ cọ qua lại ở miệng mật đạo làm nó ngứa điên lên. Vũ Hạo muốn ấn nó vào, cậu dịch mông xuống nhưng Tử Đằng cũng lại xích xuống một chút. Hắn kích thích cậu đến cùng cực. Bị cơn khát tình làm Vũ Hạo chẳng giữ thể diện nữa. Mở miệng rên rỉ cầu xin hắn.. “Xin anh...cho vào đi, xin anh lấp đầy cái lỗ nhỏ đó của em…” Vũ Hạo không ngừng cầu xin hắn ta, Tử Đằng cũng hứng tình đến mức không muốn chờ đợi nữa. Hắn đẩy thứ cứng ngắc đó tiến dần vào bên trong người Vũ Hạo. Cậu cong người lên đón nhận.. “A...a...a…” Một trận kịch liệt diễn ra. Một người không ngừng rên rỉ, một người gắt gao như muốn vò nát cơ thể của đối phương ra. Tử Đằng cuồng dã trên người Vũ Hạo, một cảnh tượng không thể mê hoặc hơn lúc này. Hắn điên cuồng gặm, hôn, cắn lên ngực cậu một cách thô bạo. Đầu ngực cứng đỏ ửng lên bị hắn mút, ngoạm tê dại. Hắn đâm sâu đến cùng cực, vách ruột như muốn nổ tung ra, Vũ Hạo cũng không ngừng chuyển động hoà lại làm cả hai không thể dừng được. “a...a…….sướng…..sướng chết mất….” Nơi đó của cậu tham lam nuốt trọn cự vật của hắn, quá chật hẹp và nóng ẩm. Như phát cuồng lên, cả hai lao vào nhau như đói khát lâu ngày. Gắt gao làm một trật kịch liệt. Chiếc giường cứ thế xóc nảy lên từng hồi. Đêm đó Tử Đằng không ngừng “tra tấn” Vũ Hạo. Còn cậu thì tự nguyện để hắn giày vò. Lúc say, lúc tỉnh, lúc mềm mỏng, lúc cuồng dã. Đến khi Tử Đằng vắt kiệt sức của Vũ Hạo thì hắn mới dừng lại. Và chính cả bản thân hắn cũng không còn chút gì để bắn ra trong lần làm tình thứ 4 nữa thì cũng rã rời người dừng cuộc chiến tại đây. Cái lỗ nhỏ đã bị hắn làm nới rộng ra, đỏ ửng lên, không ngừng rỉ ra thứ mà hắn để lại bên trong. Vũ Hạo như muốn ngất đi trong lòng hắn. Hắn cũng kéo sát cậu vào người ôm lấy cậu mà ngủ thiếp đi.. ……………………🤩🤩 30 NGÀY THỬ VIỆC Tác giả: Bảo Kris Chương 28: Là người của anh… ………... Sáng hôm sau…. Lúc này đã là nửa sáng, nắng đã tràn vào khắp căn phòng ngủ. Tử Đằng đã dậy từ khi nào, hắn ở trong bếp và chuẩn bị bữa sáng cho Vũ Hạo. Hắn chắc chắn khi cậu tỉnh dậy sẽ rất mệt và khát. Nên làm rất nhiều món ngon bổ dưỡng. Qua một đêm bị “ tự nguyện hành hạ” Vũ Hạo ngủ không trở mình. Thân thể cứ như không phải của cậu, ngay cả khi cậu mơ màng tỉnh dậy cũng không cảm nhận được cảm giác của chân tay. Mọi thứ rã rời, đặc biệt phần hông và mông mỏi nhừ. Đến khi trở mình lại được mới dần nhận ra trên người chẳng mặc gì, căn phòng đang nằm thì vừa lạ vừa quen. Vũ Hạo đặt khẽ tay lên đầu cố nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua. Đến khi hình ảnh làm tình cùng Tử Đằng ập về thì Vũ Hạo mới bừng tỉnh, giật mình mà ngồi bật dậy… “Chết tiệt….chết tiệt thật….tối quá...tối qua...chẳng lẽ mình đã cùng Tử Đằng….” Vũ Hạo nhìn khắp căn phòng nhận ra đây là nhà của Tử Đằng thì nội tâm cậu lại tự mắng… “Mình cũng anh ta sao...chết tiệt….sao mình lại ở đây cơ chứ. Đệt...đau quá..chỗ đó của mình đau quá…” Vũ Hạo sờ đến nơi đó thấy có chút sưng lên, hai bên hông còn mỏi nhừ, trên ngực trên bụng và cả đùi đều đầy vết cắn đỏ của Tử Đằng để lại. Nội tâm lại tiếp tục chửi rủa… “Khốn thật… anh ta dám...lợi dụng mình lúc mình say ư?” Vừa hay Tử Đằng từ ngoài đi vào, đang hớ hênh trên giường. Vũ Hạo kéo vội chăn để che cơ thể đi… Bị bất ngờ nên cứng miệng không thể kêu lên được tiếng nào. Tử Đằng thấy cậu đã tỉnh liền đến gần … “Em dậy rồi sao...đồ của em dơ rồi, mặc tạm đồ anh nhé.” Hắn đưa cho cậu một chiếc áo sơ mi và chiếc quần đùi, tiếp tục nói tiếp… “Hôm qua ra hơi nhiều nhưng anh lau sạch cho em rồi. Nhưng nếu em muốn thì có thể đi tắm một chút” Vũ Hạo bị hắn nói những câu khiến cậu xấu hổ, tức chết trong người.. “Tại sao đưa tôi về đây, anh đã làm gì tôi hả? Sao anh lại có thể mặt dày đê tiện đến vậy. Anh dám lợi dụng tôi khi say. Anh là đồ khốn ….” Thấy vẻ mặt tức giận của Vũ Hạo, Tử Đằng chỉ cười, hắn giữ bộ mặt lưu manh của mình. Sau đó hắn ném chiếc điện thoại của hắn đến cho Vũ Hạo. Trên màn hình hiện lên đoạn video hôm qua cậu và hắn làm tình. Vũ Hạo nhìn vào và thấy bản thân mình trong đó đang cầu xin hắn làm cậu, đã thế còn hưởng ứng cuộc chơi với hắn một cách nhiệt tình. Hắn đệm thêm… “Em xem lại đi...xem anh lời dụng em hay là em đang cầu xin anh làm….” Vũ Hạo không thể xem những hình ảnh thô tục đó, cậu tức đến mức xoá vội đoạn video đó và hét vào mặt Tử Đằng… “Đồ tồi, anh dám làm vậy với tôi sao….Anh thực sự làm tôi ghê tởm anh…” Tử Đằng lại tiếp tục cầm một chiếc điện thoại khác lên, trên đó vẫn có video tối qua của cậu với hắn. Hắn nhìn Vũ Hạo đang chửi mắng hắn.. “Em xoá thì anh còn cái khác, đây là bằng chứng cho việc em dẫn dụ anh..” Vũ Hạo bị Tử Đằng ép tức chết, cậu vẫn tỏ thái độ ghét hắn ra mặt… “Dù sao tôi cũng ghét anh…..Dù tôi có lên giường với anh cũng chỉ là thoả mãn thân xác thôi. Tôi không hề yêu anh...” Chưa nói xong Tử Đằng đã bật một đoạn ghi âm lên Đoạn ghi âm: (“Tử Đằng...em sai rồi….em không nên làm tổn thương anh. Là em yêu anh….yêu rất nhiều… Em...em phát ghen lên khi anh ...ở bên người khác…Em không chịu được...Là em yêu anh...”) Sau đó Tử Đằng tắt đoạn ghi âm đó.  “Anh không nghĩ đây mới là những lời nói thật lòng của em…...Anh đợi em dưới phòng ăn, nhanh xuống nhé!” Nói xong Tử Đằng quay lưng đi ra khỏi phòng. Để Vũ Hạo ngồi trên giường với khuôn mặt thất thần khi nghe xong đoạn ghi âm giọng của mình khi nãy. Vũ Hạo bị bủa vây cảm xúc khắp người, cậu không ngờ khi say lại có thể nói ra hết tất cả với hắn. Lúc này trốn chạy cũng không được, cậu đành đối diện với nó. Việc tiếp theo cậu lê cái cơ thể rã rời vào nhà tắm. Khi đứng dưới dòng nước ấm, cậu suy nghĩ về tình cảm của mình với Tử Đằng. Rõ ràng là đã yêu hắn nhưng sao lại cậu một mực chối bỏ. Bản thân đang sợ điều gì sao? Khi tắm xong cậu nhìn mình trong gương, sờ lên đôi môi và nhớ lại nụ hôn của cậu và hắn đêm qua. Nhận ra cậu luôn khát khao nụ hôn đó, khát khao được yêu hết mình  vì hắn. Lau khô tóc rồi mặc lại bộ đồ của Tử Đằng, nó rộng làm người cậu trông thật nhỏ bé. …………. Vũ Hạo đi xuống dưới nhà, có chút xấu hổ trong bộ đồ rộng đó. Tử Đằng thấy cậu đi đến liền mỉm cười ấm áp. “Anh nấu xong rồi, chúng ta cùng ăn sáng nhé!” Nói đúng hơn là quá nửa sáng, cái bụng của Vũ Hạo đang trống rỗng, còn ngửi thấy mùi đồ ăn thì nó càng gào lên rột rột. Nhưng vẻ mặt vẫn rất ngang bướng… “Tại sao đưa tôi về….Không phải anh đã có người khác rồi sao?” Trong lòng Vũ Hạo vẫn ấm ức về việc hắn ôm ấp Tiểu Nhất trong phòng làm việc. Tử Đằng cười đáp… “Đó là em họ anh, chỉ là muốn em ghen nên đã cố tình làm vậy” Vũ Hạo nhăn mặt, tim cậu như muốn nổ tung ra… “Anh….anh cố tình…” Tử Đằng gắp thức ăn cho cậu… “Ăn chút gì đi, qua đến giờ em không ăn gì rồi. Đã thế còn uống nhiều nữa…” Vũ Hạo ức trong lòng, cậu bị hắn ép tức. Đưa mắt nhìn hắn… “Tại sao lại không ghét tôi…..Không phải tôi đã lợi dụng anh đó sao.. Sao anh không vứt bỏ tôi sang một bên đi. Anh có thể bỏ tôi ngoài đường mà...Làm như vậy tôi sẽ thấy thoải mái hơn khi anh cứ làm như thế này với tôi đấy…” Mắt Vũ Hạo lại ngấn nước. Tử Đằng lại không chịu được mỗi khi ánh mắt đó nhìn hắn. Hắn đến bên chỗ cậu đang ngồi đưa tay lên mà áp đầu cậu vào người hắn. Tay hắn xoa nhẹ lên tóc cậu một cách vỗ về... “Anh chỉ sợ vứt bỏ em ra ngoài đường sẽ có những tên biến thái háu sắc sẽ bế em đi mất. Chính là anh muốn em của riêng anh thôi, chỉ một mình anh làm người đàn ông của em thôi. Anh muốn là người đầu tiên cũng là người cuối cùng của em...có được không Vũ Hạo?” Vũ Hạo thực sự đã không còn giận Tử Đằng nữa. Cậu cũng muốn có được hắn, muốn được có tình yêu của hắn. Khi cậu gục đầu vào hắn, không thể kiềm được cảm xúc mà ôm chặt lấy eo của hắn. Rồi bản thân lại nhớ lại việc ngày cậu say xỉn trước khi gặp hắn và bị cưỡng bức. Cậu liền đem chuyện đó ra nói vì không muốn giấu Tử Đằng là đã từng bị người khác làm nhục. “Anh không phải người đàn ông đầu tiên của em. Em xin lỗi đã nói dối anh…..Sự thực là em đã từng quan hệ với người khác…….Đó là một đêm tồi tệ của em….” Tử Đằng cúi xuống nhìn đôi mắt đã ướt của Vũ Hạo, cậu tiếp tục nói.. “....em không muốn giấu anh, chỉ là em trước đây anh hỏi em đã từng làm với ai chưa. Lúc đó em đã nói dối anh. Thực sự là đã từng, nhưng đó là em bị cưỡng chế. Em không nhớ những kẻ đó….Em nghĩ em nên nói với anh...vì sẽ làm em thoải mái hơn. Em….không còn sạch khi đến với anh…em chỉ...” Giọng Vũ Hạo như nghẹn lên, Tử Đằng không để cho Vũ Hạo nói tiếp, hắn cúi hôn cậu một cách ôn nhu…Để cậu bình tĩnh lại thì hắn mới trấn an... “Em ngốc vậy….bản thân anh cũng đâu phải chưa từng làm với người khác. Anh đâu thể trách em được. Dù trước đây em có lên giường với hàng tá người, anh vẫn chẳng quan tâm. Điều anh quan tâm nhất là giờ anh mới là người đàn ông của em.” Vũ Hạo rưng rưng ánh mắt hình hắn, hắn lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu. Lúc sau khi rời môi cậu ra, hắn thì thầm vào tai cậu... “Em này, anh nói cái này, em đừng giận anh nhé” Vũ Hạo cảm thấy có chút lo lắng. không biết Tử Đằng sắp nói là gì nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý sẽ không giận hắn khi hắn nói ra. Tử Đằng nhìn sâu vào mắt Vũ Hạo và nói từng chữ một. “Sự thật thì….kẻ ...hà hiếp...hôm em say ... ngày đó...chính là anh.” Tử Đằng nhắc lại chuyện gặp cậu ở quán Bar, cậu với vẻ mặt ngây thơ hỏi lại.. “Tử Đằng! Sao có thể là anh!” “Sao không thể là anh” Tử Đằng cười lưu manh với Vũ Hạo.Mặt cậu vẫn kiểu không thể nào tin được, người là ức hiếp cậu ngày hôm đó lại là Tử Đằng. Vậy là trước giờ cậu cứ nghĩ là cậu đã bị những kẻ xấu hãm hiếp. Vũ Hạo lắc đầu liên tục, cậu không khỏi bất ngờ.. “Không thể….không thể nào….sao em chẳng nhớ gì.. sao có thể là anh được. Anh đang cố an ủi em sao? Hay chẳng lẽ anh là kẻ chuốc thuốc em. Anh….” Tử Đằng đưa tay lên trán cậu mà ấn nhẹ “Là ai đến gạ tình tôi...Là ai ôm tôi chặt cứng không chịu rời...Là ai thèm đến mức suýt chút nữa đòi tôi làm luôn trong xe hử?” Tử Đằng kể lại ngày hôm đó bộ dạng cậu thảm thế nào. Vũ Hạo nghe xong mà điếng người, cậu xấu hổ đến mức hai vành tai đỏ ửng lên. Sau đó liền tỏ ra mình mới là người bị hại. Uỷ khuất quay mặt đi… “Vậy mà khi gặp lại em, anh còn đùa giỡn với em. Anh ...quả thực không có chút tình người mà” Tử Đằng kéo Vũ Hạo lại, hắn nhìn sâu vào đôi mắt của cậu. “Là anh muốn nói rằng, em và anh thực sự đã thuộc về nhau từ trước. Đó là cuộc gặp như được sắp đặt sẵn cho hai chúng ta. Khi mà gặp lại em, anh quả thực rất bất ngờ. Những ngày sau đó anh không thể rời mắt được em. Mỗi lần bên em, anh đều không nhịn được mà chỉ muốn lăng nhục, giày vò em. Chỉ vì muốn em là của anh.  Và đến bây giờ, anh nhận ra….anh không thể sống thiếu em. ...Vũ Hạ à...em đồng ý làm người của anh nhé?” Vũ Hạo cảm nhận được sự chân thành của Tử Đằng, cậu bị những câu nói đó của  hắn làm cho cay sống mũi. Bất giác ôm chặt lấy hắn mà chảy nước mắt... “Anh nói thừa thật….hức….bao nhiêu chuyện xảy ra...sao em không thể không làm người của anh được. Nhưng anh thiệt là đồ đáng chết mà...anh lừa em….chính anh mới là người lừa, chính anh mới là người lợi dụng em...hức...!!!” Bản thân ngã gục bởi giọng mè nheo, uỷ khuất của Vũ Hạo. Hắn cắn nhẹ nhẹ lên môi cậu… “Đúng đúng….anh mới là kẻ lừa em. Là chính anh lợi dụng em. Vậy sau này trở đi cho em cả đời phạt anh. Hình phạt nào anh cũng chịu, miễn là đừng bắt anh rời xa em” ………………….. Tại công ty lúc này… “Bỏ ra….đừng có làm chuyện khó coi đó ở đây” Tử Ngôn phát cáu lên mỗi khi Lâm Phong vào phòng cậu ta thì lại dở trò sàm sỡ. Lần này hắn luồn cả tay vào quần cậu mà làm càn… “Anh có bỏ cái tay ra khỏi quần em không. Anh có tin là tôi cho anh nhịn cả tuần không hả?” Lâm Phong cọ cằm lên vai áo của Tử Ngôn… “Là ai đêm qua nói sẽ cho tôi ăn đàng hoàng vậy mà về đã lăn ra ngủ hả?” Không thể làm để Lâm Phong dừng lại hành động khiêu chiến lúc này. Tử Ngôn đành từ cứng rắn sang mềm mỏng… “Lâm Phong! đang trong giờ làm việc. Hay tối nay chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau được không nào” Dù Tử Ngôn nói gì đi chăng nữa cũng không dịu đi cơn phát dục của Lâm Phong lúc này. Chính là anh ta bị Tử Ngôn bỏ đói lâu ngày và vì luôn làm theo những gì cậu ta muốn nên Tử Ngôn được đằng chân lân đằng đầu. Giờ không kiềm được nên giờ Tử Ngôn có nói gì Lâm Phong cũng không nghe nữa. Lâm Phong đưa cả hai tay kéo áo của Tử Ngôn ra khỏi quần rồi luồn hẳn tay vào trong, tìm lên đầu ngực cậu ta rồi vân vê… Tử Ngôn đẩy tay anh ta ra không được, đã thế còn bị kích thích làm cho xao nhãng ý chí… “Anh đừng nháo nữa, đừng sờ ngực nữa mà, thực sự nhột lắm” Lâm Phong không dừng lại, anh ta miết mạnh hơn lên ngực Tử Ngôn. Cậu bị những hành động của hắn làm đỏ rực người lên, hơi thở có phần mạnh bạo dần.Tình huống này càng lúc càng gấp gáp, cứ tiếp tục như vậy e rằng chính bản thân Tử Ngôn cũng không kiểm soát được dục vọng trong lòng. Tử Ngôn ngẩng cổ ngả nhẹ ra sau phía Lâm Phong. Anh ta liền hôn mạnh lên cổ cậu, Tử Ngôn nhắm khẽ mắt khi biết mình không thể thoát khỏi tình cảnh này. Trong lòng khoái cảm đã tăng lên mãnh liệt. Lâm Phong đưa tay lên cổ áo trượt qua vùng yết hầu rồi tìm đến miệng của Tử Ngôn mà đưa nhẹ hai ngón tay vào miệng cậu ta. Hành động đó kèm theo sự mơn trớn lên vùng cổ gáy của Tử Ngôn làm cậu ta ngậm những ngón tay của anh ta rồi mút nhẹ. Tay còn lại Lâm Phong mở khoá quần của Tử Ngôn, lúc sau quần cậu ta đã bị đẩy xuống quá gối. Tử Ngôn hơi thở nặng nề dần khi bị chà xát lên đầu ngực kịch liệt. Lấy tay ra khỏi miệng Tử Ngôn rồi trượt qua kẽ mông mà mơn man vùng cấm… “Đừng...tay của anh….nóng...á….ngứa….” Lâm Phong đưa ngon tay theo hình tròn quanh miệng mật đạo thật nhiều lần, kích thích dục vọng của Tử Ngôn. Sung sướng tăng vọt lên.. cậu ta thở gấp…nhưng miệng lại từ chối... “Không muốn đâu...không muốn….không muốn đâu” Dứt lời ngón tay của Lâm Phong ấn vào trong cơ thể cậu ta. Cặp mông tròn trắng của Tử Ngôn run giật lên, miệng mật đạo co rút giữ chặt lấy ngón tay anh ta...Tử Ngôn chống hai tay lên bàn, chân bắt đầu run lên… nức nở nói… “Rút tay ra...bỏ ra…” Lâm Phong gắt gao cố cạy nẩy miệng mật đạo đang siết chặt kia và nhét thêm ngón tay nữa vào. Thật ấm áp và mềm ẩm. Cứ thế hai ngón tay càn quét bên trong liên tục ra vào và cố thọc tìm điểm cùng cực của cậu ta. Khi cơ thể Tử Ngôn không chống trả được nữa, dục vọng tăng cao lên. Khuôn mặt đỏ ửng, răng cắn chặt lại và rên nhỏ trong cổ họng. Lâm Phong biết Tử Ngôn đang thực sự ham muốn. Anh ta dùng tay banh cặp mông của cậu ra và ngón tay ngoáy mạnh hơn…Mông bị Lâm Phong đùa giỡn thật sung sướng, không kiềm chế được, bất giác rên la lên…cửa mật đạo co rút kịch liệt... “A…..a…...a……” Lâm Phong kéo cự vật trong quần ra, lúc này nó như một con quái thú vừa xổng chuồng. Anh ta tiếp tục giày vò Tử Ngôn... “Em muốn hay không muốn” Tử Ngôn không trả lời, ngón tay của Lâm Phong lại tiếp tục oanh tạc, hung hãn hơn khi nãy. Anh ta liền cho 3 ngón vào, bất chấp cậy ta giãy nảy kêu khóc…nhưng một mực thế nào cũng không chịu bỏ ra. “Anh đang hỏi em….có muốn hay không, nói mau” Thân thể Tử Ngôn run rẩy kịch liệt, chiếc quần đã bị đạp xuống sát sàn nhà. Không thể kháng cự được đành phải ngoan cường hít một hơi rồi trả lời… “Là em muốn…” Lâm Phong liền đem 3 ngón tay rút ra khỏi miệng mật đạo, dùng ánh mắt ngọt ngào và hoan ái nhìn Tử Ngôn. Anh ta phía sau đâm cự vật vào trực tiếp, một tiếng “phập” xuyên thẳng vào cửa hầm nhỏ của Tử Ngôn. Những tiếng gầm lên và cái bàn làm việc của cậu ra rung lên một trận… “Á…..á…… Anh là đồ khốn mà…..a…” “Thật sự quá chặt….a…..” Không biết Tử NGôn có phải thoải mái quá hay không mà tự mình ắc mông và dạng chân rộng hơn. dùng sức ấn chặt sâu cự vậy của Lâm Phong vào trong cơ thể mình. Phen này Lâm Phong tuyệt nhiên phải để cho Tử Ngôn hồn phách tiêu tan...Nhưng cậu cũng rất có kỹ thuật, vừa không thuận tình, vừa thuận tình. Lúc thì nới lỏng lúc thì kẹp chặt. Tử ngôn muốn bức cho Lâm Phong bắn ra nhưng anh ta đâu dễ gì gục trước. Anh ta nhào nặn lên cặp mông tròn lẳn của Tử Ngôn, rồi trượt về phía trước mà vuốt thân cự vật nhỏ. Nó đang căng tức, gặp phải tay Lâm Phong càng làm cho nóng rực lên. “Đừng...đừng chạm vào nó….a...a….” “Sao thế em muốn bắn ư?” “Ư…..ư….không được chạm nữa….” Lâm Phong dồn người dập mạnh vào phía sau Tử Ngôn, tay một trên miết đầu ngực, tay ở dưới sóc mạnh cự vật cậu ta. Bị ép đến cùng cực, Tử Ngôn rơi vào thế loạn nhịp, sướng đến cực độ, nhiệt huyết sôi trào, thần sắc rực lên… “...Sướng...sướng quá….” Những điểm kích thích dục vọng của Tử Ngôn đều bị Lâm Phong chiếm đóng. “Muốn….ra….a….mạnh nữa ….em muốn nữa….a…..” Lâm Phong giữ chặt hông Tử Ngôn mà dập tơi tả. Cự vật Tử Ngôn lúc này chẳng cần chạm vào nó cũng ào ạt bắn ra thứ dịch trắng đục. Thấy Tử Ngôn vừa bắn ra, cậu ta rên lên quá độ làm Lâm Phong không chịu được…gầm gừ lên... “Anh muốn ra bên trong em…” Tử Ngôn hoảng hốt định xoay người lại nhưng không kịp nữa, Lâm Phong đã ấn mạnh cự vật vào sâu đến nỗi cậu cảm nhận được nó giật lên từng hồi bên trong cái lỗ nhỏ đó. Thứ dịch nóng kia bắn tràn ngập thành ruột của cậu…Lúc này Tử Ngôn đành nức nở than khóc… “Ướt rồi...chết tiệt….anh có biết bắn vào trong sẽ rất khó chịu không hả.” Lâm Phong cười, hôn sau gáy Tử Ngôn… “Em thực sự quá hấp dẫn, một giây anh cũng không kiềm chế được.” “Hức...giờ rút ra sẽ chảy ra mất….” Lâm Phong liền với lấy hộp khăn giấy gần đó… đem giấy để xuống phía dưới gần cự vật,khi anh ta rút ra, dòng dịch theo đó chảy vào giấy. Tiếp đó Lâm Phong đưa một ngón tay vào. Tử Ngôn đỏ mặt mắng… “Anh điên hả, anh định phát tiết gì nữa…” “Là muốn giúp em lấy hết ra thôi…” Tử Ngôn xấu hổ muốn độn thổ. Cậu ép dịch chảy hết ra ngoài, đã thế được Lâm Phong lau sạch sẽ. Sau đó giúp cậu mặc lại đồ. Anh ta lại liếc nhìn hộp khăn giấy. Đưa mắt đầy tò mò hỏi cậu.. “Này...Tử Ngôn...có phải hộp giấy này..em chuẩn bị cho anh đúng không?” Tử Ngôn siết cái cà vạt của  Lâm Phong, làm anh khó thở...Cậu bị anh ta nói trúng nội tâm nên liền gạt bỏ… “Hứ….chẳng lẽ tôi không tự mình làm sướng bản thân được sao? Mặc gì tôi phải chuẩn bị cho anh” Bị Lâm Phong nói đúng, mặt Tử Ngôn đỏ ửng lên. Lâm Phong ngồi xuống ghế, kéo Tử Ngôn ngồi lại lên đùi của mình. Ôm ấp và hôn nhẹ lên môi cậu ta... “Lần sau anh sẽ trực tiếp liếm mút nó. Đảm bảo em sẽ thích” Tử Ngôn xám đen mặt lại. “Thô bỉ, từ khi nào anh lại dung tục như vậy hả Lâm Phong????” Lâm Phong cười ngặt...rồi đột nhiên sực nhớ ra một người, anh ta liền hỏi... “À khoan,.. dạo này cái tên Vương Khải kia còn thích em nữa không?” “Hứ, sao anh biết cậu ta thích em…” “Vậy là có sao?” Tử Ngôn liền lúng liếng đôi mắt… “Tất nhiên có, không riêng gì cậu ta, nếu không có anh thì còn có hàng tá người xếp hàng theo em.” Lâm Phong đưa khuôn mặt đến gần cậu ta. Dùng tay giữ lên bàn chặn lấy Tử Ngôn để không cho cậu thoát.. “Hai năm xa anh, em có khoái lạc với tên khốn nào không đó?” Tử Ngôn liền ngươi trêu anh ta… “Có chứ, rất nhiều là đằng khác….người ta có hàng to hơn anh nhiều cơ. Đã thế mỗi lần phải đến vài hiệp.” Lâm Phong tức nghẹn, siết chặt Tử Ngôn lại.. “Được….em muốn bao nhiêu hiệp nữa, anh chiều…” Tử Ngôn cười vang phòng, cố chạy thoát khỏi tay anh ta mà bị Lâm Phong kẹp chặt lại… Cậu cười ngặt khi thấy mặt Lâm Phong méo mó, sau đó cọ cọ mấy cái lên má anh ta..... “Anh đang tự ti bản thân đó sao…” Lâm Phong uỷ khuất đưa ánh mắt buồn nhìn cậu.. “Có phải là anh làm em không được thoả mãn?” Tử Ngôn bật cười thành tiếng, sau đó cắn nhẹ lên môi Lâm Phong… “Thỏa mãn chứ…..rất sướng...rất thoả mãn….anh thật ngốc. Anh mà không ngốc vậy, chắc em ứ yêu anh đâu” Lâm Phong ôm chặt Tử Ngôn vào lòng. “Từ nay về sau, anh sẽ không cho em xa anh nửa bước” ………... Chà!!!!! Không biết đây có phải cái kết đẹp cho anh em nhà họ Trần không nữa. Tử Đằng cuối cùng cũng chinh phục được Vũ Hạo bằng tình yêu chân thành của hắn. Còn Tử Ngôn cũng xóa được cái tôi của bản thân mà mở trái tim cho Lâm Phong đi vào lần nữa. Rốt cục tình yêu là gì mà sao lại làm con người ta lúc khóc, lúc cười, lúc thì đau, lúc thì hạnh phúc. Đến bản thân tôi cũng đang tự hỏi tình yêu có phải là liều thuốc với nhiều tác dụng trong đó có cả tác dụng chính và tác dụng phụ hay không nhỉ? Chắc chắn sẽ có hàng tá tác dụng phụ như làm con người ta khóc, đau khổ, buồn bã…..Nhưng chủ đích tác dụng chính của viên thuốc đó là khiến cho con người trở nên hạnh phúc, vui vẻ, yêu đời hơn. ……….. Ở một cảnh khác trong công ty lúc này….. Vương Khải nấp trong nhà WC chắc phải cả tiếng trong đó. Bên ngoài Tiểu Nhất nhẫn nại đứng đợi. “Tên ngốc kia, anh ra đây….tính chạy làng sao...tối qua anh làm vậy với tôi, giờ định trốn sao? Anh đừng tưởng tôi không biết anh đang trong đó...” Vương Khải sợ toát mồ hôi...không dám mở cửa.. “Tiểu Nhất...Em tha cho anh đi mà. Tối qua anh say nhưng là ai lên nhún hả? Giờ trách anh là sao?” “Tôi chẳng quan tâm, anh ra đây, nếu không tôi sẽ rêu rao cho cả công ty này biết…..” “Biết gì hả...anh không làm gì sai cả….em tha cho anh đi…” “Gừ...tôi sẽ rêu rao anh là kẻ yếu đuối, cái thứ đó chỉ có 5cm và chỉ làm được 5 phút…” Vương Khải xám mặt lại, hắn tung cửa đi ra… “Con mẹ nó, con mắt nào của em  nói của tôi 5cm. Tối qua do tôi say, chứ em đừng có thừa nước đục mà làm nhục tôi, giờ….” “Giờ...giờ sao...giờ sao hả...?” Khuôn mặt ngang bướng của Tiểu Nhất khiêu khích Vương Khải. Hắn ta bóp chặt má của Tiểu Nhất, kéo cậu vào trong phòng nhỏ của WC…. “Fuck…. để tôi cho em xem thế nào là 5 phút...thế nào là 5cm nhé.” Hôm đó, nhân viên nam trong công ty mắc đái mà không biết đứa nào chơi ác khóa trái bên trong những tận cả tiếng đồng hồ. Tiểu Nhất bị giáo huấn không còn to miệng nữa mà thút thít ấm ức ngồi khóc. Vương Khải nhịn không được… “Nín...tôi chịu trách nhiệm...được chưa” …………..còn nữa………...