Đổi mới nhân sinh
Chương 1
Chiếc màn hồng nhạt phất phơ, bên cửa sổ một bóng dáng nho nhỏ, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời nhìn ra xa như muốn thu mọi vật vào đáy mắt.
Cố Hàm trùng sinh đến đã là ngày thứ ba, nàng đã chấp nhận điều kỳ diệu này. Dường như trở lại cái năm 8 tuổi này làm tính tình nàng cũng một lần nữa trẻ lại. Đã ông trời cho nàng sống lại, nàng cần gì phải một lần nữa như kiếp trước làm tiểu thư khêu các suốt ngày bắt bướm, thêu thùa, tới ngày đãi gả? Phu lang kiếp trước của nàng cũng không bạc đãi nàng, tuy cũng có ba thiếp bốn nàng hầu nhưng cũng hết mực tôn trọng nàng. Nàng cũng có một đôi trai gái vừa thông minh vừa xinh đẹp, nàng chết bệnh năm bốn mươi tuổi nhưng nhìn con trai lớn lấy vợ sinh con, đứa con gái cũng gả được chồng như ý, nàng thấy mình cũng không có gì lưu luyến nữa.
Nếu nói có gì tiếc nuối thì đó chính là không được nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Từ lúc ở nhà cho tới khi gả cho người, nàng vẫn hết mực tuân thủ lễ chế, một năm cũng chỉ có dâng hương lễ phật là được ra ngoài một lần. Điều đó làm nàng khao khát được ra ngoài. Cố Hàm nhớ tới Tu Nghi quận chúa là bảo bối của Bình Vương, nàng phóng khoáng xinh đẹp như một cơn gió. Nghe nói quanh năm suốt tháng nàng đều cưỡi ngựa rong ruổi đi nhiều nơi, Bình Vương hết mực yêu thương nàng làm nàng tính tình như nam nhi, ít bị lễ tiết ràng buộc nhưng cũng không ít đấng anh kiệt theo đuổi nàng.
Cố Hàm cũng có duyên gặp Tu Nghi quận chúa vào lần trong yến hội, nàng rất xinh đẹp, nét đẹp đó không phải uyển chuyển yêu kiều như cô gái Giang Nam, cũng không đoan trang tú lệ như tiểu thư đài cát, đó là nét đẹp phóng khoáng anh khí. Nàng tính tình rất cởi mở, nàng có thể nói thao thao bất tuyệt nhưng truyện lạ trên thế gian mà nàng chưa từng thấy trong sách.
Cố Hàm tuy tính tình đoan trang hiền thục nhưng không ai biết trong xương nàng cứng cỏi, từ nhỏ nội tâm nàng luôn hướng về thế giới bên ngoài, các loại thư về ký sử, truyền kỳ, dã sử,... có thể nói là thuộc làu làu. Tuy nhiên tư tưởng thâm căn cố đế, nàng không dám bước ra một bước đó. Ai biết được ông trời lại cho nàng sống lại, nàng quyết định nàng muốn ra ngoài, sống một đời, nàng đã không để miệng lưỡi thế gian trong lòng, nhưng phụ mẫu ơn, nàng vẫn không muốn để người nhà gánh chịu tiếng xấu.
Nàng còn nhỏ, ít nhất là thân thể này còn nhỏ, nàng cũng không có năng lực bảo vệ bản thân, do đó, chiêu rời nhà trốn đi trong thuyết thư vốn không thành lập. Cho dù là muốn ra khỏi phủ, mẫu thân cũng không cho phép nên nàng quyết định trước hết phải học bản lĩnh gì đó để có thể tự bảo vệ bản thân, chuẩn bị cho lữ trình dài sau này, sau đó chính là lộ phí hay học việc gì đó để nuôi sống bản thân, dù sao thì tiền nhiều thì cũng có hết một ngày, nàng còn không biết mình du lịch bao lâu đâu, nghe nói tôm hùm hấp rượu đế nhưỡng ở Liễu Giang ngon cực kỳ....
Nhắc tới đồ ăn nàng cũng thấy đói, ăn xong nàng tập trung làm bài tập thêu. Đối với nàng, này quá dễ dàng, nàng cố làm cho nó có vẻ non nớt, thêu cũng rất nhiều tấm trình độ khác nhau sau đó nộp 1 tấm, còn lại cất hộp để riêng, dành thời gian luyện tập thân thể. Sau một tháng chạy bộ, Cố Hàm bắt đầu tăng cường độ bằng cách thêm đá vào cái bao, cột vào chân chạy, cách này cũng là nàng nghe từ Tu Nghi quận chua, dĩ nhiên, chỉ là trốn trong phòng chạy.
Trù Nhi là nha hoàn cận thân của nàng, cũng chỉ hơn nàng hai tuổi, cực kỳ trung thành. Kiếp trước Trù Nhi theo nàng gả đến nhà chồng, sau đó lấy tổng quản của quốc công phủ nhưng vẫn hết sức hầu hạ nàng, có thể nói là đi với nàng tới hết đời. Vì vậy, nàng vẫn muốn dẫn Trù Nhi theo, nên ngay cả Trù Nhi cũng cùng tập luyện, dĩ nhiên, còn một lý do vô cùng quan trọng nữa là Trù Nhi trù nghệ rất cừ, món nào qua tay nàng đều vô cũng mĩ vị, Cố Hàm đã bị luyện thành vô cùng kén ăn, nàng cũng không muốn bạc đãi mình.
Ba tháng trôi qua, cuộc sống của Cố Hàm vô cùng phong phú, sáng thỉnh an mẫu thân sau đó về luyện tập cơ thể, xem sách thuốc (nàng nghĩ làm nghề y thì bản thân bị thương cũng không lo), làm công khóa, sau đó đùa Tiểu Bạch.
Hôm nay là ngày tết đoan ngọ, mẫu thân dẫn Cố Hàm sang Quốc Công phủ thăm ngoại tổ mẫu. Cố Hàm là đích nữ hộ bộ, mẫu thân là Liễu Y Nhược đích nữ của Quốc Công phủ, năm 18 tuổi gả cho Cố Trạc, lúc đó là Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất lúc bấy giờ, tuy nói là thấp gả nhưng khi đó Cố Trạc tiền đồ vô lượng, tuổi trẻ tài cao lại lớn lên anh tuấn bất phàm, không biết có bao nhiêu cô nương khuê các ngày nhớ đêm mong đâu?
Có thể nói, Cố Trạc là thần tượng trong lòng Cố Hàm, phụ thân trong ấn tượng thắt lưng luôn thẳng thắn, dáng người cao lớn đỉnh đạc cũng rất ôn nhu. Cố Trạc cả đời cũng chỉ có mẫu thân một người, hai người cũng không phải tương kính như tân như nàng và trượng phu.
Đang suy nghĩ miên man thì nàng cảm thấy trán bị chọt. Chiếc máy bay bằng giấy được xếp tỉ mỉ trên đất. Nếu nàng 8 tuổi thật thì nàng giận lắm, nhưng giờ Cố Hàm chỉ nhàn nhạt nhặt lên rồi ngẩng đầu nhìn quanh. Trên cành cây đâm ngang, một cậu bé khoảng 10 tuổi ăn mặc rất quý khí đang vắt chân trong trẻo nhìn nàng. Đúng như Cố Hàm đoán, này là Quốc công phủ thế tử Liễu Cảnh Hi, tính tình từ nhỏ đã hết sức quái dị, lúc còn nhỏ cực thích trêu chọc nàng khóc lên. Lúc lớn lên thì âm tình bất định, làm việc không ai có thể đoán ra, chỉ biết sau này tuy khó gần nhưng thành tựu vĩ đại, là đại tướng quân người người kinh sợ nhưng nàng chỉ biết mỗi lần hắn đi xa về đều đem cho nàng những món quà nhỏ, có khi là một nắm cát sa mạc hay trứng chim gì đó khiến nàng dở khóc dở cười.
" Biểu ca ".
Liễu Cảnh Hi nhảy từ trên cây xuống, nhìn sát mặt nàng như đang nghi hoặc tại sao nàng không tức giận. Cố Hàm tuy lớn tuổi nhưng bị một đứa con nít dí sát mặt cũng cảm thấy bối rối, nhất là cặp mắt kia, đen lóng lánh tràn đầy xem kỹ cùng hiếu kỳ. Cô gái nghiêng mặt sang một bên, một luồng đỏ ửng lan từ cổ lên má nhiễm hồng khuôn mặt càng thêm rực rỡ.
Đời trước người đàn ông oai phong một cõi, mặt mày cực kỳ tuấn tú, hiên ngang, áo giáp, thanh gươm, ngũ quan lạnh lùng, cùng một ánh mắt đó, bây giờ gặp lại nàng nhất thời cũng không biết muốn nói gì.
"Mặt ngươi hồng như đít khỉ vậy"
"..."
Quên chưa nói, đời trước nàng không ưa thiếu niên này, nguyên nhân sao? Độc miệng, quá độc miệng, theo lời quận chúa là miệng chó không mọc được ngà voi. Cố Hàm đồng ý vô cùng.
Cố Hàm nhớ, từng có một lần công chúa phiên bang vì ngưỡng mộ mà ngỏ ý với hắn. Liễu Cảnh Hi nhìn nàng ta từ đầu tới chân, từ chân tới đầu, nhìn tới lúc hai má nàng ta tràn đầy đóa hoa hồng, vừa thẹn thùng cuối đầu rồi lại muốn ngẩng đầu lên liếc mắt đưa tình, muốn nói còn hưu. Liễu Hàm lại cươi khẩy hỏi " Cô thì có gì tốt? "
Đang choáng ngợp trước sắc đẹp, công chúa phiên bang không hề nhận ra ý mỉa mai, vội vội vàng vàng mà đem bản thân một chín một mười kể ra, từ việc giúp đỡ con chó ven đường sinh em bé cho tới giúp ông lão bán bánh bao đòi tiền, đứa nô tỳ kế bên không nhìn được bèn bè thêm, nào là công chúa thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có tài kinh bang tế thế (thật ra là bá đạo như hạt gạo), lương thiện thành tánh (thật ra ra ngu ngốc thành tánh), họ Liễu đang khép hờ mắt một bộ chán đến chết bộ dáng thì bỗng nhiên trừng to mắt lên,
"Ôi chao, lỗ chân lông này thật to" tân kỳ
Công chúa chưa kịp hoàn hồn, há hốc miệng
" Miệng rộng quá" cảm thán
Công chúa vọi vàng khép miệng, không thể tin được trừng to mắt
" Rất giống mắt cá chết lẩm bẩm
Công chúa che mặt khóc nức nở chạy đi, chỉ nghe thấy trong gió còn âm vang giọng nói mềm mại.
" Đệ nhất mỹ nhân? Còn xấu hơn cả ta..."
Mọi người "..."
Cố Hàm " Đáng thương công chúa..."
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
51 chương
40 chương
34 chương
23 chương
22 chương
2689 chương
7 chương
11 chương