Chỉ là em yêu đơn phương!
Chương 1 : Câu chuyện của 13 năm trước (1)
"Anh có từng thích em dù chỉ một chút không, Triết ca...???"- giọng của Mạc Thiên Nguyệt ngày càng nhỏ dần, nghẹn ngào pha chút hi vọng mong manh. Đôi mắt to tròn, đen láy của cô dần đỏ hơn và ngấn lệ.
"Không" - Lâm Hoàng Triết dứt khoát trả lời.
Câu trả lời này cô đã nghe rất nhiều lần rồi nhưng cô vẫn mơ tưởng đến một ngày câu trả lời là :"Có...anh yêu em!".
" Em biết anh chỉ yêu Tiểu Như …! - Giọng nói anh nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn là ánh mắt lạnh lùng đó. " Anh chỉ coi xem như là em gái ruột thôi". - Hoàng Triết nói tiếp.
Cô nắm chặt lấy vạt áo sơ mi trắng, đôi mắt đỏ hoe, nhưng Lâm Nguyệt vẫn cố gắng để giọt nước mắt không rơi, vì khóc anh sẽ cảm thấy cô là một kẻ yếu đuối, tầm thường.
" Vậy tạm biệt anh, từ nay em sẽ không làm phiền anh nữa :(". Trái tim Mạc Thiên Nguyệt cô giờ đây như ngàn vạn mũi tên đâm trúng. Cô nở nụ cười chua chát. Trong lòng vừa đau vừa hâm mộ Lý Tuệ Như - người con gái được Lâm Hoàng Triết hết mực yêu và bảo vệ. Chính người con gái Lý Tuệ Như này đã khiến khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa.....thật xa........
...****************...
...----------------...
13 năm trước
Năm này, Mạc Thiên Nguyệt 9 tuổi, Lâm Hoàng Triết 12 tuổi. Hôm nay, hai gia đình Mạc gia và Lâm gia cùng đi nghỉ dưỡng tại resort Bạch Hải thuộc quyền quản lý của Lâm gia. Nơi này gần biển, cảnh đẹp hết sức thơ mộng. Bãi cát trắng, nước biển trong xanh, hàng dừa xiêm tươi tốt mọc thành một hàng đều tăm tắp. Đây là một trong những khu nghỉ dưỡng đẹp và đắt đỏ bậc nhất cả nước. Hai gia đình đang đi đến phòng nghỉ của mình sau một tiếng rưỡi ngồi máy bay từ thành phố A. ( nhà của Lâm gia ở thành phố A nhé)
Bốn đứa trẻ đều cảm thấy mệt mỏi sau chuyến bay khá dài.
" Mấy đứa với mẹ mình về phòng nghỉ ngơi trước nhé, hai bố còn chút việc phải đi bàn bạc riêng.". Giọng của ông Lâm Phong Hải - cha của Lâm Hoàng Triết nhẹ nhàng lên tiếng.
" Đúng đó, mọi người mệt rồi, nghỉ ngơi đi rồi lát sẽ đi chơi sau". Lại thêm một giọng nói ôn nhu nữa cất lên. Đó là Mạc Thiên Sơn - cha của Mạc Thiên Nguyệt.
" Vậy cũng được, mẹ con chúng em sẽ đi ăn trước rồi nghỉ ngơi sau". - người phụ nữ tên Hàn Bạch Lan nhanh nhẹn lên tiếng. Cô ấy xuất thân là ái nữ của một gia đình hắc đạo- Hàn gia, tháo vác, xinh đẹp, quý phái, là một nữ cường chính hiệu, là mẹ của Hoàng Triết.
" Tư Huệ, chúng ta đi ăn thôi nào! ". Mạc phu nhân - Vũ Tư Huệ mỉm cười gật đầu.
Sau khi hai ông bố khoác vai nhau đi bàn bạc công việc, hai mẹ cũng cho nhân viên đưa hành lý vào phòng rồi đi đến khu ăn uống của resort. Bước vào, mọi ánh hào quang đều đổ dồn lên hai vị phu nhân hoàng kim cùng ba thiếu gia và một tiểu thư, theo sau là hàng chục vệ sĩ bảo vệ. Vì biết trước hôm nay bà chủ sẽ đến thị sát nên các nhân viên đã xếp thành hai hàng hai bên đều tăm tắp cung kính tiếp đón. Trong gian phòng rộng rãi này, bao nhiêu món ngon đã được nấu chín, ấm nóng bày sẵn ra các đĩa lớn. Ai muốn ăn gì sẽ tự đến chọn. Nào là ghẹ rang muối, tôm hùm nướng bơ tỏi, mỳ Ý sốt kem, Beefsteak, bắp ngọt xào thịt bằm..., và còn rất nhiều món ngon khác từ mặn đến ngọt, trái cây nước ép có đủ.
" Nguyệt Nhi, con tự lấy đồ ăn mình thích nhé, mẹ sẽ đi lấy đồ ăn cho Tiểu Minh" ( Mạc Thiên Minh là em trai của Thiên Nguyệt, kém cô 4 tuổi). " Vâng ạ"- cô vui vẻ đáp.
Thấy vậy, Lâm phu nhân cũng lên tiếng:" Triết và Tiểu Đông đi cùng Nguyệt Nhi lấy đồ ăn đi, lớn rồi phải biết tự lập".
" Vâng mẹ, chị Tiểu Nguyệt mau đi thôi." Lâm Hoàng Đông - nhị thiếu gia của Lâm gia kém Thiên Nguyệt 1 tuổi - nhanh nhẹn kéo cô đến chỗ thức ăn đang mời gọi. Hoàng Triết không nói gì chỉ lạnh lùng cất bước theo sau.
Một lúc sau, ai nấy trở về bàn ăn của họ trên tay cầm theo đĩa thức ăn với toàn món ngon.
Mọi người ăn uống vui vẻ, hai vị phu nhân này trò chuyện rôm rả. Bỗng Thiên Nguyệt lấy dĩa đưa sang đĩa của Hoàng Triết : " Anh ăn đi này, em biết anh thích ăn sườn sào chua ngọt". Cô bé cười tít mắt, nụ cười vừa ngọt ngào vừa đáng yêu. Trái lại, cậu bé Triết này vẫn ngồi ăn im lặng, gương mặt không cảm xúc. Thấy vậy, Lâm phu nhân lên tiếng trách móc cậu con trai của mình:" Thằng bé này, Nguyệt Nhi đã gắp thức ăn cho mà con vẫn ngồi lì ra đấy, không biết cảm ơn à?"
Lúc này, cậu mới dừng tay, ngước mắt nhìn về phía cô bé, lạnh giọng nói :" Cảm ơn" .Tuy lời cảm có chút miễn cưỡng nhưng Thiên Nguyệt cảm thấy vui vui trong lòng, nợ nụ cười như thiên thần.
" Mấy đứa mau ăn nhanh còn đi nghỉ ngơi" - Mạc phu nhân hiền hậu nói.
Hàn Bạch Lan cất giọng nói tiếp : " Thằng bé Triết này cứ lạnh lùng như thế thì tương lai làm sao rước được Tiểu Nguyệt về Lâm gia chứ, haizzz...!!!!"
Mẹ cậu lại bắt đầu trêu cậu, lại gán ghép cậu với Thiên Nguyệt, điều này làm cậu rất khó chịu, vừa ngại ngùng vừa bất lực.
" Con ăn xong rồi, xin phép mẹ cho con ra hóng gió ngoài bãi biển nhé, con lớn rồi không cần chú vệ sĩ theo sau đâu".
" Vậy đi cẩn thận". Lâm phu nhân cũng đành thầm đồng ý, vì bà biết tính tình của con trai mình. Vả lại, resort này cũng ngay sát bãi biển nên cũng gần.
" Triết ca, anh cho em theo với"!!! - Thiên Nguyệt nhanh nhảu nói, cô bé rất muốn được đi chơi cùng Triết ca ca của mình.
Hoàng Triết không nói gì, mặt vẫn lạnh lùng.
Cậu bé dời bàn ăn, nhanh chóng bước ra ngoài, cô bé ấy cũng vui vẻ bước theo sau. Lâm phu nhân không yên tâm để hai đứa nhỏ đi như vậy liền nhắc nhở hai vệ sĩ theo sau bảo vệ, đừng để bọn trẻ phát hiện. Không hiểu sao, cậu bước đi ngày càng nhanh như muốn cắt một cái đuôi vậy. Hai vệ sĩ theo sau nhưng vẫn giữ khoảng cách để không bị thiếu gia và tiểu thư phát hiện. Ra đến bãi biển, Triết chạy nhanh để thoát khỏi cái đuôi kia, cậu nhanh chóng hoà vào đám đông. Đám đông đó không ai khác chính là đoàn của Ngôi nhà yêu thương - nơi nhân nuôi các trẻ em mồ côi. Họ có gần 80 người gồm các bé và các cô bảo mẫu. Hôm nay, họ tổ chức cho các em nhỏ trong ngôi nhà đi thăm quan viện bảo tàng gần đó và ra ngắm biển xinh đẹp.
" Cuối cùng cũng cắt đuôi được con nhỏ phiền phức đó"- ánh mắt hài lòng của cậu nhìn xa xăm về phía biển khơi rộng lớn.
~Ào....o....~
Hôm nay vì gió to hơn ngày thường nên sóng biển cũng cao với mạnh hơn, nước biển đập vào chân cậu. Cậu nở nụ cười, để dép trên bờ rồi xuống biển bơi. Từ khi còn 5 tuổi, cậu đã được dạy bơi rồi nên bây giờ bơi khá là giỏi.
Cậu chỉ dám bơi gần bờ vì hôm nay sóng khá to. Đang bơi thì chân bỗng bị chuột rút, tê cứng và rất đau. Cậu cố gắng bơi vào bờ nhưng không thành. Cậu vùng vẫy trong nước, " Cứ..u.với.....Cứ..u".
Hai tên vệ sĩ đang nhốn nháo đi tìm, không nghĩ, thiếu gia nhà họ bơi ngoài biển xanh kia kìa.
Ngoài biển, hôm nay do gió lớn nên cũng ít du khách ra bơi. Khoảng cách của mỗi người phải hơn 50m. Đúng lúc đó, Thiên Nguyệt chạy đến bãi biển, thấy dép của Triết ca trên bờ, ngoài xa là cánh tay đang kêu cứu. Cô không ngần ngại chạy ra cứu. Vì cô bé bơi rất giỏi, từ 5 tuổi đã được học bơi rồi.
Lúc này, Triết dần mất đi ý thức, chìm dần vào làn nước biển xanh. Cậu mơ màng, dường như có đôi tay nào bấu chặt vào cánh tay của cậu. Nguyệt khó khăn lắm mới đưa được cậu vào bờ. Đặt cậu nằm lên bãi cát, cô bé giờ đã kiệt sức. Bỗng có con sóng lớn đập vào cô bé, khiến cô ngã về phía trước rồi bị sóng cuốn ra xa bờ ....
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
70 chương
9 chương
10 chương
43 chương
10 chương
63 chương