“Vâng, được ạ”. Diệp Tĩnh Gia gật đầu và ghi nhận. Cô hiện tại sẽ giúp anh chọn quần áo mặc vào ngày mai, dù rằng anh sẽ không đi ra ngoài, dù rằng không ai nhìn thấy anh mặc quần áo gì, cô vẫn mở tủ quần áo, dùng điện thoại di động soi sáng, kiên nhẫn chọn quần áo cho anh. Sau khi chọn quần áo, Diệp Tĩnh Gia đi vào phòng tắm để pha nước tắm cho anh. Giúp đỡ anh tắm? cô cắn chặt môi dưới, nghĩ muốn coi anh như một bệnh nhân bình thường mà cô đang hộ lý, không cần phải nghĩ ngợi linh tinh, càng không được căng thẳng mà đỏ mặt. Trước khi chăm sóc Hoắc Minh Dương tắm, cô muốn đi tắm trước, kẻo lại như tối hôm qua không tắm được. Cô điều chỉnh nhiệt độ nước trong phòng tắm vì quá mờ tối mà khi phân biệt dầu gội trên kệ, cô vô tình làm đổ những chai lọ trên đó. Cô kéo khăn tắm quấn quanh người, nhặt tất cả những chai lọ rơi trên mặt đất. Một giọng nói truyền lên bên tai: “Cô đang làm gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng lãnh đạm, cô biết là Hoắc Minh Dương ngồi trên xe lăn đi vào, sau khi đặt lại hết đồ vặt, cô nhìn anh: “Không có gì, chỉ là ở đây quá tối. Tôi sơ ý làm đổ mọi thứ”. Đối với Hoắc Minh Dương, ánh sáng như vậy không tính là tối, anh có thể nhìn rõ Diệp Tĩnh Gia, nhìn thấy bộ dạng cô với mái tóc ướt và khăn tắm quấn quanh người. Mặc dù cơ thể cô gầy, nhưng chỗ cần lồi thì vẫn lồi, đặc biệt là nơi mép khăn tắm được quấn, phía trước dường như muốn nhô ra rồi. Dáng người tinh tế, có một cảm giác hấp dẫn không thể che dấu được . Hoắc Minh Dương bình tĩnh nói: “Ai kêu cô tắm trước!” Diệp Tĩnh Gia hơi sững sờ, nghe được giọng nói tức giận của anh, cô không dám nói nữa, bởi vì cô sợ mình lại cãi nhau với anh. Nhìn thấy nét bối rối trên mặt cô, Hoắc Minh Dương nhíu mày không nhìn cô: “Rửa sạch sẽ lại bồn tắm”. “Được”. Cô vội vàng nghe theo mệnh lệnh của anh, cô muốn mặc quần áo vào rồi dọn dẹp, nhưng mới vừa bước một bước đã giẫm phải chất lỏng vừa bị trào ra, cô liền cúi người về phía trước. Không cô ngã xuống thì không thấy đâu, bởi vì mặt cô rơi vào chân của Hoắc Minh Dương, và trùng hợp nằm úp xuống ở giữa hai chân anh. Đột nhiên, giọng nói từ trên đầu vang lên xen lẫn sự tức giận ngút trời: “Cô còn định nằm thêm bao lâu nữa?” Cơ thể anh đang thay đổi, cô có thể cảm nhận được rõ ràng điều đó khi ở gần anh. Diệp Tĩnh Gia chống người dậy, đứng dậy khỏi anh. Khuôn mặt cô nóng như bị lửa thiêu đốt. “Đừng hy vọng gì vào một người bị liệt nửa người dưới như tôi có thể thỏa mãn cô”. Hoắc Minh Dương lạnh giọng cảnh cáo, đồng thời đè nén lửa giận đang bốc lên trong người. Diệp Tĩnh Gia hiểu được ngụ ý của những lời này, nếu muốn ở lại nhà họ Hoắc, cô phải chuẩn bị tinh thần làm một góa phụ. Nhưng mà cô vô tình ngã thôi, cô thậm chí không nghĩ đến việc làm điều đó với anh. Diệp Tĩnh Gia căn môi dưới nhìn Hoắc Minh Dương trước mặt đang ngồi trên xe lăn đi ra ngoài. Anh nghĩ cô là loại phụ nữ khát vọng không được thoả mãn như vậy sao? Buổi trưa cô vẫn còn đi ăn với chung anh, cô còn có thể thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với anh. Cô cứ tưởng rằng trạng thái này sẽ tiếp tục được duy trì và sẽ ngày càng tốt hơn, nhưng không ngờ đến buổi tối, mọi thứ lại trở về đóng băng như cũ. Sau khi rửa sạch bồn tắm, Hoắc Minh Dương ngồi xe lăn vào phòng tắm, không cho cô đi theo. Cô lo anh ngã trong nhà tắm, hai chân không vững, không có nạng để anh bám vào. Bên ngoài phòng tắm, cô chỉ đứng đó đợi, đợi anh gọi cô, cô lập tức đi vào. “Vào đây đi!” Quả nhiên, Hoắc Minh Dương gọi cô vào phòng tắm. Cô mở cửa vào, thấy anh đã gội đầu xong rồi, quần áo trên người vẫn chưa cởi. Cô bước tới, thấp giọng nói: “Anh có thể cũng tắt đèn huỳnh quang đi được không?”