Eleanor & park
Chương 1
Tháng Tám, 1986
Park
XTC* rõ là không thể nào át đi tiếng ồn từ lũ đần độn ở phía cuối cái xe buýt.
Park nhét hai cái tai nghe vào.
Sáng mai cậu sẽ mang theo Skinny Puppy hoặc là the Misfits**. Hoặc có thể cậu sẽ làm hẳn một cuộn băng cát xét đặc biệt chỉ để nghe trên xe buýt với càng nhiều tiếng gào thét và gầm rú càng tốt.
(*, **tên của những ban nhạc rock nổi tiếng thời ấy)
Cậu có thể quay về nghe New Wave* vào tháng 11, sau khi cậu lấy được bằng lái xe. Ba mẹ cậu đã nói cậu có thể lấy chiếc Impala** của mẹ cậu, và cậu đang để dành mua một cái đài cát xét mới. Một khi cậu bắt đầu tự lái xe đến trường, cậu có thể nghe bất cứ thể loại nào cậu thích, hoặc chẳng cần nghe gì cả, hơn nữa cậu sẽ được ngủ thêm 20 phút.
(*một thể loại nhạc pha trộn giữa pop và rock)
(**một dòng xe của hãng Chevrolet)
“Làm gì có cái thứ đó”, ai đó gào lên phía sau cậu.
“Đm, nó có thật nhá,” Steve gào lại. “Hầu Túy quyền, mẹ mày, nó có thật mà. Mày mà học được là có thể đi giết người luôn...”
“Mày xạo cứt”
“Mày mới như cứt,” Steve nói. “Park! Ê, Park.”
Park nghe nó gọi, nhưng mà không trả lời. Đôi khi, nếu bạn lơ Steve đi một phút, nó sẽ quay sang đứa khác. Biết được điều đó là đã đạt tới 80% khả năng sống sót với Steve một khi nó là hàng xóm của bạn. 20% còn lại là luôn nhớ cúi đầu xuống …
Chính là điều Park nhất thời quên mất. Một cục giấy đập trúng ngay gáy cậu.
“Cái đó là bài tập Sinh học phát triển con người của tao mà, thằng nhãi này,” Tina nói.
“Xin lỗi nha, baby,” Steve nói. “Để anh dạy em về sự phát triển của con người ha. Em cần biết cái gì?”
“Dạy nó Hầu Túy quyền á,” một đứa nói.
“PARK!” Steve gào.
Park kéo tai nghe ra rồi quay về phía cuối xe. Steve là đứa cao nhất ngồi ở hàng cuối cùng. Dù là đang ngồi, đầu nó vẫn đụng trần xe. Steve lúc nào nhìn cũng như nó bị vây quanh bởi đám đồ chơi búp bê. Nó đã trông như một người trưởng thành từ hồi lớp 7, và đó là còn trước khi nó để râu. Dù là trước không lâu lắm.
Có lúc Park thắc mắc không biết Steve có phải đang quen với Tina không tại vì con nhỏ đó khiến Steve càng nhìn giống quái thú. Hầu hết mấy đứa con gái ở Flats* này đều nhỏ con, nhưng mà Tina còn chưa tới mét rưỡi. Mái tóc khủng bố nữa chứ.
(*một vùng thuộc Omaha)
Một lần, hồi học cấp 2, có thằng nào đó giỡn mặt với Steve về chuyện nó không nên để Tina dính bầu vì nếu mà vậy, đứa con to đùng của Steve sẽ giết con nhỏ mất. “Nó sẽ chui toạc ra khỏi bụng của con nhỏ như trong phim Quái vật không gian á,” thằng đó nói. Steve đã tự làm gãy ngón út của nó sau khi đấm vào mặt thằng đó.
Khi bố của Park nghe chuyện, ông bảo, “Phải có ai đó dạy thằng Murphy đó cách tung nắm đấm chứ.” Nhưng Park hy vọng là sẽ không có ai dạy nó. Thằng nhỏ bị Steve đã đấm không thể mở nổi mắt cả tuần.
Park ném cục giấy bài tập cho Tina. Nhỏ bắt lấy.
“Park,” Steve nói, “nói cho thằng Mike nghe về quyền cước Túy Hầu đi.”
“Tao không biết gì về cái đó hết.” Park nhún vai.
“Nhưng mà nó có thật, phải không?”
“Tao đoán là tao từng nghe nói rồi.”
“Đó,” Steve nói. Nó định tìm gì đó để chọi Mikey, nhưng mà không tìm được gì cả. Nó đành chỉ vào mặt Mikey. “Đm, tao bảo mày rồi mà.”
“Thằng Sheridan này thì biết cái đéo gì về kung fu?” Mikey bật lại.
“Mày bị ngu à?” Steve nói. “Mẹ nó là người Tàu đó.”
Mikey quay ra nhìn Park một cách thận trọng. Park mỉm cười và híp mắt lại. “Ờ, tao đoán là giờ tao biết rồi,” Mikey nói. “Tao lại cứ tưởng mày là người Mexico.”
“Shit, Mikey,” Steve nói, “mày là đồ khốn kỳ thị chủng tộc.”
“Cô ấy không phải người Tàu,” Tina nói. “Là người Hàn.”
“Ai cơ?” Steve hỏi.
“Mẹ Park.”
Mẹ của Park là người luôn cắt tóc cho Tina từ hồi nhỏ bắt đầu đi học. Hai người có kiểu tóc giống y như nhau, kiểu lọn tóc xoăn dài với mái phồng.
“Đm, tao chỉ biết là cổ siêu hot luôn,” Steve nói, lên cao giọng. “Không có ý xúc phạm đâu nha, Park.”
Park rặn ra một nụ cười khác rồi ngồi xoay lại trên ghế của cậu, nhét lại tai nghe vào tai và vặn to âm lên. Cậu vẫn nghe thấy tiếng của Steve và Mikey, cách bốn hàng ghế đằng sau cậu.
“Nhưng mà ý mày là cái đéo gì?” Mikey hỏi.
“Thằng ngu, mày có dám đánh lại một Túy Hầu ca không? Mấy người đó đô con thấy má luôn. Giống trong phim Every which way but loose đó. Tưởng tượng nó đấm vào mặt mày coi.”
Park chú ý đến cô gái mới cùng lúc mọi người cũng nhìn thấy. Cô ấy đang đứng ở phía đầu xe, cạnh hàng ghế đầu.
Có một thằng nhóc cũng đang ngồi ở hàng đó một mình, học lớp 10. Cậu ta liền bỏ cái ba lô của mình xuống ghế bên cạnh, rồi nhìn lơ đi chỗ khác. Dọc theo lối đi trên xe, bất cứ ai đang ngồi một mình đều ngồi dịch ra ngoài rìa của băng ghế cạnh lối đi. Park nghe thấy Tina cười hích hích; nhỏ đó sống vì mấy cái trò này mà.
Cô gái mới hít sâu một hơi rồi tiếp tục đi xuống dọc theo lối đi. Không một ai nhìn đến cô. Park cũng cố không nhìn, nhưng mà tình huống này giống như gặp lúc đắm tàu hay thấy nhật thực vậy.
Cô gái này nhìn y chang như mấy người sẽ gặp mấy trường hợp đó luôn.
Không chỉ là người mới – còn béo và vụng về nữa. Tóc tai nhìn như điên, đỏ tươi và xoăn tít mù. Và cô thì đang ăn mặc như … như là cô ấy muốn mọi người nhìn vào cô. Hoặc có thể như là cô ấy không hề biết mình nhìn rối mắt đến thế nào. Cô ấy mặc một cái sơ mi sọc caro, một cái sơ mi nam và đeo cả nửa tá vòng cổ kì quặc xung quanh cổ rồi còn quấn mấy cái khăn quanh cổ tay nữa. Cô ấy làm Park nghĩ đến một bù nhìn hay là mấy con búp bê nhỏ mẹ cậu luôn để trong tủ đồ. Giống những thứ sẽ không thể sống được ngoài tự nhiên.
Xe buýt lại dừng lại, và một đám trẻ khác ùa lên. Chúng chen qua người cô, va vào cô, và ngồi vào chỗ của mình.
Đó chính là vấn đề - mỗi người trên xe buýt này đều đã có chỗ của mình. Mọi người đều tự xí một chỗ vào ngày đầu đến trường. Những người như Park may mắn có cả băng ghế cho riêng mình sẽ không từ bỏ nó lúc này. Nhất là không phải vì một người như này.
Park đưa mắt lên nhìn cô. Cô ấy chỉ đứng im đó.
“Ê, em kia,” người lái xe gào lên, “ngồi xuống.”
Cô bắt đầu di chuyển xuống phía sau xe. Ngay vào miệng cọp. Chúa ơi, Park nghĩ thầm, dừng lại. Quay lại mau. Cậu có thể cảm thấy được Steve và Mikey đang liếm mép khi cô ấy tiến lại gần. Cậu lại cố lơ đi.
Sau đó cô gái nhìn thấy một chỗ trống ngay sau khi bước qua chỗ Park. Gương mặt cô sáng lên một tia nhẹ nhõm, và cô bước nhanh tới chỗ đó.
“Ê,” Tina đanh giọng.
Cô gái vẫn tiếp tục di chuyển.
“Ê,” Tina gọi, “Bozo*,”
(*1 tộc người ở Tây Phi)
Steve bắt đầu phá ra cười. Lũ bạn của nó cũng cười ầm lên sau vài giây.
“Mày không thể ngồi đó,” Tina nói. “Đó là chỗ của Mikayla.”
Cô gái dừng lại và nhìn lên Tina, rồi lại nhìn xuống cái ghế trống.
“Ngồi xuống,” người lái xe rống lên từ đằng trước.
“Tôi cần phải ngồi ở đâu đó,” cô gái nói với Tina với một giọng chắc chắn và bình tĩnh.
“Không phải chuyện của tao,” Tina nói gọn. Chiếc xe xóc lên, và cô gái đu bám vào thành ghế để khỏi ngã. Park cố vặn to âm thanh cái Walkman của cậu, nhưng mà nó đã to hết cỡ rồi. Cậu quay lại nhìn cô gái; nhìn thì có vẻ như cô sắp khóc rồi.
Trước cả khi cậu quyết định sẽ làm vậy, Park đã ngồi dịch vào phía cửa sổ.
“Ngồi đi,” cậu nói. Nghe có vẻ tức giận. Cô gái quay lại nhìn cậu, như thể cô không thể xác định được cậu lại là một tên khốn khác hay là thế nào.
“Đm trời ạ,” Park nhỏ giọng, gật gật chỉ khoảng trống bên cạnh cậu, “cứ ngồi xuống đi.”
Cô gái ngồi xuống. Cô ấy không nói gì cả - cảm ơn Chúa, cô ấy không cảm ơn cậu – và còn ngồi cách cậu hơn một tấc.
Park quay ra phía cái cửa sổ làm từ Plexiglas và chờ đợi phong ba bão táp ập đến.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
62 chương
30 chương
87 chương
20 chương
517 chương